Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật mất mặt, Tiêu Chiến khẳng định sẽ cười em là đồ hèn nhát. " —— Nhật ký của Vương má sữa.

"Ấy! Tiểu Lý ca bảo hôm nay Tiêu tổng của chúng ta mang Vương thiếu tới công ty! Trời ạ Vương thiếu chính là thịt Đường Tăng trong lòng của ngàn vạn thiếu nữ. Tôi cũng muốn ăn một miếng!" A đang đánh máy, thì thầm ghé sang tai B nói nhỏ.

B nghe xong câu này, vội vàng dừng hết mọi việc trong tay, chạy đến ngồi kế bên A, một mặt hoa si mơ mộng, "Cái gì? Người cô nói chính là tiểu thiếu gia nhan sắc nghịch thiên của Vương thị, mấy năm nay đều sống ở nước ngoài, khả năng vũ đạo đỉnh đỉnh siêu phàm, còn thắng biết bao nhiêu giải thưởng quốc tế!"

Trưởng phòng C nhìn hai đồng nghiệp bên cạnh nãy giờ vẫn đang điên cuồng la hét, nhàn nhã uống cà phê, rồi lại thở dài, "Hai cô nương, nghĩ cũng đừng nghĩ, hôm nay Vương thiếu đến Tiêu thị với thân phận gì, các cô còn chưa rõ sao?"

A cùng B còn đang vô cùng phấn khích, nào là muốn ôm một cái, muốn sờ một chút, vừa nghe C nói xong câu này, liền nghi hoặc mở to hai mắt, "Cái gì mà chúng tôi còn chưa rõ? Thân phận gì?"

Trưởng phòng C lại lần nữa thở dài, "Là người của Tiêu tổng, cả hai vừa mới kết hôn, các tạp chí lớn trong nước cả tuần nay đều đưa tin sôi nổi, trong thôn các người không có mạng sao? Bất quá ta nói Tiêu tổng của chúng ta cũng kính nghiệp quá đi, chưa từng nghe qua ai buổi sáng kết hôn, buổi chiều liền muốn đến công ty. Không đi hưởng tuần trăng mật, còn mở cuộc họp khẩn cấp với ban quản trị, chủ tịch đúng không hổ danh là thủ lĩnh tầm cỡ trong giới kinh doanh."

Trưởng phòng C vừa cảm thán xong, A và B lập tức bật khóc nức nở.

A: Hu hu. . . Tiểu thiếu gia của Vương thị chỉ mới mười tám tuổi thôi mà. . . Sao lại kết hôn rồi.

B: Vương thiếu má sữa còn chưa tan kia kìa, vậy mà bị người khác gặm mất rồi!

A: Tim tôi lạnh buốt, tôi muốn nghỉ bệnh!

B: Trưởng phòng. . . Cho em xuống nhà xe khóc ba giờ được không?

C: . . . Còn không mau lăn đi làm việc cho tôi!

·

Vương thiếu gia bản thân vốn theo đuổi phong cách hip hop ngầu lòi, vậy mà hôm nay lúc ra cửa Tiêu Chiến lại quấn vào người em một cái áo choàng bông. Em khẳng định là đầu óc Tiêu Chiến có vấn đề, ai đời nam nhân ra đường lại mặc áo bông. Áo bông chẳng những không ngầu, còn xấu muốn chết, đó giờ chuyện ăn mặc của em cũng chẳng ai quản, ngoại trừ mẹ em ra, hôm nay Tiêu Chiến là người đầu tiên.

Vương Nhất Bác phụng phịu không muốn mặc, nhưng không chịu mặc thì Tiêu Chiến không cho em theo. Em khổ quá mà.

"Mẹ em hôm qua dặn dò tôi rất kĩ chuyện ăn mặc của em. Em toàn cậy mạnh ra đường không chịu mặc áo ấm. Tiểu bằng hữu, em mà bệnh, mẹ em sẽ đổ trách nhiệm lên đầu tôi biết không?" Tiêu Chiến vuốt vuốt lại áo bông, hài lòng bọc em thành một cục bông trắng bóc, bất đắc dĩ lên tiếng.

Vương Nhất Bác cãi không lại, chỉ liếc mắt khinh bỉ một cái. Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ xù lông, liếc liếc bĩu môi, chỉ biết lắc đầu, thiết nghĩ nên giới thiệu bạn nhỏ khó chiều này cho bạn thân Uông Trác Thành của anh, xem ai liếc mắt dữ hơn.

Vương Nhất Bác rõ ràng không lăn lộn trong ngành giải trí, nhưng tiếng tăm không hiểu sao lại đồn xa trăm dặm. Thời điểm em vừa bước xuống xe Tiêu Chiến, fan hâm mộ ở đâu đã kéo đến đen kín cả toà nhà Tiêu thị, còn có nhân viên công ty, đội ngũ quản lý, thêm cả nhân viên vệ sinh. Mọi người lấy đâu ra tin tức, mà ngồi xổm trước cổng tập đoàn đợi em thế này, em sợ rồi nha.

Tiêu Chiến trước mặt mọi người lập tức trưng ra bộ dáng của một người chồng tiêu chuẩn, gương mặt nghiêm nghị còn có chút lạnh lùng, choàng tay ôm siết lấy Vương Nhất Bác, dưới sự hỗ trợ của bảo vệ công ty, thông qua dòng người, tiếng vào thang máy.

"Bình thường mấy tiểu cô nương này mỗi ngày đi làm toàn nhìn tôi chằm chằm thôi, hôm nay em tới, thiệt là chiếm hết hào quang rồi." Tiêu Chiến giả vờ tiếc nuối.

Vương Nhất Bác thừa nhận Tiêu Chiến rất đẹp, ngay từ đầu, em chính là bởi vì nhan sắc của anh hấp dẫn mới quyết định kết hôn. Nhưng lúc nãy cãi nhau một trận ở nhà, em đã nhanh chóng thanh tỉnh. Em cũng không phải dạng thuỷ tâm tinh u mê nam nhân, Tiêu Chiến đã không thích em, vốn dĩ coi mối quan hệ với em chỉ là một bản hợp đồng, vậy thì em cũng không cần quá nặng tình nữa.

Tiêu Chiến nói lời trêu chọc, em cũng không muốn để tâm. Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn anh, nhìn xem, cái người ôn nhu tiêu chuẩn đang ôm lấy em, với cái người lúc nãy ở nhà cãi nhau với em rõ ràng khác nhau một trời một vực. Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng, Tiêu Chiến hẳn là lão sói xám bên ngoài khoác bộ lông thỏ trắng, lừa cưới bổn thiếu gia.

Thế là em giận, em làm mặt ngầu từ trong thang máy cho đến phòng làm việc của Tiêu Chiến, một chữ cũng không thèm nói với anh.

"Vương Nhất Bác, tôi họp xong sẽ quay lại tìm em, em ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng có chạy lung tung." Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, sau đó tại bàn làm việc của mình tìm tìm một chút, lấy ra một cái PSP kiểu dáng mới nhất, "Nhóc con, em hẳn còn mê chơi cái này đúng không? Nè. Cầm lấy."

"Anh vậy mà còn chơi cái này?" Vương Nhất Bác vừa thấy máy chơi game hai mắt liền sáng rỡ, tâm tình kích động thấy rõ. PSP đời mới nhất mới ra mắt vào tháng trước, hôm đó em xếp hàng cả ngày trời vẫn không mua được. Trên mạng bán sạch trong vòng năm phút mở bán, em đã nhờ bạn bè săn lùng ráo riết, còn chấp nhận trả giá cao hơn gấp hai gấp ba lần so với giá thị trường, nhưng vẫn không thể mua được. Sao bây giờ nó lại nằm ở đây, ngay trên bàn làm việc của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn đang tập trung thu thập một số tư liệu cần thiết cho cuộc họp, chỉ hờ hững nhìn em một chút, câu được câu không trả lời câu hỏi vừa rồi của em, "Tôi không chơi, có một đứa em thường xuyên đến phòng làm việc của tôi, thằng nhóc đó so với em tuổi cũng không chênh lệch bao nhiêu, tôi thấy nó thích nên mua cho nó."

Vương Nhất Bác nghe xong không hiểu sao vị giác lại thấy chua chua. Cái gì vậy chứ, đồ chơi tâm tâm niệm niệm lâu như vậy của em, Tiêu Chiến vậy mà nhẹ nhàng không cần suy nghĩ mua tặng cho người khác! Hừ! Ca ca thúi này quả thật vô cùng đáng ghét!

Vương Nhất Bác tức giận ngồi xuống sofa, hậm hực mở máy chơi game ra bắt đầu chơi. Chơi vui vẻ một hồi lại nghĩ, cớ làm sao em phải tức giận Tiêu Chiến, tiền là của anh ta, anh muốn mua đồ cho ai vốn dĩ đâu cần em quản. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cảm thấy thật nhức đầu, vậy là em lười, không nghĩ nữa.

Thời điểm Tiêu Chiến trở lại phòng làm việc, Vương Nhất Bác đã ngủ vùi trên sofa, cả người co lại như con mèo nhỏ. Trong phòng làm việc dù sao nhiệt độ cũng không được tốt, bạn nhỏ nằm ngủ hớ hênh như vậy khẳng định là bị lạnh. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi đến trước ghế sofa, ngồi xổm xuống, trầm tư quan sát gương mặt tinh xảo của người nhỏ hơn.

Lúc ngủ em buông lỏng hết tất cả tâm tình, khuôn mặt bình yên ngoan ngoãn giống như cún con bảo bảo. Khuôn mặt em rất nhỏ, làn da trắng nõn non mềm, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, ngó chừng còn thấy cả những mảnh lông tơ, đuôi mắt em dài, rất cuốn hút rất quyến rũ, dám chừng em cũng không nhận ra điều này, lông mi vừa dài vừa rậm, đặt trên mí mắt tuyệt đẹp lại trông vô cùng hoàn mỹ, sóng mũi cao, cánh mũi nhỏ theo hô hấp đều đều mà có chút mấp máy, đôi môi hồng nhuận non nớt khẽ nhếch. Vương Nhất Bác thật sự vô cùng xinh đẹp, vô cùng rực rỡ.

Anh thở hắt ra, đẹp đến như vậy, không trách lúc nãy bên dưới có nhiều người muốn gặp em đến thế.

Tiêu Chiến thừa nhận, trước khi kết hôn, anh cũng đôi ba lần nhìn qua hình của Vương Nhất Bác lúc còn đang học ở nước ngoài. Dù sao cũng là tiểu thiếu gia của Vương thị, em nổi tiếng phết đấy chứ. Khi đó tiểu má sữa vui vẻ chạy nhảy ngoài biển, mái tóc nâu bị gió biển thổi tung lên, ánh mặt trời làm mắt em nheo lại vì chói. Em như vậy mà không bận lòng, hướng về ống kính mỉm cười ngọt ngào, vừa xinh đẹp lại ngốc ngốc. Anh thừa nhận, anh bị vẻ đẹp của Vương Nhất Bác làm cho ngây ngốc. Cho nên, thời điểm gia tộc đưa ra gợi ý về việc liên hôn, anh đã không cần cân nhắc mà chọn ngay Vương thị. Tiêu Chiến cảm thấy, được kết hôn với một tuyệt thế mỹ nhan thế này, dù tính thế nào, xem ra cũng không lỗ.

Tiêu Chiến nhìn em một hồi, mới phát hiện ra vậy mà bản thân đã ngắm em ngủ hơn nửa tiếng. Tiêu Chiến hắng giọng, lay lay Vương Nhất Bác, "Dậy, về nhà rồi ngủ."

Vương Nhất Bác không ngủ đủ, bị người ta đánh thức còn mơ mơ màng màng, con mắt sưng húp ướt sũng nước, chớp chớp nhìn Tiêu Chiến, "Năm phút nữa hoy mà."

Ngữ khí không phòng bị vương theo âm sữa, vừa ngây ngô lại mang theo chút nũng nịu.

Cún con trước mắt vừa nũng nịu một chút, trong lòng Tiêu Chiến lập tức mềm mại như kẹo bông gòn, "Được được được, năm phút, chỉ được năm phút thôi đó."

Vương Nhất Bác "Ừ" một tiếng, lùi lùi vào bên trong ghế sofa ngủ tiếp.

Tiêu Chiến trước giờ rất ghét ai mặc cả thời gian với mình, tiền thì anh không thiếu nhưng thời gian lúc nào cũng không đủ. Anh ghét nhất là việc phải chờ người khác, nhiều vụ làm ăn cả trăm ngàn đô, đối tác chỉ cần để anh đợi chưa tới ba phút, cũng coi như dẹp. Không hiểu sao hôm nay lại để bạn nhỏ này quay như quay chong chóng. Tiêu Chiến không chống đỡ nổi vẻ nũng nịu của em, chống tay lên cằm, lại si ngốc ngồi nhìn em ngủ thêm nửa tiếng.

Ấy thế mà thời điểm Vương tiểu thiếu gia thức dậy, một mực làm mặt ngầu, không nói không rằng đi thẳng xuống xe. Tiêu tổng thật đáng thương, ngồi chờ gần cả tiếng đồng hồ, vậy mà thằng nhóc nhỏ này không thèm ngó tới một cái. Tiêu tổng đau khổ trong lòng.

——————————————

Cả hai cùng nhau về một căn biệt thự hai tầng cách công ty không xa. Tiểu Lý cũng thật dã man, chuẩn bị cho em một gian phòng xa phòng của Tiêu Chiến cả vạn dặm, một phòng hướng đông bắc một phòng hướng tây nam, đi ngủ mà còn phải coi phong thuỷ mới tức. Vương Nhất Bác đi vòng vòng phòng mình, tối quá, lại không có ti vi, em sợ. Cuối cùng vẫn là nhịn không được, chạy ra phòng khách tìm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang ngồi trong phòng khách, tay cầm điện thoại xem lại mấy bản hợp đồng vừa mới xét duyệt hôm nay. Vương Nhất Bác lọ mọ ngồi xuống bên cạnh anh, cũng ý tứ giữ khoảng cách một tí, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn anh.

Tiêu Chiến uống miếng nước, Vương Nhất Bác liền giật mình nhìn tới, sợ anh rời đi.

Tiêu Chiến đổi tư thế, Vương Nhất Bác đang tự chơi mấy ngón tay, lại cuống quýt quay đầu nhìn anh một cái.

Tiêu Chiến bỏ xuống điện thoại, vừa vặn đụng trúng ánh mắt ngốc ngốc của Vương Nhất Bác.

Tiêu tổng vuốt vuốt hai bên thái dương, "Em là bị sái cổ? Hay là mắt bị đau? Ngồi nhìn tôi làm gì?"

Vương Nhất Bác trong lòng đã tuôn ra xối xả mấy lời hay ý đẹp nguyền rủa lão sói xám, nhưng mà vì em đang dựa dẫm thỉnh cầu, nên mấy câu đó chỉ để dành trong lòng không dám nói ra. Vương Nhất Bác chân thành cười hì hì, "Tiêu tổng đẹp mắt như vậy, lại không cho tôi nhìn."

Tiêu Chiến rùng mình, coi kiểu diễn giả trân của em kìa, "Em muốn gì thì mau nói, còn không thì vô phòng ngủ cho tôi."

Vương Nhất Bác rúm ró nhích lại gần anh một chút, nhẹ nhàng ho khan, "Tôi không thích gian phòng kia."

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, "Vậy được, tôi với em đổi, em qua phòng tôi ngủ, tôi ngủ phòng em."

Vương Nhất Bác nhíu mày, lúc này em chỉ muốn đập đầu vào gối chết cho cha mẹ em vừa lòng. Từ khi nào mà bổn thiếu gia phải cần cầu cạnh ngủ cùng với lão sói xám thế này. Mặt mũi em chắc vứt cho chó tha rồi. Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, đè xuống cục tức trong lòng, "Tôi ngủ chung với anh được không?"

Tốc độ nói của em vừa nhanh lại vừa nhỏ, Tiêu Chiến mơ hồ không nghe rõ. Anh nhíu mày, cái thằng nhãi con này, lại muốn giở trò gì nữa, "Cái gì? Em vừa nói cái gì?"

Vương Nhất Bác lúc này mặt mày đã đỏ bừng nóng hừng hực, em thề là do nhục, chứ không phải do xấu hổ, "Tôi nói, tôi ngủ chung với anh được không?"

Tiêu Chiến cuối cùng cũng rõ ràng tường tận, sau đó nghiêm túc xoay người, xoa xoa tóc Vương Nhất Bác, ra dáng anh lớn dạy bảo em trai nhỏ, "Ngủ chung cái gì mà ngủ chung, chúng ta kết hôn không phải thật, không cần vội đến cho tôi ôm ấp yêu thương, cái đồ ngốc này!"

Tiêu Chiến ngay từ đầu đã xác định, bọn họ là hôn nhân kinh tế, anh biết bản thân đó giờ phong lưu đào hoa, cũng không thể vì thế mà chiếm tiện nghi của Vương Nhất Bác. Vả lại quan hệ của bọn họ cũng không thân thiết đến độ có thể ngủ chung giường, anh cũng không thích ngủ chung với người lạ, thế là liền cự tuyệt tiểu má sữa. Vương Nhất Bác bị nói như vậy vừa giận vừa tủi, buồn buồn ngồi bên cạnh anh không lên tiếng.

Tiêu Chiến không biết vì sao Vương Nhất Bác lại giận, chỉ thấy nhóc con này sao lại vừa chủ động vừa dễ dụ. Đồng ý cả hai đều là nam nhân, nhưng cũng không thể tuỳ tiện ngủ chung như vậy được, trong khi em lại đẹp như thế. Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lại dùng giọng điệu trưởng bối giáo huấn em nhỏ.

"Nhất Bác, là nam nhân, phải hiểu được thế nào là tự tôn tự ái, không được tuỳ tiện. . ."

Vương Nhất Bác chưa cần nghe hết câu, liền triệt để nổi giận, để lại một câu "Không biết xấu hổ!" Liền lập tức bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại. 

Tiêu Chiến tự nhiên bị mắng cho một trận, gãi gãi đầu chưa hiểu. Nhưng tự nhiên thấy Vương Nhất Bác đi chân trần trên nền đá cẩm thạch, bất giác khó chịu nhíu mày.

————————————————

Hai giờ sáng, Tiêu Chiến đang say giấc thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Anh buồn ngủ mơ màng ra mở cửa, cửa vừa mở, một thân thể nhỏ bé vội vã chui vào trong lồng ngực của anh. Bạn nhỏ trong lòng anh thân thể đang không ngừng run rẩy, bàn tay siết nơi eo anh lạnh buốt.

Tiêu Chiến lập tức thanh tỉnh, hối hả ôm lấy Vương Nhất Bác, nhẹ giọng thì thầm, "Sao vậy?"

Vương Nhất Bác hốc mắt đỏ hoe, em biết em là nam tử hán, là cool boy ngầu lòi, em không muốn khóc nhè, nhưng em sợ, vừa mở miệng không hiểu sao nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.

"Tôi thật không. . . Hức. . . Không thể cùng anh ngủ chung à."

"Tôi chỉ ngủ một góc nhỏ thôi, không chen chúc anh đâu hức hức."

"Tôi không ngáy ngủ cũng. . . Hức. . . Không có lăn. . . Tôi sẽ ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh."

"Hức hức "

Tiểu má sữa vừa vuốt nước mắt vừa nức nghẹn.

Nhìn dáng vẻ của em lúc nào, Tiêu Chiến trong lòng mềm muốn tan ra, hận không thể tự quất vào mặt mình mấy bạt tay. Anh cưng chiều vuốt vuốt tóc Vương Nhất Bác.

"Được, là ca ca sai, về sau ca ca đều ngủ cùng với em."

Lời tác giả:

Tiêu tổng, xin ngài nhớ cho kỹ, hôm nay ngài nói, nam nhân phải hiểu được thế nào là tự tôn tự ái.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net