Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Sao? Mấy bộ rồi? Chục chưa?”

“Mấy bộ gì?”

“Viết cả đêm được mấy bộ truyện rồi?”

“Điên hả? Tôi là nhà văn chứ có phải nhà đạo văn đâu mà một đêm chục bộ, bộ cũ còn dang dở đây này.”

“Ồ!”

“Cơ mà… đêm qua có lóe lên ý tưởng cho bộ mới. Lấy cảm hứng từ cậu đấy, nghe thử không?”

“Đâu nói nghe chơi!”

“Chuyện tình của một tuyển thủ đua motor trẻ không quyền không thế và con gái nhà hào môn. Gia đình cô gái bị người hãm hại, cô ấy vì cứu gia đình nên đành chia tay người yêu, chấp nhận kết hôn cùng người khác. Cậu nam chính sau này trở thành tuyển thủ nổi tiếng. Hai người gặp lại lúc cô ấy đã ly hôn, nhưng đến cuối cùng hai người vẫn không thể bên nhau dù cả hai còn yêu do cô gái mặc cảm tội lỗi với chàng trai. Thế nào thế nào? Câu chuyện tình kết thúc buồn chắc chắn sẽ làm người ta day dứt khôn nguôi sau khi đọc. Tôi nói có đúng không?”

“Tiêu Chiến! Anh dám thế tôi vào cái chuyện tình vớ vẩn của anh. Lại còn dám viết thành truyện? Cái motif ngôn tình cũ rích đó mà cũng dám viết?”

+++++

Tiêu Chiến là nhà văn ngôn tình có sách in đàng hoàng, nên đương nhiên không có chuyện tìm ý tưởng qua loa đại khái như thế, chủ yếu là muốn chọc Vương Nhất Bác một chút thôi. Tại buồn quá mà! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh năm nay 30 tuổi, sự nghiệp ổn định, có nhà có xe, tính tình hòa đồng vui vẻ cởi mở ôn nhu thân thiện tốt bụng hiền lành chất phác thật thà dễ thương lịch sự đoan trang, cớ làm sao đường tình duyên lại lận đận đến thế?

Liếc nhìn thằng nhỏ ở trọ đang ăn ngấu ăn nghiến phía đối diện, nào cơm nào thịt, nào rau nào cá, và và gấp gấp hoa cả mắt, thế mà nó bảo toàn mua đồ mình thích. Tiêu Chiến chống cằm thở dài: “Haiz, tuổi trẻ thật tốt, ăn được ngủ được làm được, vô âu vô lo, không cần vướn bận chuyện thành gia lập thất, sinh con đẻ cái như cái thân già này.”

Vương Nhất Bác buông đũa, ợ một phát rõ to, rót cho Tiêu Chiến cốc nước rồi thu dọn chén đĩa.

“Mặc dù cái thân anh già thật, nhưng vấn đề không nằm chỗ đó, là do anh quá vội vàng, lấy số lượng áp đảo chất lượng, không ngừng đi lên mà chẳng chịu rút kinh nghiệm, cũng chả dừng lại trang bị kiến thức, dục tốc bất đạt, thất bại là sớm muộn.”

“Cậu nói cứ như có kinh nghiệm lắm ấy. Cậu không nhìn xem tôi bao nhiêu tuổi rồi. Vốn tưởng tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời, e dè đùng một phát người ta bỏ đi biệt dạng, tôi không gấp rút sao được? Chẳng lẽ đợi đến khi tôi 40 50 tuổi mới tìm được tình yêu đích thực, đến lúc đó sinh con ra lỡ không thông minh như con người ta thì sao? Này thằng nhóc kia, cậu làm gì thế? Tôi đã ăn xong cơm đâu?”

Vương Nhất Bác mắt điếc tai ngơ dọn sạch sẽ cái bàn.

“Thế cái anh đang tìm kiếm là tình yêu đích thực hay chỉ là một người sinh cho anh những đứa con thông minh kháu khỉnh?”

Tiêu Chiến á khẩu.

Vương Nhất Bác đeo găng tay vào bắt đầu rửa chén, mắt cũng chẳng buồn liếc tay chủ nhà một lần.

“Thay đồ đẹp đi. Rửa chén xong chở anh đi hóng mát. Hôm nay đặt cách cho anh diện kiến quý phi.”

“Sao cậu nói buồn ngủ? Giờ này còn hóng mát cái quỷ gì?”

“Mới ăn no mà ngủ cái quỷ gì? Tôi không muốn trở thành ông chú trung niên bụng phệ giống anh đâu. Đi mau!” nói rồi đá tay chủ nhà một phát bay ra khỏi bếp.

Tiêu Chiến vừa thất thểu lết về phòng vừa xoa xoa bụng: “Phệ đâu mà phệ.”

“VƯƠNG NHẤT BÁC! TÔI SAY XE MÁY QUÁ! CẬU CHẠY CHẬM MỘT CHÚT ĐIIIII!” Tiêu Chiến mồm thì rống, tay thì ôm Vương Nhất Bác chặt cứng, cả người gần như nằm rạp lên người cậu.

“Anh thả lỏng tay ra đi, tôi đau eo quá!”

“HẢ? CÁI GÌ? CẬU NÓI GÌ TÔI KHÔNG NGHE RÕ?” Tay Tiêu Chiến lại càng siết chặt khiến Vương Nhất Bác muốn ọc hết cơm canh ra ngoài.

“Tôi nói là anh thả…”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến lại tiếp tục rống: “CẬU NÓI LỚN LÊN! TÔI CHẲNG NGHE GÌ CẢ.”

Vương Nhất Bác im lặng bất lực: “Ông đây đếch muốn nói gì với anh nữa. Ông đây chỉ muốn đạp anh một phát xuống đường.”

Hai người ghé mua hai lon nước rồi ra bờ sông ngồi hóng gió đêm. Từ khi gặp Vương Nhất Bác, có khi cậu sẽ điệu thấp ôm quý phi chở Tiêu Chiến đi như hôm nay, có khi cậu sẽ mè nheo đòi anh lấy xe chở, nhưng hình như lần nào Tiêu Chiến buồn tình, hai người họ cũng ra chỗ này ngồi.

Trời càng về khuya gió càng lớn, từ bờ bên này nhìn qua tít bờ bên kia chỉ thấy một mảng đen mù mịt, bởi vì bao nhiêu ánh đèn rực rỡ đều đang bận soi sáng cho những tòa nhà chọc trời bên đây mất rồi. Thành phố này là như vậy, từ ngày đầu tiên đặt chân đến Tiêu Chiến đã biết rõ, chỉ cách nhau một con sông, chỉ cách nhau một cây cầu, bờ Đông nhộn nhịp bao nhiêu, bờ Tây lại yên tĩnh bấy nhiêu. Cũng như những ánh đèn kia, người ta chọn những tòa nhà chọc trời bên này, người ta chấp nhận cái guồng quay vội vã, cái sự tấp nập náo nhiệt ở đây, nhưng khi lòng mang tâm sự, tại sao người ta luôn dõi về bên kia, bằng chứng là nửa đêm rồi mà dọc bờ sông còn đông đúc thế mà. Nhưng chẳng ai ồn ào như cái cách vận hành bình thường, họ chỉ ngồi đó, hoặc đứng đó, lẳng lặng nhìn về bên kia. Tiêu Chiến cúi đầu tự giễu, phải chăng con người luôn tự mâu thuẫn như vậy, luôn kiếm tìm sự đủ đầy trong cái rỗng tuếch, rồi lại tìm về sự rỗng tuếch trong cái đủ đầy. Tiêu Chiến có lẽ được xem là một trong số những người thành công ở thành phố này, là người đàn ông độc thân hoàng kim đáng ngưỡng mộ, nhưng tâm hồn nhạy cảm của kẻ viết lách vẫn cứ mãi lửng lơ. Hơn một năm qua anh liên tục tìm kiếm tình yêu, có thật anh đang tìm kiếm tình yêu của đời mình hay anh vẫn đang hụt hẫng vì bị Minh Hạ bỏ rơi, có thật anh đang tìm kiếm tình yêu của đời mình hay anh chỉ đang chạy theo vòng quay của đời người. Khi nãy bị Vương Nhất Bác hỏi trúng tim đen, Tiêu Chiến không biết nên trả lời như thế nào, rung động, yêu đương cuồng nhiệt, rồi đau khổ lúc chia tay, cái vòng lặp cảm xúc đó trở nên quen thuộc với anh, ngày càng làm cho tâm hồn anh trở nên trống rỗng.

“Thế mà cái thành phố này vẫn dung túng cho được.” Tiêu Chiến cười mỉa mai

Vương Nhất Bác hút rột rột nước trái cây trong lon, quay sang nhìn Tiêu Chiến: “Lảm nhảm cái gì đó? Về thôi. Sáng mai anh phải đi sớm nữa kìa.”
Tiêu Chiến chăm chú nhìn sườn mặt tinh tế của Vương Nhất Bác thật lâu mới đứng dậy vươn vai, ánh mắt xa xăm: “Nhất Bác! Cám ơn nhé!”

“Gì nữa?”

Cám ơn cậu vì đã ở đây lúc bản thân tôi thảm hại thế này. “Cám ơn cậu đã truyền cảm hứng cho tôi.”

Mặt Vương Nhất Bác hiện lên mấy chữ: “Anh lại nổi điên cái gì?”

Tiêu Chiến cười cười: “Thì ý tưởng bộ truyện mới đó.”

“Còn chưa chịu thôi?” Cậu thẳng chân đạp một phát vào mông anh.

Sự thật chứng minh, khi Tiêu Chiến đang đứng, khi Vương Nhất Bác vung chân, khi hai người họ đang ở sát bờ sông, hiển nhiên, Tiêu Chiến bay thẳng xuống sông.

Bao nhiêu ơn nghĩa trong đầu Tiêu Chiến đều bay theo cú đạp vừa rồi. Anh vừa bì bõm bơi lên vừa rống giận: “Vương Nhất Bác! Cậu sinh ra để khắc tôi sao?”

Vương Nhất Bác đứng dậy phủi mông: “Đúng vậy. Khắc anh, khắc chết anh.” rồi xoay người rời đi.

“Cậu… cậu… Cái thằng nhóc này!”

“Nửa đêm rồi, đừng có la lói om sòm nữa. Nhanh về thôi!”

_Dan_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net