Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu đông, các giải đua lớn đều đã kết thúc, công việc năm nay của Vương Nhất Bác xem như hoàn tất. Cậu không cần phải thường xuyên tham gia huấn luyện nữa, hầu hết thời gian đều nằm dài ở nhà chơi game, xem phim, thỉnh thoảng tụ tập cà phê, nhậu nhẹt với mấy anh em trong đội, nhàn rỗi đến đáng sợ.

Ngược lại, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của Tiêu Chiến. Anh phải cấp tốc hoàn thành bản thảo để sau kì nghỉ Tết Âm lịch lập tức tung ra tập mới bộ truyện; chưa kể sắp tới còn phải tổ chức giao lưu kí tặng cuối năm với độc giả.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình không giúp gì được cho ông chủ nhà. Vì thế, trong lúc Tiêu Chiến quay cuồng với công việc, cậu quyết định xách vali lên và đi, đích đến là quê Hải Tuân, sau đó về thẳng nhà ăn tết cùng ba mẹ luôn.

Quê Hải Tuân cách thành phố bọn họ đang sống chỉ một giờ bay, thêm ba giờ đi xe, nhưng điều khiến Vương Nhất Bác xiêu lòng trước lời rủ rê của cậu em là vì… nơi ấy có tuyết rơi. Quê Vương Nhất Bác sống từ nhỏ dù lạnh tới cỡ nào cũng có thể mặc ba lỗ chạy ngoài đường. Lớn lên, hai thành phố cậu từng sống mùa đông có lạnh hơn chút đỉnh, nhưng vẫn là chưa từng thấy tuyết. Điều này làm Vương Nhất Bác cực kì vui vẻ mong chờ, còn Tiêu Chiến thì có chút buồn bực trong lòng.

“Bây giờ mới giữa tháng 12, cậu định ở lì nhà người ta đến tết mới chịu đi hay gì?”

Hiếm khi có dịp Tiêu Chiến chịu lết ra khỏi phòng nấu cơm, thế mà suốt từ nãy đến giờ anh ta cứ lèo nhèo chuyện này miết, làm Vương Nhất Bác phía đối diện nuốt cơm cũng chẳng trôi.

“Nào có. Định ở chơi một tuần thôi, ngắm tuyết xong tôi lập tức về nhà.”

“Cậu về nhà sớm làm gì? Cậu không biết dọn dẹp, không biết trang trí nhà cửa, không biết nấu ăn, không thích tiếp khách, không thích ra ngoài. Cậu về sớm ngoài vướn tay vướn chân ba mẹ ra thì được tích sự gì?”

“Ơ hay. Cái anh này lạ nhỉ? Nhà tôi tôi về. Ba mẹ tôi còn chưa chê tôi. Anh lo mấy chuyện đó làm gì?

Tiêu Chiến lời lẽ vẫn rất hùng hồn: “Tôi sợ ba mẹ cậu vất vả.”

Vương Nhất Bác: “OK. Tôi đỡ không nổi anh.”

Cậu thầm nghĩ: Thằng cha này! Rốt cuộc một năm phát bệnh bao nhiêu lần mới thôi?

Liếc nhìn trên mặt Vương Nhất Bác hiện rõ mấy chữ “Tôi đếch quan tâm.”, Tiêu Chiến cảm thấy mình cứ tiếp tục cương thế này cũng không thể khiến cậu ta hồi tâm chuyển ý, bèn dịu giọng, nói:

“Nhất Bác ơi!”

“Gì nữa?”

“Cậu thích tuyết đến thế hả?”

“Cũng không phải quá thích. Hồi đó tới giờ tôi chưa từng thấy, sẵn dịp Hải Tuân rủ nên muốn đi xem thử cho biết.”

“Chỗ ba mẹ tôi cũng có tuyết, chờ tôi xong việc dẫn cậu qua đó chơi.”

“Thế hả? Được thôi. Vậy khi nào chúng ta đi?” Vương Nhất Bác bắt đầu có hứng thú.

Ba mẹ Tiêu Chiến định cư ở nước ngoài. Nếu theo anh qua đó, chẳng những nhìn thấy tuyết, cậu còn được ra nước ngoài chơi, đương nhiên hấp dẫn hơn về quê Hải Tuân.

Đang hí hửng định chạy đi lấy điện thoại gọi hủy kèo, Vương Nhất Bác chợt nghe Tiêu Chiến nói:

“Chắc qua tết mình đi được.”

Khuôn mặt Vương Nhất Bác thoáng chốc xệ tới đất.

“À thì… cậu cũng biết bây giờ tôi không sắp xếp được mà.” Tiêu Chiến rất bất đắc dĩ. “Hai mươi mấy năm qua cậu không thấy tuyết cũng có vấn đề gì đâu. Ráng nhịn thêm một năm nữa đi. Năm sau tôi nhất định dẫn cậu đi.”

“Vậy năm nay tôi đi với Hải Tuân, năm sau đi với anh.” Vương Nhất Bác rất dễ nói chuyện.

“Không muốn. Cậu phải chờ đi cùng tôi.”

“Cũng được. Vậy tôi về nhà luôn.” Vương Nhất Bác vẫn rất dễ nói chuyện.

“Về cái gì mà về? Cậu về sớm thế làm gì?”

“Mọi năm vẫn thế mà.”

“Năm nay khác.”

“Khác cái gì?”

Tiêu Chiến vô cùng bực bội. Anh trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ phát ra tiếng hừ hừ.

Vương Nhất Bác lấy làm khó hiểu: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Đột nhiên, Tiêu Chiến cảm thấy cực kì ủy khuất, phẫn nộ nói: “Muốn cậu ở lại với tôi thêm mấy ngày chứ sao?”

Vương Nhất Bác “À” một tiếng, tiếp: “Có thế cũng lèo nhèo nãy giờ.”

Nỗi ủy khuất của Tiêu Chiến dường như đã đạt đỉnh điểm. Anh nhắm mắt thở dài một hơi, lúc mở mắt ra liền liếc Vương Nhất Bác một cái sắc lẹn:

“Tôi theo đuổi cậu trầy trật như thế. Cậu không thể cho tôi giữ lại miếng giá nào hả?”

Chẳng biết Tiêu Chiến có giữ lại được miếng giá nào không, nhưng Vương Nhất Bác thật sự ở lại đến gần tết mới đi, đương nhiên cũng hủy luôn cuộc hẹn với Hải Tuân.

Điều này làm Tiêu Chiến vô cùng vui vẻ. Vì thế, dù bận tối tăm mặt mũi, anh vẫn cố gắng dành thời gian nấu cơm tối và ăn cùng cậu. Thậm chí, sáng ngày Giáng sinh, Tiêu Chiến giẫm đạp lên tiếng kêu gào thảm thiết trong điện thoại của My My, ung dung bước ra khỏi phòng, dành trọn một ngày chỉ để nấu ăn, chơi game, xem phim, đi dạo cùng với thằng nhóc nhà mình.

Kì thật cũng không có gì đặc biệt, ngày thường rãnh rỗi hai người họ vẫn cùng làm những việc thế này, nhưng Tiêu Chiến thì rất tự mãn. Tâm tư anh cho rằng đây coi như là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, nên làm gì cũng rất dốc sức. Ví như vốn hiểu bản tính hiếu thắng của Vương Nhất Bác, lúc chơi game sẽ cố ý thua toàn tập, dù bình thường anh cũng hiếm khi thắng được cậu; lúc nấu ăn thì tỉa bông tỉa hoa trang trí, bữa tối còn đặc biệt thắp nến, ăn đồ tây, uống rượu; hay đi dạo tiêu cơm còn gắng đi thêm hai vòng; lại ví như xem phim xong đã gần nửa đêm mà còn muốn xem thêm bộ nữa. Vương Nhất Bác ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng rất lên án những hành động của Tiêu Chiến. Cậu thầm nghĩ: “Chẳng lẽ anh ta hay bị bạn gái đá là vì có cách theo đuổi nhiệt huyết hại sức khỏe thế này sao?”

Vài ngày sau, Tiêu Chiến lên đường đi giao lưu, Vương Nhất Bác cũng cuốn gói về quê.

.

Vương Nhất Bác sinh ra và lớn lên tại một vùng quê thanh bình. Bố mẹ cậu là người làm nông, tư tưởng cởi mở, đối với việc con trai quyết tâm trở thành vận động viên đua motor cũng không ý kiến nhiều, chỉ thường xuyên dặn dò phải chú ý cẩn thận là được.

Ba Vương thích câu cá. Ông có hẳn một hội bạn cùng sở thích, dịp nông nhàn thế này niềm yêu thích lại càng được phát huy. Vương Nhất Bác thỉnh thoảng cũng sẽ theo ba đi câu cá. Mỗi lần như thế cậu đều sẽ chụp hình gửi cho Tiêu Chiến, khi thì chỗ này, lúc thì chỗ kia, đi ngang nơi nào đẹp cũng chụp vội một tấm, dù gì cũng là anh ta nằng nặc đòi, đến cả nhà cũng bắt cậu phải chụp từng ngóc ngách mới chịu.

Cứ cách mấy ngày nhận được vài tấm hình từ Vương Nhất Bác, mặc dù thằng nhóc láo toét này đến cái tin hỏi thăm sức khỏe hay chú thích ảnh cũng chẳng có, phong cách gửi hình cho người ta y hệt lưu trữ trên đám mây, nhưng vẫn khiến Tiêu Chiến lâng lâng vui sướng, cảm giác cứ như được về quê cùng cậu vậy.

Thật ra Vương Nhất bác từng ngỏ ý hỏi Tiêu Chiến có muốn cùng mình về quê ăn tết không, dù gì qua tết anh mới sang chỗ ba mẹ được. Nhưng Tiêu Chiến lại thẳng thừng từ chối, bảo rằng khi nào theo đuổi cậu thành công mới về ra mắt ba mẹ chồng tương lai. Vương Nhất Bác nghe xong quả nhiên liếc mắt khinh bỉ.

Đêm giao thừa, sau khi ăn cơm xong, cả nhà Vương Nhất Bác ngồi ở phòng khách xem chương trình cuối năm, cùng nhau đón chờ khoảnh khắc bước sang năm mới. Hồi nhỏ, vào mỗi đêm giao thừa, Vương Nhất Bác đều tụ tập đi chơi với mấy đứa con nít trong xóm; nhưng từ khi lớn lên đi làm xa nhà, cậu chỉ muốn được cùng ba mẹ trải qua thời khắc tốt đẹp này.

Xem xong chương trình mừng năm mới của đài truyền hình Trung ương, ba mẹ Vương đã không trụ nổi mà đi ngủ mất. Vương Nhất Bác cũng tắt TV rồi thu dọn về phòng. Vừa nằm xuống giường, điện thoại cậu reo lên, là Tiêu Chiến.

“Nhất Bác! Năm mới vui vẻ!”

“Ừ. Năm mới vui vẻ! Anh đã gọi cho ba mẹ chưa?”

“Rồi. Vừa gọi xong. Bây giờ bên ấy chỉ mới buổi tối thôi.”

Vương Nhất Bác xưa nay ít nói, Tiêu Chiến nói xong câu ấy thì im lặng, khiến cậu cũng chẳng biết làm sao. Hai người cứ thế thở đều đều bên tai đối phương.

Một lúc sau, Tiêu Chiến cất tiếng gọi:

“Nhất Bác!”

“Ừ.”

“Nhất Bác!”

“Ừ.”

“Vương Nhất Bác!”

“Ừ.”

“Tôi thích cậu lắm!”

“Ừ.”

“Cậu chấp nhận tôi đi!”

Phải mất rất lâu sau đó, lúc Tiêu Chiến cho rằng mình lại thất bại, mới nghe Vương Nhất Bác “ừ” nhẹ một tiếng, tựa như đang thở dài. Anh không tin vào tai mình, bần thần hỏi: “Thật… thật sao?”

Dường như sợ Vương Nhất Bác không hiểu mình đang hỏi gì, Tiêu Chiến lại nói: “Cậu… cậu đồng ý… chấp nhận tôi thật sao?”

Lần này có vẻ Vương Nhất Bác đã trả lời một cách dứt khoát hơn: “Ừ.”

Đêm ấy hai người nói chuyện với nhau rất lâu, đơn giản chỉ là những câu chuyện vụn vặt, nhưng ai cũng không nỡ cúp máy trước. Cuối cùng, Vương Nhất Bác không chống đỡ nổi, lăn ra ngủ mất, không kịp nghe Tiêu Chiến nói:

“Nhất Bác! Trở về cùng tôi đi thăm ba mẹ nhé!”

_Dan_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net