Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm sau, Vương Nhất Bác cùng mẹ đến nhà hàng đã được hẹn từ trước. Hôm nay, cậu mặc vest nhìn rất lịch lãm cùng mẹ cậu đi vào nhà hàng F Bistronome. Tiêu Minh Triết đã đợi sẵn bên trong, ông đứng dậy kéo ghê giúp Trương Thư Di, bà cười cảm ơn ông. Vương Nhất Bác cũng kéo ghế ngồi kế bên mẹ.

“Chào chú Tiêu, con là Vương Nhất Bác.”

Tiêu Minh Triết nhìn cậu cười, gật đầu. Trương Thư Di nhận ra thiếu vắng một người.

“Tiêu Chiến không tới cùng ông sao?”

Ba Tiêu lắc đầu,

“Hôm nay, nó có việc bận nên nó không đi được. Mặc kệ nó, chúng ta dùng bữa đi.”

Cả ba người bắt đầu dùng bữa, Tiêu Minh Triết cảm thấy bản thân nên cùng Vương Nhất Bác nói chuyện nhiều hơn, về sau về chung một nhà sẽ đỡ ngại ngùng hơn.

“Nhất Bác, hiện tại con đang là học sinh trung học sao?”

Vương Nhất Bác đang ăn, hai cái má của cậu phồng lên nhìn đáng yêu vô cùng, cậu gật đầu với ba Tiêu.

Ba Tiêu thầm nghĩ

“Tiêu Chiến mà có đứa em trai đáng yêu như vậy chắc hẳn nó sẽ rất thích.”

Cuộc gặp mặt diễn ra trong không khí ấm cúng, Tiêu Minh Triết cùng Trương Thư Di đã thống nhất đầu năm sau sẽ kết hôn cùng nhau.

Vương Nhất Bác đối với quyết định này cũng không có gì phản đối. Cuộc sống của cậu vẫn trôi qua như bình thường, đi học và về nhà, buổi tối sẽ làm bài tập, chơi game. Nhưng cậu đâu biết rằng khi về đến nhà mới cậu sẽ có một số sự thay đổi về cuộc đời.

Bên này, Tiêu Chiến cũng giống Vương Nhất Bác, đi học và làm thực tập sinh, buổi tối sẽ cùng bạn gái hẹn hò.

Nói về việc hẹn hò này, Tiêu Chiến cảm thấy con người Triệu Giai Kỳ rất tốt. Cô ấy là người theo đuổi và tỏ tình với anh. Tiêu Chiến cảm thấy cô hiền lành, hiểu chuyện, anh đồng ý lời tỏ tình với cô.

Triệu Giai Kỳ tốt với Tiêu Chiến, anh cũng trở thành một người bạn trai chuẩn mực, cùng cô đi dạo phố, làm bài tập cùng nhau, nắm tay nhau đưa cô về nhà, hôn thì tất nhiên có. Đó là việc làm bình thường của cặp yêu đương thôi.

“Tiêu Chiến, em thích anh. Anh có thể hẹn hò với em không?”

“Triệu Giai Kỳ, anh cảm thấy em rất tốt. Vậy chúng ta thử hẹn hò đi, nếu anh vẫn không có tình cảm với em thì chúng ta sẽ tách nhau ra.”

“Được, em cũng là một người hiểu chuyện. Nếu anh vẫn không có tình cảm với em thì chúng ta sẽ chia tay”

Thế là Tiêu Chiến cùng Triệu Giai Kỳ hẹn hò. Ở trường, Tiêu Chiến là một học sinh giỏi, đẹp trai, gia thế tốt, liên kết những cái này lại thì anh tất nhiên sẽ được yêu thích trong trường. Triệu Giai Kỳ vì thế cũng được biết đến nhiều hơn với việc là “bạn gái Tiêu Chiến”.
.
.
.

Năm mới cũng đã đến

Hôm nay là ngày Trương Thư Di và con trai mình sẽ dọn đến Tiêu gia. Tiêu Minh Triết cũng đã có mặt ở nhà của Vương Nhất Bác cùng phụ giúp hai mẹ con dọn đồ.

Tiêu Minh Triết về đến Tiêu gia, giới thiệu với một người là cô giúp việc, phụ giúp nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa.

“Đây là vợ của tôi, Trương Thư Di. Sau này, cô hãy giúp đỡ cô ấy nhiều hơn và đây là Vương Nhất Bác, thằng bé là con trai của tôi. Cô hãy giúp thằng bé chuyển đồ đến phòng kế Tiêu Chiến.”

Dặn dò với người làm trong nhà xong, ba Tiêu quay sang nhìn Vương Nhất Bác

“Nhất Bác, nếu con cảm thấy không hài lòng với căn phòng, con hãy nói với ta, ta sẽ sửa lại giúp con.”

Từ lúc đặt chân đến đây, Vương Nhất Bác khá là kinh ngạc vì không gian nhà chú Tiêu khá là ấm cúng. Ngôi nhà không bé cũng không lớn, vừa vặn đủ bốn người ở. Cô giúp việc cũng chỉ phụ giúp việc nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa đến buổi tối sẽ quay trở về nhà của mình. Trời sinh Vương Nhất Bác từ nhỏ đã ít nói, khuôn mặt ít cười, chậm nhiệt nữa chứ, nên cậu cùng chỉ gật đầu và cùng người làm xách vali lên căn phòng của cậu.

Ngày mai sẽ là ngày diễn ra lễ cưới giữa Tiêu Minh Triết và Trương Thư Di. Hôm nay là ngày nghỉ Vương Nhất Bác cũng không có gì để làm, ba Tiêu cùng mẹ dọn đồ đạc xong cũng đã quay trở lại công ty, cô giúp việc cũng đã đi siêu thị mua đồ dùng.

Bây giờ ở nhà một mình, Vương Nhất Bác đi vòng quanh nhà để xem. Xuống nhà bếp vừa rót cốc nước cùng lúc chuông cửa vang lên, cậu để cốc nước xuống đi ra mở cửa.

Trước cửa là một người mặc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp cùng với quần tây đen đóng thùng. Vương Nhất Bác từ lúc sinh ra đến bây giờ cậu chưa thấy ai đẹp như vậy, người này cao, còn có một hương thơm bạc hà nhẹ nhàng theo làn gió làm Vương Nhất Bác ngửi được, dưới miệng có một nốt ruồi là cho khuôn mặt đẹp hơn. Nhận thấy mình nhìn chằm chằm người ta có chút thất lễ.

“Xin hỏi, chú tìm ai ?”

Lúc Vương Nhất Bác lo ngắm nhìn Tiêu Chiến, thì anh cũng nhìn chằm chằm con người mở cửa cho mình. Người trước mặt mình có khuôn mặt nhìn thoáng lạnh lùng, nhưng hai má của cậu nhìn giống hai cục mochi nhìn rất dễ thương. Dáng người nhìn rất đẹp nhưng lùn hơn mình chắc tầm 3 cm. Người này mặc một chiếc quần đen tới đầu gối cùng với áo thun trắng, rất tùy tiện nhưng cậu mặc lên thì nhìn rất hòa hợp. Đúng là lụa đẹp vì người chứ không phải người đẹp vì lụa nữa rồi.

Vương Nhất Bác lên tiếng làm Tiêu Chiến giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân.

“Khoan, bạn nhỏ này gọi mình là chú? Mình già như vậy sao? Nữ sinh trong trường nhìn mình mê mẩn như vậy, bạn nhỏ này lại gọi mình là chú?”

“Bạn nhỏ, em vừa gọi anh là chú sao? Anh chưa già đến mức làm chú đâu.”

“Vậy anh bao nhiêu tuổi rồi.”

“Xin tự giới thiệu, anh là Tiêu Chiến, 22 tuổi, hiện đang là sinh viên đại học năm ba tại trường Đại Học X.”

“22 tuổi sao? Anh lớn hơn tôi tới tận 6 tuổi, gọi bằng chú là đúng rồi.”

“Tiêu Chiến? Nghe quen như vậy hình như mình đã nghe tên này ở đâu rồi.”

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nhỏ hơn tận 6 tuổi, cảm thấy bản thân mình tổn thương sâu sắc, bèn chuyển đề tài.

“Em là ai? Sao em lại ở trong nhà anh? Ba Tiêu đâu?”

“Ba Tiêu? Vậy anh là con trai của chú Tiêu sao?”

Tiêu Chiến đứng ngoài gật đầu, cảm thấy bạn nhỏ này khá đáng yêu.

“Chào anh, em là Vương Nhất Bác. Mẹ em và ba anh ngày mai sẽ kết hôn, hôm nay chú Tiêu giúp mẹ con em dọn đồ sau đó đã đến công ty rồi.”

Tiêu Chiến gật đầu

“Vậy...em không định để anh vào nhà sao?”

Vương Nhất Bác thấy mình thất lễ, bèn đứng qua một bên để Tiêu Chiến vào nhà. Hôm nay tới lượt nhóm anh thuyết trình, anh vậy mà lại để quên máy tính trong đó có tài liệu nhóm Tiêu Chiến thuyết trình. Sau khi lấy xong, anh nhanh chóng chạy xuống

“Bạn nhỏ, anh quay về lấy tài liệu. Anh đi ngay, tối nay mình cùng nhau nói chuyện để hiểu nhau hơn nhé. Đóng cửa cận thẩn. Trong tủ lạnh có kem đó, bạn nhỏ muốn ăn thì lấy nhé, nhưng đừng ăn nhiều sẽ đau bụng. Anh đi đây.”

Tiêu Chiến sau khi nói xong chạy thật nhanh ra cửa, anh sắp trễ rồi. Vương Nhất Bác cảm thấy người anh trai trên danh nghĩa cũng tốt đấy chứ, nói còn nhiều hơn mẹ mình, nhiệt tình đến vậy sao? Cậu cũng không nghĩ nhiều, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game, bạn bè đang hẹn cậu bắn pubg kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net