Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Giai Kỳ sau khi dùng bữa xong. Mạnh Tử Nghĩa rủ cô đi mua đồ uống, vừa đến Starbucks đã bắt gặp cảnh Tiêu Chiến đút món dưa leo trộn cho Vương Nhất Bác, sau đó còn thấy Vương Nhất Bác uống chung ống hút với Tiêu Chiến và ngược lại.

"Tiêu Chiến kia mà? Người này là ai nhỉ? Không phải Tiêu Chiến ghét nhất dùng chung đũa muỗng với người khác sao? Sao lại đút cho cậu con trai này ăn. Còn dùng chung một ống hút uống nước nữa."

Triệu Giai Kỳ cảm thấy bản thân không thể thấy mà xem như không thấy, tạm biệt với Mạnh Tử Nghĩa, cất bước đi đến bàn của họ. Cô nở một nụ cười tươi.

"Tiêu Chiến, anh ăn cơm ở đây sao?"

Tiêu Chiến đang trò chuyện vui vẻ cùng với bạn nhỏ của mình thì bị ai đó cắt ngang, nhìn lên thì là bạn gái của mình, bản thân không vui mừng khi thấy cô, cản trở mình nói chuyện với bạn nhỏ này quá đi mất.

"Đây là em trai anh, Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác cũng nhìn lên, thấy người quen của Tiêu Chiến, lịch sự gật đầu coi như lời chào.

Triệu Giai Kỳ cũng gật đầu đáp lại, kéo ghế ngồi kế Tiêu Chiến, khoác tay anh, cười giới thiệu.

"Vậy sao? Xin chào, chị là Triệu Giai Kỳ bạn gái của Tiêu Chiến."

"Chào chị, em là Vương Nhất Bác."

Mặt của Vương Nhất Bác bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng cậu suy nghĩ không biết có nên đi về, ở đây làm bóng đèn phát sáng không vui chút nào.

Triệu Giai Kỳ cười cười, em trai Tiêu Chiến cũng lạnh lùng quá đi. Cô cười cười muốn thân hơn với Vương Nhất Bác, sau này có là người một nhà thì mối quan hệ cũng tốt hơn, tay cũng tự nhiên mà lấy ly nước của Tiêu Chiến uống. Tiêu cảm thấy không sạch sẽ Chiến lên tiếng.

"Đấy là ly nước của anh."

"A..? Em xin lỗi, em không nhìn nên lấy lộn, trả lại anh."

"Không cần, em uống đi, anh mua ly khác là được."

Triệu Giai Kỳ cảm thấy có chút xấu hổ, bạn trai mình vậy mà lại không thích dùng chung ống hút với mình. Cô đỏ mặt liếc nhìn Vương Nhất Bác, xấu hổ quá đi mất.

Thường ngày, Vương Nhất Bác quả thật có chút chậm nhiệt, nhưng thấy một màn như vậy cũng biết được Tiêu Chiến không thích người khác động vào đồ của mình. Vậy mà ban nãy anh lại đút cậu ăn sao?

"Không có việc gì nữa thì em đi trước. Anh ăn xong thì cất nó rồi mang về nhà. Bái bai"

Tiêu Chiến còn đang muốn cùng Vương Nhất Bác nói chuyện thì Triệu Giai Kỳ bên cạnh lên tiếng.

"Tiêu Chiến, sắp đến giờ vào làm rồi."

Lời muốn nói của anh cũng nuốt lại, gật đầu. Vương Nhất Bác cũng gật đầu với anh và Triệu Giai Kỳ, cất bước đi. Trời mát như vậy, mình có nên ra quảng trường trượt ván không.
.
.
.

Tiêu Chiến cùng Triệu Giai Kỳ đi vào công ty, từ lúc gặp nhau ở quán nước đến giờ anh đều không để ý đến cô. Triệu Giai Kỳ nghĩ chỉ uống nhầm ly nước thôi mà đã giận rồi sao?

Nhưng quả thật không phải cô vô tình lấy nhầm, là cô cố ý. Bạn trai của mình vậy mà lại không thích cô đụng vào đồ của anh, nhưng anh lại rất thản nhiên dùng chung đũa với người khác, bản thân cô không can tâm.

"Tiêu Chiến, em xin lỗi. Lần sau em sẽ chú ý hơn, sẽ nhìn trước rồi mới lấy ly nước."

Tiêu Chiến thấy lời nói ban nãy của mình có chút nặng,

"Không sao, lần sau em nên chú ý hơn là được."

Mặc dù trong đầu cảm thấy tức giận, nhưng trên mặt Triệu Giai Kỳ vẫn nở ra một nụ cười tươi.

"À đúng rồi, hết hôm nay là chúng ta sẽ được nghỉ tết rồi. Anh có muốn ngày mai mình hẹn hò không?"

Tiêu Chiến nhớ ra mai đã được nghỉ tết rồi, dạo gần đây không hiểu vì sao anh không có hứng thú với cô bạn gái của mình, chỉ muốn ở nhà nấu cơm cho bạn nhỏ nhỏ hơn 6 tuổi ở nhà.

"Anh xin lỗi, nhưng ngày mai anh bận rồi. Hẹn nhau khi khác nhé."

Triệu Giai Kỳ thấy gần đây anh rất lạ, không còn quan tâm cô như trước nữa, không cùng cô đi ăn, sáng sẽ không đến nhà đưa cô đi làm, đi học như trước. Chẳng lẽ anh thật sự không có tình cảm với cô, muốn chia tay với cô rồi sao?
.
.
.

Tiêu Chiến cố gắng hoàn thành công việc của mình đúng giờ tan làm. Trên đường về nhà, anh đã vào siêu thị để mua đồ ăn cho bữa tối nay, hôm nay nên làm món gì cho bạn nhỏ ở nhà đây.

Về đến nhà, Tiêu Chiến thấy không khí trong nhà yên tĩnh. Đến phòng của Vương Nhất Bác gõ cửa không thấy hồi âm, bạn nhỏ đi ra ngoài rồi sao. Anh lấy điện thoại ra nhắn một tin, chuẩn bị vào bếp nấu ăn. Tay vừa rửa xong thì màn hình điện thoại cũng sáng lên.

"Đang ở quảng trường."

"Trời cũng gần tối, bạn nhỏ, nên về ăn cơm rồi."

Tiêu Chiến cũng nhanh chóng nhắn lại. Vương Nhất Bác nhìn thời gian trên điện thoại, nên về rồi. Về đến cửa nhà, đã ngửi thấy mùi đồ ăn bay khắp nhà. Đến phòng bếp, cậu nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Chiến, lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn kĩ xem Tiêu Chiến mặc đồ ở nhà như thế nào. Tiêu Chiến quay lại thấy Vương Nhất Bác, cười nói.

"Về rồi à? Bên ngoài lạnh như vậy em còn trượt ván, sẽ bị cảm lạnh đấy, rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm."

Lúc Tiêu Chiến quay lại, anh mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng với chiếc quần đen dài, sự kết hợp này trở nên nổi bật hơn là nhờ chiếc tạp dề màu hồng, nhưng nó không làm anh trở nên nữ tính mà càng tôn vẻ đẹp trai của anh chàng thiếu niên này. Vương Nhất Bác bỗng cảm thấy tim mình bị lệch một nhịp, mặt cũng tự nhiên đỏ lên, cậu quay mặt đi, chạy thật nhanh lên phòng để lại Tiêu Chiến đang không hiểu chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net