Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác là một người sống không lành mạnh gì cho cam, thường xuyên thức khuya, dậy trễ. Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng và bữa trưa cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không gọi cậu dậy, tối qua thấy cậu thức khuya cùng với anh như vậy, viết giấy note lại sẽ tốt hơn. Khi dậy, Vương Nhất Bác xuống sẽ thấy tờ giấy.

Lúc Vương Nhất Bác thức dậy, nhìn đồng hồ điểm 10 giờ sáng. Dạ dày của cậu cũng đã đói rồi, vệ sinh cá nhân xong, xuống nhà rót cốc nước, định gọi đồ ăn ngoài thì thấy trên bàn là một số loại Dimsum được để sẵn. Trên đó còn có một tờ giấy note.

“Bạn nhỏ, bữa sáng anh làm cho em, bữa trưa thì anh đã làm sườn xào chua ngọt cùng với cà rốt xào với nấm, cơm cũng đã được nấu rồi. Em chỉ cần bỏ tất cả vào lò vi sóng cho chúng nóng lên là được.”

Vương Nhất Bác cảm thấy hai chữ “cà rốt” chói lóa này rất đáng ghét. Bản thân không thích bữa cơm trưa này, Vương Nhất Bác đã lấy Dimsum bỏ vô lò hâm nóng.

Cậu ăn xong bữa sáng kiêm luôn bữa trưa cũng không có gì làm. Cảm thấy cơm trưa không có ai ăn, đổ đi cũng rất tiếc, đang đấu tranh tư tưởng mình có nên mang cơm đến cho Tiêu Chiến không, nhận ra mình không có sỗ lẫn Wechat của anh. Gọi hỏi chú Tiêu vậy.

Khi biết được số điện thoại của Tiêu Chiến từ ba Tiêu, Vương Nhất Bác gọi điện cho anh.

“Alo?”

“Anh là Tiêu Chiến?”

Thấy số lạ gọi đến, còn biết mình là Tiêu Chiến, ai vậy nhỉ?

“Đúng vậy. Xin hỏi bên kia là ai ạ?”

“Vương Nhất Bác.”

Bạn nhỏ này làm sao có được số của mình nhỉ?

Tiêu Chiến cười nói

“Bạn nhỏ sinh năm 97? Em đã ăn trưa chưa? Sắp đến giờ ăn trưa đấy. Đừng bỏ bữa, sẽ không lớn được đâu. Đồ ăn anh để trong tủ lạnh, em lấy ra hâm nóng lại là ăn được.”

Vương Nhất Bác cảm thấy người ca ca này nói thật nhiều, mẹ mình cũng chưa nói nhiều đến vậy.

“Khi nào là thời gian nghỉ trưa của anh?”

“À khoảng 30 phút nữa. Có chuyện gì sao?”

“Anh nhắn địa chỉ công ty anh đi, em đưa cơm trưa cho anh.”

Nói xong Vương Nhất Bác cúp máy, đi đến bếp hâm nóng lại đồ ăn để vào hộp cho anh. Cậu cảm thấy phần cơm này hơi thiếu gì thì phải, đi đến tủ lạnh thấy mấy trái dưa leo.

“Làm thêm dưa leo trộn ăn kèm vậy.”

Tiêu Chiến nghe xong có chút giật mình. Bạn nhỏ này là muốn đưa cơm đến công ty cho mình sao? Có đệ đệ cũng thật tốt. Tiêu Chiến nhắn địa chỉ công ty qua cho cậu, anh có chút mong chờ bữa cơm trưa này.

Triệu Giai Kỳ và Tiêu Chiến đều cùng thực tập chung một công ty, bữa trưa sẽ cùng nhau ăn cơm. Hôm nay, anh không cùng cô đi ăn cơm, Triệu Giai Kỳ tâm tình lại không tốt. Nhưng cô đang giữ gìn hình ảnh cô bạn gái hiểu chuyện nên đành đi ăn với Mạnh Tử Nghĩa.

(Nhắc bạn nào không nhớ, Triệu Giai Kỳ là bạn gái của Chiến ca)

Giờ nghỉ trưa, Tiêu Chiến nhanh chóng chạy ra cửa công ty, thấy Vương Nhất Bác đã đứng đợi mình ở cửa công ty.

“Em đợi anh lâu không?”

Cậu lắc đầu, đưa hộp cơm cho anh, cất bước chuẩn bị về nhà. Tiêu Chiến gọi cậu lại, nói là muốn cùng cậu đi uống một cốc coffee. Vương Nhất Bác thấy về nhà cũng không làm gì, đồng ý đi uống coffee với anh.

Hai người cùng đến Starbucks, Tiêu Chiến order một cốc Raspberry Blackcurrant Blended Juice, Vương Nhất Bác cũng order một cốc Banana Berry Smoothies. Cả hai ra ngoài ngồi, bên trong mùi đồ ăn sẽ làm phiền đến người khác.

Tiêu Chiến mở hộp cơm lấy từng món ăn ra, cảm thấy những món này thật quen mắt trừ món dưa leo trộn ra.

“Đây là những món ăn trưa buổi sáng anh làm cho em mà?”

Vương Nhất Bác gật đầu.

“Sáng nay dậy trễ, đã ăn đồ ăn sáng rồi. Bữa trưa để như vậy bỏ đi rất uổng, liền mang đến cho anh.”

Tiêu Chiến thấy bạn nhỏ này không phải tự nhiên sẽ tốt với anh, đau lòng quá đi.

“Vậy món dưa leo trộn này là em tự làm hả?”

Vương Nhất Bác gật đầu, Tiêu Chiến cảm thấy thật đáng ngại vừa mở nắp ra anh đã ngửi thấy một mùi giấm chua rất chua sộc lên mũi. Anh thấy Vương Nhất Bác rất kì vọng mà nhìn anh, Tiêu Chiến gắp một miếng, chần chừ cho vào trong miệng.

Vừa ăn miếng đầu tiên, Tiêu Chiến đã bị sặc, ho đến mức nước mắt muốn chảy ra. Vương vô tội Nhât Bác có lòng tốt đưa ly nước cho anh.

“Vương Nhất Bác, rốt cuộc em đã cho bao nhiêu giấm vào trong đấy?”

“Rất chua sao? Chỉ có nửa hũ giấm thôi mà.”

“Tự em ăn thử.”

Tiêu Chiến gắp một miếng đưa đến miệng Vương Nhất Bác, cậu mở miệng ăn. Đúng là có hơi chua một chút.

“Chỉ chua một chút, anh ăn không quen thì đừng ăn sẽ đau dạ dày.”

“Việc làm đồ ăn sau này vẫn nên để anh làm thì tốt hơn.”

Vương Nhất Bác: “...”

.
.
.

“Em sao lại không ăn cơm trưa luôn mà lại chọn ăn bữa sáng chứ?”

Vương Nhất Bác nhìn anh, rất nghiêm túc nói.

“Tại vì có cà rốt, em không thích cà rốt. Anh tự mình ăn đi.”

Tiêu Chiến cạn ngôn nhìn cậu, này cũng là quá thẳng thắn rồi đi. Anh tưởng cậu lo lắng cho anh làm việc quá nhiều nên mang cơm trưa đến. Là do cậu ghét cà rốt nên mới mang nó đến cho mình. Con tim của Tiêu Chiến lại bị tổn thương. Anh không muốn nói, ngồi ăn cơm, dù sao cũng là của đệ đệ cất công mang đến cho mình.

“Em muốn thử vị nước của anh.”

Tiêu Chiến rất tự nhiên mà đưa qua cho cậu uống.

“Vậy anh cũng muốn uống thử vị nước của em.”

Vương Nhất Bác: “...”
.
.
.

CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net