Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huynh trưởng của Tật Xung là Tật Hoàn, hiện đang ở Phía Tây Nam chinh kỳ, và vẫn chưa trở về nhà, vợ của hắn là Úy Thị đã sinh một bé trai khỏe mạnh ở nhà, cha của hắn rất vui mừng và đặt tên cháu trai là Tật Dịch.

Phủ của tướng quân tổ chức yến tiệc, Tật Xung rời vương phủ vài ngày, về nhà giúp đỡ phụ thân của mình xử lý một ít chuyện lớn nhỏ.

Tiểu Bách Lý cũng làm theo hắn đến đây, Tật Xung không thể quản lý được y, vì vậy hắn chỉ có thể đồng ý với y. Bởi vì Thời Ảnh gần đây đã vào cung điện, nếu không phải bị Đoàn phi tra hỏi, thì phải hỗ trợ Hiền nhân quản lý chính phủ, chiến tranh ở phía tây nam đang thắt chặt, đất nông nghiệp ở phía bắc không được thu hoạch do hạn hán nghiêm trọng, Hoàng thượng lại bị nhiễm phong hàn, lực bất tòng tâm, sự tình triều chính, chỉ có một mình Thời Ảnh, có thể đảm đương, gần đây, hắn ngày nào cũng đi sớm về muộn, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ chân không chạm đất, làm gì còn thời gian quản lí Tiểu Bách Lý.

Những người được coi là có năng lực đúng là luôn có rất nhiều việc phải làm, Và thái tử đã được chọn từ lâu, dù Thời Ảnh có làm thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc hắn cũng sẽ là người làm thay cho người khác mà thôi.

Tật Dịch, Tật Xung cẩn thận ôm đứa bé vào lòng, suy nghĩ về ý nghĩa của cái tên. Nam nhi chí hướng tham vọng bốn phương, không chỉ tin tưởng vào ngựa, còn lập doanh trại, nhà họ Tật bao đời nay đều là quân sư, đây là được xem là truyền thống.

"Nhìn đứa trẻ này." Tật Nghêu tuổi tác đã cao, nếp nhăn trên mặt cho thấy một người tuổi già trải qua phong trần, bất quá lúc ông ấy chơi đùa với tiểu hài tử, ngược lại là cười đến vui vẻ, Tật Xung nhìn phụ thân mình tươi cười như thế, đột nhiên nghĩ đến một từ, tóc bạc mặt hồng hào.

"Nhìn xem, đứa nhỏ này, rất có tinh thần!" Lão tướng quân cười nói.

Bách Lý vóc dáng thấp, lúc Tật Xung ôm đứa bé chỉ biết nhìn đứa bé trong ngực đang quấy khóc, nhảy lung tung không thấy đâu nên y bước sang một bên, nhìn Úy Thị đang nằm ở trên giường.

"Bái kiến Bách Lý thiếu gia."

Úy Thị là một khôn trạch nam, sau khi sinh xong vẻ yếu ớt còn hiện trên mặt, bất quá biết rõ thân phận của Bách Lý, không dám không làm lễ nghi chu toàn.

Tiểu Bách Lý vội vàng đỡ y, vừa sinh xong, thật sự không cần làm khó người ta làm lễ nghi.

Tiểu Bách Lý trực tiếp đến bên giường y ngồi xuống, hôm trước bị té từ trên cây xuống cho đến hôm nay vẫn chưa khỏe hẳn, cũng không dám dùng quá sức, thận trọng ngồi xuống, hắn hỏi Úy Thị.

"Sanh con đau không?"

"Bẩm, rất đau." Úy Thị đáp, "nhưng mà vì người mình thương sanh con dưỡng cái, thì cũng không có gì là đau đớn, ngươi nhìn xem, không phải bây giờ ta vẫn không sao sao?"

Úy Thị nhìn qua đối diện với đích tử thứ ba của gia đình, trên nét mặt mệt mỏi hiện ra ý dáng tươi cười thỏa mãn, ánh sáng từ bầu trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua tờ giấy một cách rõ ràng, làm hiện lên nét cười ôn hòa của y một cách rõ ràng.

Bách Lý nghĩ nghĩ, y sờ lên bụng phẳng lì của mình. Y không thể mang thai vào thời điểm này, bởi vì lúc y và Tật Xung làm chuyện kia, vì để đảm bảo cho bọn họ một dấu hiệu không hoàn chỉnh, một người không mở ra khoang sinh sản, hơn nữa Tật Xung là người rất cẩn trọng, sẽ không đánh dấu y, thường thường là do y, lúc động tình, cái lỗ kia trong cơ thể sẽ tự động mở ra, mỗi lần đều là Tật Xung chủ động thối lui ra xa thân thể của y, kiên nhẫn chờ đợi thân thể của y hạ nhiệt xuống, trở lại bình thường.

Tiểu Bách Lý đột nhiên nghĩ đến, Tật Xung liệu có muốn, y và hắn có chung với nhau một tiểu hài tử hay không? Mặc dù nhìn vào tình hình hiện tại, ý nghĩ này không được thực tế cho lắm.

Y nghe thấy Tật lão tướng quân đối với Tật Xung nói, "ngươi cũng đã làm thúc thúc, bao giờ mới tìm một khôn trạch đem về ra mắt đây? Cho cha của ngươi thêm phúc."

Tiểu Bách Lý dựng thẳng lỗ tai lên muốn nghe xen Tật Xung nói cái gì, kết quả lại bị lời nói của một một người hầu đi qua cắt ngang, Tật Xung nói gì đó, y nghe không rõ, chỉ nhìn thấy Tật lão tướng quân ôm lấy Tật Dịch, đối với Tật Xung bày ra vẻ mặt rèn sắc không thành thép bất mãn.

Hạ nhân đem đến một bộ y phục, y nhìn thấy Úy Thị vội vàng nhận lấy, vội vàng ôm nó lên ngửi lấy, Tiểu Bách Lý có chút không hiểu nhìn qua, chóp mũi mẫn cảm liền ngửi được vị tin tức tố của Càn Nguyên bên trên xiêm y.

Y tò mò muốn hỏi một vài vần đề, đã bị Tật Xung chạy đến ngăn cản, "đừng quấy rầy huynh trưởng dâu của ta nghỉ ngơi" khiến lão tướng quân tức giận, chỉ vào Tật Xung mắng, nói hắn đói với Vương phi không kính trọng, dùng lực mạnh như vậy, lỡ đem người kéo làm bị thương, phải làm sao bây giờ, Tiểu Bách Lý sợ đến mức, khoác tay với lão tướng quân, nói rằng y không sao, không có việc gì, không có gì đáng ngại, hơn nữa y còn chưa phải Vương phi đâu.

Tiệc tối sớm chấm dứt, trời lạnh sớm đã tối, Tật Xung đốt đèn, dẫn Bách Lý lên xe ngựa, bản thân hắn ngồi ở phía trước, Tiểu Bách Lý không muốn ngồi ở trong xe, bởi vì ngồi bên trong xe, y không nhìn thấy được Tật Xung, nhưng mà cũng không thể ngồi ngựa, vì bờ mông còn đau, ngồi lâu sẽ chịu không được.

Tật Xung không nói nên lời, "vậy ngươi xuống đi được không?"

"Ta không đi được." Tiểu Bách Lý đem chân giơ lên, "ngươi xem, vẫn còn sưng đây."

Tật Xung bị tiểu tổ tông này làm cho đau đầu muốn chết, thật khó hầu hạ, cuối cùng suy nghĩ biện pháp khác, lại để cho Tiểu Bách Lý nằm trên lưng ngựa, vừa đi vừa nói chuyện với mình.

"Tật Xung, huynh trưởng dâu của ngươi vì sao lại ngửi lấy y phục?"

"Mang thai hài tử, không có tín hương của Càn Nguyên, thai nhi bất ổn." Tật Xung nói thêm, "đó là y phục của huynh trưởng ta để lại, cách nửa tháng, hắn đều gửi xiêm y của mình từ Tây Nam trở về, để cho huynh trưởng dâu an thai."

"Trên y phục có thể có bao nhiêu hương thơm? Không phải không bao lâu liền bay mất sao?" Tiểu Bách Lý không hiểu.

"Vậy nên nửa tháng phải gửi một lần, có chút ít còn hơn không, đồ ngốc."

"Ồ." Tiểu Bách Lý bị mắng cũng không lên tiếng, bởi vì cái hiểu cái không mà im lặng.

"Càn Nguyên không ở bên, nếu chăm sóc không tốt, rất dễ sanh non. Cha ta vì bảo vệ đứa bé này, đã bỏ ra không ít tâm huyết."

"Tật Hoàn tướng quân xuất chinh đã bao lâu rồi?" Tiểu Bách Lý hỏi.

"Đã gần năm tháng."

"Thật lâu." Tiểu Bách Lý thở dài một hơi, y hỏi tiếp, "nếu không có tín hương sẽ ra sao?"

"Không có tín hương, sẽ rất dễ sanh non....."

"Ồ...."

"Đừng hỏi nữa."

Thái độ của Tật Xung thật là kỳ quái. Tiểu Bách Lý âm thầm suy nghĩ về vấn đề này, chợt nhớ đến những ngày gần đây loay hoay không đến vương phủ, lần gần nhất y gặp Tạ Doãn là lúc y đang áy náy trong lòng.

Tạ Doãn lúc đó ốm đi rất nhiều, y không dám đi qua, chỉ dám đứng từ xa nhìn theo.

Hắn nhớ đến y lúc đó ốm yếu nằm trên giường, trong mộng còn gọi tên Thời Ảnh, bộ dạng yếu ớt của y lúc bị bệnh, thật sự dọa Tiểu Bách Lý không ít, hiện tại nghĩ lại, y lúc đó cũng gửi lấy y phục của Thời Ảnh giống như Úy Thị bây giờ ngửi lấy mùi hương của tướng công y.

.....

Thời điểm đến Vương phủ, Tật Xung đem ngựa dắt đi vào, Tiểu Bách Lý đang nằm trên lưng ngựa sống chết không chịu đi vào, y nói rằng sợ Tật Xung giở trò xấu, đem y giam ở bên trong mặc kệ y, Tật Xung im lặng đến cực điểm, cam chịu số phận đem người ôm xuống, đem ngựa nhốt lại, sau đó đi ra, khóa lại.

"Được rồi, đi thôi, ta tiễn ngươi về phòng." Tật Xung vươn tay đến ôm lấy Bách Lý đang ôm chặt lấy cây cột, trong bóng tối bị một lực đạo mạnh ôm lấy cổ hắn, Tật Xung sửng sốt một chút, hương thơm của bông cúc tỏa ra tràn ngập cõi lòng của hắn.

"Đi không được, phải làm sao bây giờ?" Âm thanh của Tiểu Bách Lý trong bóng tối vang lên rõ ràng, theo gió lướt qua tai hắn, mang theo hơi thở vừa nóng vừa thơm, xẹt qua bên tai Tật Xung, giống như gần một chút là hôn lên tai hắn.

Tật Xung bình tĩnh lại, ổn định nói, "nghe lời chút, không làm khó nữa, ta đem ngươi trở về."

"Ngươi ôm ta cũng không trở về." Tiểu Bách Lý bĩu môi, con mắt xinh đẹp chớp chớp, giống như cún con nghẹn ngào nhìn hắn, "hôm nay ngươi không cao hứng sao?"

Tật Xung hôm nay xác thực là rất lạ, nói chuyện cái gì cũng nhàm chán, tâm tình của hắn chạy không khỏi con mắt lợi hại của Tiểu Bách Lý.

"Ngươi nhìn ra được?" Tật Xung hỏi.

Tiểu Bách Lý hỏi lại, "vậy ngươi nghĩ ta bị mù sao?" Nói xong lại mềm mại mà dỗ dành, "nói cho ta biết, vì sao ngươi không vui, ngươi không vui, ta cũng không vui."

"Tổ chức tiệc mừng cho tiểu bảo bảo rất vui, không lẽ ngươi không vui?" Tiểu Bách Lý suy đoán, "không lẽ ngươi có quan hệ tình cảm với huynh trưởng dâu của ngươi?"

"......" Tật Xung đỡ lấy trán, "ta trong mắt ngươi, chỉ là người như vậy?"

"A, ta chỉ là nói mò, ta sai rồi." Tiểu Bách Lý lè lưỡi một cái, quấn quýt lấy thân thể Tật Xung, vừa ôm vừa hôn, mùi hương cúc non bao quanh lấy hắn, "ngươi đừng không vui, nếu không muốn nói, ta sẽ không hỏi, khi nào muốn nói, thì nhất định phải nói với ta, không được giấu diếm ta, ta không muốn bị lừa dối."

Tật Xung đột nhiên ôm eo của y lên, đem y đè lên cây cột mà hôn lấy y mãnh liệt, mà Tiểu Bách Lý chính là thích hắn như thế này, Tật Xung tựa như chó săn giống nhau, hung ác mà cắn xé môi y, khiến cho Tiểu Bách Lý đau đớn thở hổn hển, kêu lên tiếng.

Thời điểm tách ra, nước bọt trong miệng theo khóe miệng chảy xuống, Tật Xung ôm lấy mặt của y, dán trán mình lên trán y, ngón tay cái xẹt qua khóe miệng của y lau đi, động tác này giống như sau này mỗi khi bọn họ làm xong, tựa một chỗ nghĩ ngơi, hắn đều sẽ làm như vậy.

Đêm nay rõ ràng trời rất mát, hai người đều có tâm sự, cũng có chút đổ mồ hôi.

Tiểu Bách Lý mơ hồ cảm thấy Tật Xung muốn buông y ra, vì vậy liền mặc kệ đau đớn trên người, khoanh chân lên eo hắn, Bách Lý cũng không thể làm gì khác, thân thể nhỏ bé quấn lấy vòng eo chắc khỏe của hắn, trước kia quấn lấy Thời Ảnh, hiện tại quấn lấy Tật Xung, luôn là làm ra tư thế này, Tật Xung vẫn là sợ y ngã, ôm chặt lấy cả người của y từ sau lưng ôm lấy.

"Tật Xung, Tật Xung ca ca." Bách Lý dựa vào người hắn, ngoan ngoãn, "trên người của ta còn đau, mấy ngày nữa phải đi tham dự yến tiệc trong cung, phải làm sao bây giờ?"

"Đau ở đâu?" Tật Xung hỏi.

Bách Lý lấy tay của hắn đem đặt trên mông và lưng của y, sờ sờ lên, "ở đây này, ngươi giúp ta xoa xoa đi."

Trời đen tối như mực, y nghe thấy Tật Xung cười một tiếng chế nhạo. Kỹ năng câu người kia của Tiểu Bách Lý xem như không cần thầy vẫn có thể tự mình học được, nếu y đã bày ra bộ dạng như thế, hắn cũng không từ chối nữa, liền đem tay mò vào trong áo của Tiểu Bách Lý, và xoa nhẹ nhàng lên vùng da mảnh mai của y, tiểu hài tử liền hít lên vài tiếng khẽ, không biết là do đau hay thoải mái.

"Ngươi đúng là quá lẳng lơ rồi."

Tiểu Bách Lý ôm chặt lấy cổ của hắn, dựng thẳng thắt lưng lên, bởi vì khoái cảm mà nói chuyện như tắt thở, "đạo lực này của ngươi không đúng, muốn, muốn giống như đêm hôm đó....nếu không, ngươi lại vào đi, ta nhớ tay của ngươi chạm vào ta."

Tật Xung nghe xong, không nhanh không chậm, mò mẫm đến nơi nào đó của y đưa tay vào, ấm áp lòng bàn tay nắm lấy tiểu Bách Lý vuốt ve, sau đó mò theo bờ mông tìm chỗ đau của y, cẩn thận vuốt ve.

"Nhẹ một chút, A...."

Cả người của y đều nằm trong ngực của hắn, Tiểu Bách Lý đau đớn đến nghiến răng, xoa bóp để lưu thông máu ứ đúng thật là rất đau, nhưng sau đó liền vô cùng sảng khoái.

Tật Xung hôn y một chút, "rất nhanh sẽ hết đau."

Tiểu Bách Lý đáp lại, hôn hắn hai cái, "ta thoải mái."

Chung quanh không có ai, Tật Xung đem đèn tắt, Tiểu Bách Lý triệt để nhìn không thấy gì, sợ hãi mà ở trong ngực Tật Xung co lại, nhưng Tật Xung lại đem quần y cởi xuống, để cho y lộ ra bờ mông cùng bắp đùi, hắn cúi xuống, đưa tay ra sau lưng an ủi, áp môi vào nơi cứng ngắc của y.

"Ngươi làm gì thế?" Tiểu Bách Lý xấu hổ đến mặt như muốn nhỏ máu, biết hắn định làm gì, tim đập như nổi trống.

Nổi lên trên núi, rơi vào trong mây, dục tiên dục tử là như thế nào, Tiểu Bách Lý không thể nói ra, trong chuồng ngựa, những con ngựa nghe tiếng rên rỉ của y, cũng phải quay mặt đi.

.....

Thời Ảnh bởi vì chính sự mà vô cùng mệt nhọc, hơn nữa lại bị lây bệnh từ hoàng thượng, nửa đêm nằm ở trong vương phủ liền bị sốt, ban ngày nằm trên giường không dậy nổi, Đoàn phi không biết là có đau lòng cho nhi tử hay không, ở trước mặt thánh thượng mỗi một câu nói đều là thương cho nhi tử của mình, trước mặt có thể nghe là Thời Ảnh hiệp trợ chính vụ bận rộn, thân thể mệt mỏi, nhưng thật chất ý của lời nói lại là, Thời Ảnh cố hết sức, không lo nịnh nọt, không phải thái tử, còn phải lo những thứ này làm gì.

Hoàng thượng bị Đoàn phi làm phiền hồi lâu, trong lòng có chút khó chịu, nhưng là vẫn khen ngợi Thời Ảnh, ban thưởng cho rất nhiều đồ vật đến vương phủ, Đoàn phi cũng được xuất cung đến vương phủ vấn an.

Bách Lý với tư cách là chánh phi của Thời Ảnh, lẽ ra nên hành lễ, nhưng mà chân của y vẫn còn bị thương, nhìn Đoàn phi không biết phải làm sao.

Đoàn phi ở trước mặt hoàng thượng là một người khác, nhưng khi ở trước mặt những người nhỏ tuổi hơn, lại là một người khác, nàng nói, "yến tiệc thì sắp bắt đầu, một bên thì bệnh tật, một bên thì bị thương, xem ra các người là muốn cho ta mất mặt."

Tiểu Bách Lý không thể làm gì khác, nhưng làm nũng thì y làm được, y quấn lấy ở bên người Đoàn phi, cười híp mắt, "nương nương đừng lo lắng, ngày mai thần có thể đi lại được rồi, sẽ không ảnh hưởng đến yến tiệc trong cung, thái y cũng nói, vương gia tỉnh lại liền không sao, nửa đêm đã hạ sốt, hai ngày là sẽ khỏi."

Đoàn phi nhướn mày, bất quá đến cùng vẫn là đau lòng, giận dữ nói, "ngươi còn muốn ban đêm đi xem hắn, cái chân này không làm được gì, không lẽ gọi nô tài đến xem?"

"Không phải vẫn còn Tạ Doãn sao? Thả y ra là được." Tiểu Bách Lý nhìn thấy Đoàn phi trên mặt không vui, vội vàng nói, "hắn thế nhưng đối với vương gia một mực trung thành, nương nương yên tâm."

Đoàn phi nhìn hai mắt chân thành của Bách Lý, quay qua nắm tay của y nói, "ngươi có thể rộng lượng mà dung người, là chuyện tốt, bản cung rất hài lòng."

Sau khi Đoàn phi rời đi, Tử Nghiên đỡ Tạ Doãn chậm rãi đi vào phòng ngủ của Thời Ảnh, Tiểu Bách Lý nhìn thấy thân thể mảnh khảnh của Tạ Doãn, nhếch miệng đứng lên, Tạ Doãn đi đến trước mặt hắn, cúi đầu hành lễ.

"Miễn đi, miễn đi." Tiểu Bách Lý dìu y đứng lên, đem áo khoác của Thời Ảnh mà choàng lên trên người y, Tử Nghiên mở to hai mắt mà nhìn tình cảnh trước mặt, Tạ Doãn nghe thấy hương vị quen thuộc, có chút tham lam mà đem mặt vùi vào bên trong, lông mày nhíu chặt, cơ thể đau đớn, cũng có chút thuyên giảm.

Tiểu Bách Lý nhìn thấy bộ dạng của Tạ Doãn, hắn không biết nói gì, thân phận của bọn họ bây giờ có chút không tiện, chính thất cùng tiểu phòng, đang cùng ở trong phòng của người thương, do dự cả buổi hắn nói, "vương gia không được khỏe, đêm nay ngươi phải phụng bồi hắn thật tốt."

Tạ Doãn thấy rõ người nằm trên giường kia sắc mặt không được tốt, đi đến trước giường ngồi xuống, "hắn làm sao vậy?"

"Bị nhiễm phong hàn, làm việc quá sức, đợi hắn tỉnh, nhớ sai người gọi ta."

"Hắn gầy đi rồi." Tạ Doãn sờ lên mặt Thời Ảnh, ngón tay mềm mại trắng trẻo sờ lên, trên cái cằm của hắn đã điểm chút râu.

"Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, ta phải đi đây." Tiểu Bách Lý đi đến vỗ vai Tạ Doãn, "những lời lúc trước nói với ngươi, ta thật sự xin lỗi."

Tạ Doãn sững sờ nhìn hắn, hoảng sợ một chút, nhưng mà Tiểu Bách Lý đã rời đi rồi, y đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng bị bàn tay ở sau lưng kéo lại, lúc quay đầu lại, thấy Thời Ảnh nắm lấy cổ tay của y.

"Vương gia." Tạ Doãn thấp giọng nói, nghiêng người nói chuyện với hắn, đối phương ngủ say không có trả lời, Tạ Doãn nghiêng người hôn lên trán hắn một cái, ngửi được chút hương vị gỗ thông mỏng manh, có thể thấy được, Thời Ảnh hiện tại, thân thể suy yếu, trạng thái không được tốt.

"Ngủ đi Vương gia." Y cúi người tựa ở trên bờ vai nam nhân, "Tạ Doãn ở đây với người."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC