Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái y rất nhanh liền đến Vương phủ.

Bách Lý bị thương ở chân phải, khuỷu tay chạm vào một cái liền đau, tiểu tỳ nữ ở một bên khóc không thành tiếng, Thời Ảnh và Dương Cửu đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thái y bắt mạch cho Bách Lý, xem xét thương thế cho y.

"Trương thái y." Trương Cửu bước lên trước, "nhất định phải chữa khỏi cho Bách Lý thiếu gia, chỉ còn năm ngày nữa là đại lễ trong cung."

Lúc nào rồi còn nghĩ đến tiệc trong cung?" Thời Ảnh nhíu mày, "Bách Lý phải dưỡng thương, không đi cũng không trở ngại."

"Thưa Vương gia, thế nhưng nương nương đã chẩn bị xong cát phục, cô cô dạy dỗ lễ nghi cũng đã an bài thỏa đáng, thiếu gia Bách Lý không đi, sao có thể được? Nhị hoàng tử sẽ mang theo Vương phi đi cùng, cho nên Vương gia, ngài không nên làm như vậy vậy."

"Vậy ngươi trở về nói với mẫu phi rằng, Bách Lý không thể tham gia yến tiệc, bản Vương chưa lập gia đình, nên ta đi một mình là đúng rồi."

Thời Ảnh đang rất tức giận, không biết vì sao lão già Trương Cửu này lại không có cái nhìn tốt, lão thái giám này giọng nói thật chói tai, vừa nghe đã thấy khó chịu, Thời Ảnh thật sự không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp tục được nữa.

Hắn ngồi ở mép giường, nhìn người trên giường, xoắn tay áo của y lên, trên khuỷu tay bầm lên một mảng lớn màu tím đen, Bách Lý đáng thương nhìn hắn, rút tay về, nói đau.

Thời Ảnh cảm giác, đứa trẻ này trước đây là một đứa trẻ rất thích làm nũng, nếu như trước đây vấp ngã, y đã tìm đến hắn khóc lóc kể lể rất lâu, hiện tại ngược lại rất mạnh mẽ.

"Hắn chính là người làm cho đệ ra như thế sao?" Thời Ảnh ảnh hỏi y một câu, lúc này thái y đang nắn lại khớp xương chỗ mắt cá chân cho Bách Lý, Bách Lý thở hổn hển vì đau, đột nhiên nghe được câu hỏi đột ngột như vậy của Thời Ảnh, y sững sờ một lúc mới biết hắn đang nhắc đến ai.

Tiểu Bách Lý đảo mắt, bắt đầu suy nghĩ đến việc có nên nói ra sự thật hay không?

Nhưng mà y thật sự không biết Tạ Doãn đứng ở phía sau hậu hoa viên khi nào? Có thấy y nhảy qua bức tường ở phía sau không? Nếu y nói ra, Thời Ảnh chắc chắn sẽ hỏi y ra bức tường ở phía sau làm gì? Chỗ đó là một mảnh hoang vắng, nhưng sẽ rất dễ dàng tìm được Tật Xung và những thị vệ khác....Bách Lý xiết chặt nắm đấm.

Chuyện của y và Tật Xung không thể bại lộ, đắc tội với thiên đình thì tổ tiên của y cũng không gánh được, Bách Lý chợt nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

Thế nhưng mà y cũng tận mắt nhìn thấy Tạ Doãn bị mang đi mà không một lời giải thích, có thể nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong mắt người ấy.

Giữa y và Tạ Doãn, rõ ràng lời nói của y có trọng lượng hơn.

Thời Ảnh có thể nhìn thấy mắt của Bách Lý giật giật, đảo một vòng tròn, có chút bất đắc dĩ thò tay lên búng trên trán y một cái, Tiểu Bách Lý lúc này mới hoàn hồn, sốt sắng hỏi.

"A Ảnh ca ca, huynh đừng trách hắn được không?"

Tiểu Bách Lý vốn là cảm thấy Thời Ảnh giữ Tạ Doãn làm thiếp phòng cũng không có gì là sai, cũng giống như trong khoảng thời gian này y lén lút đi gặp Tật Xung vậy, với lại y cũng không muốn Thời Ảnh tức giận với Tạ Doãn, hơn nữa Tạ Doãn đúng là vô tội.

Tuy nhiên khi y nói ra những lời này, cũng giống như đồng ý việc Tạ Doãn làm y bị thương.

"Đệ nói cho ta nghe, hắn làm đệ bị thương như thế nào?" Thời Ảnh hỏi, "hắn đem đệ đưa đến trên cây, sau đó đệ té xuống?"

Bách Lý im lặng không nói.

Y đương nhiên phải nói chuyện cẩn thận, không thể để lộ chuyện với y Tật Xung.

Thời Ảnh quay đầu nhìn người tỳ nữ bên cạnh, Âm Âm sững người một lúc, vội vàng quỳ xuống.

"Ngươi nói xem, ngươi đã nhìn thấy những gì?" Thời Ảnh nghiêm túc hỏi, "vừa rồi ta nhớ ngươi nói rất rõ ràng."

"Nô tì cũng không nhớ rõ ràng lắm." Lúc này nàng mới vội vàng sửa lại, "thời điểm nô tì chạy đến, đã nhìn thấy thiếu gia nhà nô tì nằm trên mặt đất, nên lúc đó nô tì không quan tâm đến bất cứ điều gì, cho nên cũng không nhìn thấy được rõ lắm."

Tiểu Bách Lý sợ Thời Ảnh sẽ đem Âm Âm nhốt lại, vì vậy liền lên tiếng, "A Ảnh ca ca, là do đệ trèo cây ngã, đừng trách cô ấy, đệ cũng không có vu oan cho Tạ Doãn."

Thời Ảnh đắn đo một lúc cũng không tra khảo nữa, lúc này thái y cũng đã bôi thuốc lên mắt cá chân của Bách Lý, ngẩng đầu lên, cung kính nói với Bách Lý, "Bách Lý thiếu gia xin phép vi thần mạo phạm, xin đem y phục cởi ra, để cho vi thần xem xét vết thương trên người của ngài."

Tiểu Bách Lý toàn thân đau đớn, nghe thấy thái y muốn cởi y phục, đang định cởi ra, nhưng chợt nhớ đến chuyện vụng trộm với Tật Xung vào buổi trưa, liền túm lấy y phục cự tuyệt, "không, không cần."

"Cởi ra." Thời Ảnh nhìn giống như trưởng bối, xoa xoa đầu y, "trên người đệ nhất định có chỗ khác bị thương, đừng tùy hứng, mau cởi ra, để thái y nhìn một chút."

"Trên người đệ không có bị thương chỗ khác." Trái tim của Bách Lý đập rất nhanh, cảm giác sợ đến cực điểm, y sợ sự tình sẽ bại lộ, đem mình co ro trong góc giường.

"Đừng làn loạn nữa." Thời Ảnh kéo y lại, "tới đây, nếu đệ không cởi, ta sẽ tự mình cởi cho đệ."

"Không cởi."

Trương thái y trên trán đã đổ một ít mồ hôi, đại khái là chưa bao giờ nhìn thấy tiểu thiếu gia không nói đạo lý như vậy.

Triệu Đông cũng cảm thấy tình huống này có chút xấu hổ, chắp tay nói, "thuộc hạ xin cáo lui trước."

Tiểu Bách Lý khóc không ra nước mắt, y liều mạng, "ta không cởi, cho dù ngươi có lui ra hay không, ta cũng không cởi, ta không có bị thương."

"Vậy đệ xấu hổ với ta sao?" Thời Ảnh cười, "có biết hay không, đệ sẽ thành thân cùng ta?"

"Không thành thân với huynh."

Thời Ảnh nghe xong lời này, sắc mặt trầm xuống, Bách Lý lo lắng quan sát biểu hiện trên mặt của hắn, Thời Ảnh nhìn y cảnh báo, "việc này tức giận nói với ta cũng không sao, nhưng ở bên ngoài đệ chú ý một chút."

Y ủy khuất gật đầu.

Thời Ảnh cuối cùng không có xen vào chuyện của y nữa, hắn hỏi một câu, "trên người đệ thật sự không có bị thương?"

Tiểu Bách Lý lắc đầu như trống lắc, "không có, không có."

Trương thái y giúp Bách Lý băng bó vết thương ở tay và chân, rồi rời đi. Thời Ảnh ra lệnh cho Bách Lý nghỉ ngơi thật tốt, sau đó rời khỏi phòng, Triệu Đông đi theo phía sau.

"Vương gia, Tử Nghiên đã đến tìm Vương gia mấy lần."

"Ừm." Thời Ảnh gật đầu, "ta biết rồi, một hồi nữa ta sẽ đi xem y một chút."

"Vương gia, ngài có cảm giác lạ không?" Triệu Đông do dự, "Bách Lý thiếu gia...."

"Ngươi cứ việc nói thẳng." Thời Ảnh không thích việc ấp úng."

"Bách Lý thiếu gia hình như không còn đối với ngài như xưa." Triệu Đông nói, "thời gian ngài bên cạnh thiếu gia không nhiều, thiếu gia cũng không gây chuyện nữa, cũng không có ý kiến, thuộc hạ cảm thấy thiếu gia có chút khác thường."

Thời Ảnh không trả lời, Triệu Đông biết là hắn đang đợi y nói tiếp.

"Vương gia, dựa theo tình cảm từ nhỏ của người với Bách Lý thiếu gia, xin tha thứ cho thần nói một câu khó nghe, hiện tại người lại nuôi Tạ Doãn làm thiếp phòng, vốn là xem như có lỗi với Bách Lý thiếu gia, chuyện hôm nay nếu như thiếu gia Bách Lý thật sự làm sai, thì Tạ Doãn cùng Bách Lý thiếu gia cùng là thù địch với nhau, Vương gia, người sau khi thành thân, thì chính là làm gia chủ, người phải chịu trách nhiệm xử lý những chuyện này công tâm."

Thời Ảnh cười nói, "ngươi là đang muốn dạy bảo bản Vương?"

"Thuộc hạ không dám."

Thời Ảnh cảm thấy Triệu Đông nói không sai, nhưng bất quá hắn cảm thấy Bách Lý không dính đến hắn như trước là không có gì bất thường, thân phận của Bách Lý như thế, cho dù là ở trong gia tộc Bách Lý, hay sẽ trở thành chính thất trong Vương phủ, cũng không nên quá phô trương, tốt hơn là nên trưởng thành.

"Vương gia, người đi đâu vậy?" Triệu Đông mơ hồ, cảm giác đường đi không đúng.

"Quay về chính điện, hôm nay ta không đến chỗ y." Thời Ảnh tức giận nói.

Triệu Đông không dám nói lời nào, cúi đầu đi theo hắn.

Thành thân với Bách Lý là chuyện không thể thay đổi, mà Bách Lý đồng ý cho người kia vào làm thiếp phòng trong Vương phủ cũng là sự bao dung của y.

Nhưng mà chuyện hôm nay xảy ra, không cần biết Tạ Doãn có sai hay không, hắn không nên sủng y quá độ.

Coi như đây là bài học cho y, để y học cách kiềm chế trong cung.

Tạ Doãn bị nhốt ở mẫu đơn đài cả buổi chiều, y ở trên giường cả đêm, bữa tối cũng không có ăn bao nhiêu.

Đêm nay nhiệt độ giảm xuống, Tử Nghiên đã đốt thêm than, thật ra không quá lạnh, nhưng mà thân thể của Tạ Doãn không thể chống lại cái lạnh, mấy ngày hôm trước, chăn đệm đã được đổi sang một cái chăn dày hơn, vì mấy cái chăn cũ không đủ ấm.

"Sao lại sợ lạnh như vậy?" Tử Nghiên đặt chậu than đá vào trong chăn của y, tiểu hài tử vội vàng ôm vào, xông lấy bàn chân ướt át lạnh như băng của mình.

"Mùa xuân che đi sương giá mùa thu." Tử Nghiên nói, "ngươi bây giờ như thế này rồi, vậy đến mùa đông, ngươi phải làm sao bây giờ? Ta không muốn lấp đầy phòng của ngươi bằng chăn bông đâu."

Tạ Doãn biết Tử Nghiên là đang trêu chọc y, Thời Ảnh đến giờ này vẫn không đến, y ngáp một cái, sợ là đêm nay hắn không đến.

"Lúc trước vào mùa đông, ngươi trải qua như thế nào?" Tử Nghiên hỏi, "ngươi sợ lạnh như vậy, nhưng mùa thu năm nay không lạnh, ngươi nhìn ta xem, ta cũng chỉ mặc ít như vậy, thế nhưng ngươi làm sao lại lạnh như vậy?"

Tạ Doãn lắc đầu, "ta quên rồi, hình như trước đây không có lạnh như vậy."

"Làm sao có thể?" Tử Nghiên nói, "mùa đông năm ngoái rất lạnh, tháng 9 năm ngoái lạnh hơn bây giờ rất nhiều, ta nhớ lúc đó Vương phủ đã chuẩn bị rất nhiều than đá, bất quá lúc đó, chúng ta không có gặp qua ngươi. Để mai, ta đi vào kho hỏi một chút, đặt thêm bếp than, để giữ ấm cho ngươi nhé."

"Tử Nghiên tỷ tỷ." Tạ Doãn gọi, "nếu như ngươi muốn, ngươi có thể quay lại chánh điện hầu hạ, chớ ở đây cùng ta, liên lụy đến ngươi."

Hạ nhân trong phủ quen với việc gió chiều nào theo chiều đó, Tạ Doãn cũng thấy được điều đó, Tử Nghiên vốn là tỳ nữ hầu hạ trong chánh điện, hiện tại lại phải ở đây chịu khổ cùng y, Tạ Doãn cảm thấy thật có lỗi với nàng.

"Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, Vương gia nói, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt. Ngài ấy không trách ngươi, chỉ là đêm nay không thể đến mà thôi, kỳ thật Vương gia không đến cũng rất bình thường, Bách Lý thiếu gia đang ở tại quý phủ, sau này sẽ ở trong chánh điện, ngươi là tiểu phòng, cho nên chuyện này cũng bình thường, Vương gia đã rất thương yêu ngươi rồi."

Tử Nghiên vỗ vỗ vai y, "có phải ngươi cảm thấy khó chịu hay không?"

Tạ Doãn xác thực là khó chịu, trong nội tâm khó chịu, trên người khó chịu, cảm giác đau đau.

Chính thuê vốn dĩ là quan trọng hơn, cho nên xảy ra chuyện, Thời Ảnh che chở cho Bách Lý cũng là điều đương nhiên. Tạ Doãn nghĩ như vậy.

Có lẽ đối với Thời Ảnh, hắn đối với y chẳng qua chỉ là nuôi một con chim hoàng yến nhỏ, nhưng hắn không biết rằng, con chim hoàng yến nhỏ đã nảy sinh tình cảm không nên có với chủ nhân của nó.

Thiếp phòng thì thiếp phòng, dù sao ở đây cũng được ăn no, mặc ấm, y còn muốn gì ở Vương gia nữa đây?

"Buổi tối ngươi không ăn nhiều, để ta đi hâm nóng súp cho ngươi."

"Không cần." Tạ Doãn lắc đầu, "ta cảm thấy không có khẩu vị."

Tử Nghiên cười, trêu chọc y, "đúng rồi, buổi tối ăn nhiều dầu mỡ cũng không tốt, để ta đi nấu cho ngươi chút canh chua nóng."

Tạ Doãn ngẩng đầu, "ngươi đi?"

"Muộn như vậy rồi, kêu người khác đi nấu cũng không hay cho lắm."

Cũng đúng, Tạ Doãn nghĩ như vậy. Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng y như thế này thì không khác gì giam lỏng, hạ nhân đều nói y không biết phân biệt, đi tranh đấu cùng Bách Lý thiếu gia, cũng không biết sẽ xử lý y như thế nào, vì thế ở trong phòng bếp ai sẽ nấu canh cho y vào ban đêm chứ?

Nghĩ đến đây, cổ của y có chút ngứa, y bắt đầu ho khan.

"Ngươi sao vậy Tạ Doãn?" Tử Nghiên gọi tên y, nhìn thấy sắc mặt của Tạ Doãn không đúng, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Tạ Doãn không biết chuyện gì xảy ra với mình, đột nhiên y muốn ngửi thấy mùi hương của Thời Ảnh, y lăn qua lăn lại trên gối, nơi vẫn còn xót lại một chút mùi hương của Thời Ảnh, y tham lam mà ngửi lấy.

Gối rất lạnh, đêm nay Thời Ảnh không đến, hắn đã ở cùng Bách Lý, Bách Lý là một thiếu gia thanh tú như vậy, đau quá, Thời Ảnh sẽ dỗ dành y như thế nào, như lần trước ôm y như vậy ư?

Tạ Doãn rất thích được Thời Ảnh ôm, bởi vì vòng tay của hắn thật sự rất ấm, mùi gỗ thông trên người hắn khiến cho người khác cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên, ngoại trừ lúc cả hai trên giường, Thời Ảnh không thường xuyên ôm y.

Tạ Doãn, ngươi đau lòng cái gì, Thời Ảnh không cho ngươi danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ ngươi còn trông đợi hắn đến dỗ dành ngươi sao?

"Ta không sao." Hắn đối với Tử Nghiên nói, mặt vẫn chôn ở bên trong gối đầu, không chịu quay ra, "ngươi đi nấu canh đi."

........

Tật Xung rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, đêm nay đã trễ như vậy, Bách Lý cũng không có đến, Tật Xung nghĩ đùa rằng, : trưa nay hắn cũng lăn lộn một vòng rồi, nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.

Lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe những thị vệ khác nói chuyện với nhau.

"Ai bị thương?"

"Thiếu gia Bách Lý, rơi từ trên cây xuống, nghe nói chân bị thương."

Một thị vệ khác nói, "không có, ta nhìn thấy tỳ nữ giúp thiếu gia đi ra ngoài nói đạo chuyện với thái tử, ta còn nghe nói, chính là người thiếp phòng kia hại thiếu gia."

"Nhưng mà người đó sao lại hại thiếu gia, hắn đưa thiếu gia Bách Lý lên đó, rồi sau đó đem người đẩy ngã xuống sao?"

"Nhưng mà hình như, người thiếp phòng kia bị nhốt rồi, phải không lão Hồ? Không phải ngươi áp giải hắn đến mẫu đơn đài sao?"

"Đúng vậy, Triệu Đông nói Vương gia không cho phép, không được đi ra ngoài."

"Thôi, dù sao cũng là việc của Vương gia, chúng ta quản được chắc."

Thời Ảnh được Đoàn phi gọi vào cung dùng bữa tối, Tật Xung còn đang kỳ lạ sao không gọi Tiểu Bách Lý đi cùng, hóa ra là bị thương.

Hắn không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, khi mà hắn chỉ mới rời đi hai khắc, Tiểu Bách Lý lại bị thương.

Tuy hắn có chút ngốc, nhưng không phải người không có trách nhiệm, liếc mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, suy nghĩ đến khả năng có chuyện.

Bách Lý nằm ngủ ở trên giường, Trương thái y chữa trị vết thương ở chân và tay cho y, thực tế thì lưng và mông của y đau nhất, nhưng y không dám nói với thái y khám cho mình, trên người đều là chiến tích để lại của y và Tật Xung, làm sao y dám.

Hôm nay y làm gì cũng bất tiện, đến cả tắm rửa cũng không dám cho người hầu hạ, cuối cùng tự mình giải quyết lau người một cách qua loa, trên người bây giờ cũng cảm thấy không thoải mái.

Tiểu Bách Lý không trách Tạ Doãn, cũng không dám trách Thời Ảnh, Thời Ảnh là người không thể trêu vào, chỉ sợ hiện tại Tạ Doãn đang hận y đến chết, Bách Lý thề rằng, y đối với Tạ Doãn không có ác ý, nhưng y thật sự sợ, giống như ở nhà mình, nhìn thấy cảnh tượng mấy thiếp thất tranh đấu với mẫu thân, y sợ nó sẽ lặp lại trên người mình, càng nghĩ lại càng đau đầu.

"Ta thật sự không có cách nào khác." Bách Lý đau đầu, "cho nên, tất cả đều do Tật Xung, do con chó xấu xa này."

Đột nhiên bờ mông bị đánh một phát, khiến cho Tật Xung giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Tật Xung đang nhìn y với nụ cười nửa miệng, y sợ hãi định ngồi dậy, nhưng quên mất là mông đang bị thương, lại khiến cho nó trở nên đau đớn.

"Ngươi thế nào rồi?" Tật Xung làm động tác im lặng với y, Bách Lý ngoan ngoãn nằm nghiêng và im lặng, Tật Xung cởi giày lên giường, y nghiêng người dựa lên người Tật Xung.

"Ngươi đang nói xấu gì ta đó?" Tật Xung trêu chọc y.

Bách Lý ủy khuất lên tiếng, "đau quá."

Y rất muốn nói đau, y vốn dĩ định làm nũng với Thời Ảnh, nhưng lúc Thời Ảnh ôm lấy y vào chiều hôm nay, không biết vì sao, y không thể mở miệng được, trong đầu một mực hiện lên ý nghĩ đáng sợ, nếu như người đang ôm y là Tật Xung thì tốt biết bao, nhưng y không dám nói ra.

"Ngươi không có bôi thuốc sao?"

"Trên người chưa bôi."

Hắn hôn lên trán y một cái, Tiểu Bách Lý nhắm mắt cười ngọt ngào, tay nắm lấy tay áo của Tật Xung, tâm trạng u mám vừa rồi, ngay lập tức bay sạch.

"Ngươi làm gì ở đây? Tiểu Bách Lý đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, hai mắt lóe sáng.

Tật Xung nói, "đến xem con lợn nhỏ ngốc nghếch này."

"Ngươi mới là lợn."

"Cởi y phục ra đi." Tật Xung cầm lấy lọ thuốc trên đầu giường, "ta bôi thuốc cho ngươi."

Trước mặt là Tật Xung, cho nên Bách Lý cũng tự nhiên cởi y phục xuống, Tật Xung nhìn thấy vết bầm lớn, nhất thời giật mình, hắn lấy ngón tay nhúng vào một ít cao dán, rồi xoa nhẹ lên trên đó, Tiểu Bách Lý sợ đau, vội vàng trốn tránh, lại bị Tật Xung đè lại, "Kiên nhẫn một chút."

Liếc nhìn những vết bầm tím từ lưng đến mông, đau lòng nói, "ta sẽ ấn vào nó, để loại bỏ máu bầm, ngươi sẽ rất nhanh hết đau."

"Cái gì loại bỏ máu bầm chứ?"

Lực tay Tật Xung rất mạnh, bóp bóp từ mông lên trên lưng y, cả người Bách Lý giống như bị bóp méo, cắn chặt chăn mền trong miệng, không dám kêu ra tiếng.

Tật Xung thở dài, "kiên nhẫn một chút, không có hại ngươi đâu."

Một vòng xoa bóp chấm dứt, Bách Lý không chịu thêm được nữa, nhưng cũng không muốn Tật Xung rời đi, hai người liền cùng một chỗ nằm trên giường, mặt đối mặt.

"Tật Xung." Tiểu Bách Lý nói, "hình như ta đã làm hại Tạ Doãn."

"Y chỉ là một thiếp phòng mà thôi, ở trước mặt chủ tử, tính mạng của nô tài không đáng giá." Tật Xung nói, "Vương gia cũng không có phạt y, ngươi đừng nghĩ nhiều."

"Nhưng y cũng không có làm sai." Tạ Doãn lại chán nản, "ta không muốn vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác, nhưng ta cũng không có cách nào khác."

Y quay đầu lại nhìn về phía Tật Xung, "giữa ngươi và y, ta đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi."

Bách Lý không biết Tật Xung có hiểu được thổ lộ của y hay không, nhưng y nghe được Tật Xung nói, "ở trong thiên gia, không có đúng sai, chỉ có thân phận."

"Ồ." Tiểu Bách Lý không cam lòng lại hỏi, "vậy ngươi không đau lòng cho y sao? Y cũng là người bên gối của ngươi?"

"Cái gì người bên gối?" Tật Xung nhớ đến ngày đó bị Bách Lý hiểu lầm, mà mỉm cười, "ta không có ngủ với y, ngươi cho ta là loại người gì?"

"A! Thật hay giả? " Bách Lý kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn, "ta còn tưởng rằng...."

"Ngươi tưởng rằng cái gì?"

"Ngươi còn bảo y đẹp hơn ta."

"Ta nói như thế khi nào....?" Tật Xung mỉm cười, bế y lên, hôn lên mặt y, "ngươi là đẹp nhất."

"Ngươi thật sự không có ngủ cùng với y?"

"Không có."

"Ngươi nói dối."

"Ta không nói dối ngươi, ta chỉ nói dối lợn."

"....." Cuối cùng Bách Lý cũng không kiềm lại được, được hắn ôm vào trong ngực ngọt ngào, nhưng trong miệng vẫn là không buông tha, "vậy ngươi đối với y, vẫn là có chút ý tứ."

Tật Xung nghĩ một hồi nói, "nếu y dám câu dẫn ta như ngươi, ta sẽ ngủ với y."

Hắn kịp thời cản được nắm đấm của Bách Lý đấm lên mặt của hắn, "được rồi, ta chỉ thương ngươi thôi."

Phần lưng vừa được xoa bóp nóng ran, còn mông cũng vậy, cảm giác khó chịu lúc đầu dần dần được tan đi và dễ chịu.

Bách Lý trần truồng, dựa vào người Tật Xung, ngẩng đầu hôn hắn, Tật Xung cúi đầu, cánh tay cẩn thận ôm chặt lấy y, cuối cùng hai người hôn nhau một cách rất nhẹ nhàng,

Dỗ dành một lúc lâu Bách Lý mới chịu ngủ, Tật Xung đắp chăn thật kín cho Bách Lý, không một tiếng động mà lặng lẽ ra cửa sổ rời khỏi phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC