Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm trăng hài hòa, thời tiết chuyển mùa luôn khó lường, mấy ngày trước Tạ Doãn thấy hơi lạnh, nhưng đêm nay đã cảm thấy ấm áp hơn một chút.

"E là trời sắp mưa rồi." Tử Nghiên đang thu thập quần áo nói, "trời mưa cũng tốt, sẽ cứu cánh đồng sớm, năm nay mưa không nhiều, ta nghe nói rằng hàng chục mẫu ruộng ở Hà Nam đều thiếu thu nợ, Vương gia mỗi ngày vì chuyện này đều ưu phiền."

"À.." Tạ Doãn ngồi ở trên giường ăn bánh ngọt, không hiểu những cái này cho lắm.

"Được rồi, ngươi không hiểu cũng không sao." Tử Nghiên cất quần áo vào tủ, gấp gói cây sơn tra rồi đóng tủ lại, "chuyện của chủ, không phải là chuyện chúng ta có thể bàn."

Thời Ảnh phân phó người trùng tu lại mẫu đơn đài ở trong vương phủ cho Tạ Doãn ở, còn đem tì nữ thân tín Tử Nghiên cùng một số người hầu an bài cho y.

Đầu giường bày biện một ít loại bánh ngọt ngày thường y thích ăn, có cả những chiếc bánh sữa mới hấp vào buổi chiều, Tạ Doãn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt, y nghĩ về cơn mưa.

Kinh thành khô hạn, đã rất lâu rồi không thấy mưa.

Nhưng mà sâu thẳm ký ức của y, tựa hồ mưa rất bình thường, hẳn là mây đen rậm rạp kéo đến, rồi mưa to đột nhiên rơi xuống, hướng về phía cát đá đến biển lớn, vừa oi bức vừa vui sướng.

Không biết vì sao trong đầu y lại nhớ đến hình ảnh rời rạc này, cảm giác có chút đau đầu.

Mẫu đơn đài tươi mát lịch sự tao nhã, mà Thời Ảnh cũng để tâm đến y, như vậy, hôm nay y là được cho danh phận sao?

"Nhìn lại xem ra ta phải tìm thêm một chút than bạc, ta cảm thấy nơi này nhuốm màu ẩm ướt, không sưởi ấm một chút, e rằng vào mùa đông gió to, ẩm ướt lạnh giá, ngươi thân thể yếu đuối, sợ là chịu không nổi."

Tạ Doãn mỉm cười, "đa tạ Tử Nghiên tỷ  tỷ chu toàn."

"Đừng gọi ta như vậy." Tử Nghiên mỉm cười khúc khích, "gọi riêng thì không sao, nhưng mà trước mặt người khác ngươi cứ gọi ta là Tử Nghiên, hôm nay ta bắt đầu hầu hạ ngươi, mọi chuyện đều phải chu toàn, là trách nhiệm của ta, ta còn chưa cảm ta ngươi mới phải."

"Đêm nay vương gia trở về, ta đi trước đây." Tử Nghiên vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của y, cười nói, "ngày mai ta sẽ nấu cháo chim bồ câu cho ngươi để bù lại thân thể."

Tạ Doãn bị nàng trêu chọc làm cho mặt đỏ bừng, trên mặt nổi lên một tia thẹn thùng, da của y mỏng, đỏ trên mặt y cả buổi vẫn không tan đi, cho đến khi Tử Nghiên rời đi,  Thời Ảnh đi đến, khuôn mặt của y vẫn còn hồng hồng,  giống như một quả táo mới chín, mềm và còn nguyên.

"Nghĩ gì thế?" Thời Ảnh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi thơm xà phòng và thuốc bắc, hắn đến trước giường ngồi xuống, xoa xoa mặt Tạ Doãn.

Tạ Doãn nhìn thấy Thời Ảnh đến cũng rất vui vẻ, thật ngoan ngoãn biết điều khéo léo kéo tay áo của hắn, hai mắt sáng lóng lánh, bắt đầu làm nũng, "ta nhớ ngươi."

"Chỉ cần ngươi nghe lời." Thời Ảnh cởi giày lên giường, Tạ Doãn từ trong chăn chui ra, ôm cổ của hắn, hướng trong lồng ngực hắn chui vào, thời gian thân mật cũng lâu rồi, cho nên Tạ Doãn ở trước mặt Thời Ảnh không còn thẹn thùng nhiều như lúc trước,  bây giờ y chủ động hơn rất nhiều.

Thời Ảnh sợ y lạnh, một tay chủ động đóan lấy thân thể mềm mại của y, một tay kéo chăn qua, trùm lên vai y, Tạ Doãn xoay người trong chăn, cuối cùng hai người cùng nhau quấn lấy chăn, ngã xuống trên giường.

"A."

Thời Ảnh bị quấn bởi chăn bông, còn bị khôn trạch đè lên, không thể cử động được, quỷ kế của tiểu hài tử được thực hiện, y rất vui vẻ, nằm trên người hắn cười hắc hắc.

"Ngươi phảng rồi." Thời Ảnh vỗ đùi y, rồi ôm lấy y ngồi xuống, tựa như cam chịu số phận, vuốt tóc y hỏi, "thế nào, thích ở đây không?"

"Ưa thích." Tạ Doãn gật đầu, "chỉ là phải xa Vương gia."

"Ta sẽ đến thăm ngươi khi ta rảnh."

Tiểu hài tử nhếch miệng nở nụ cười,  hai má tròn trịa đầy thịt phồng lên, y chần chừ một lúc mới chép miệng, sau đó chủ động hôn lên má Thời Ảnh một cái, khóe mắt Thời Ảnh nhếch lên, cười nửa miệng nhìn y chằm chằm, tiểu hài tử sau khi hôn trộm xong lại thẹn thùng, không biết nói cái gì, cảm thấy nói, "ngươi đẹp quá" mấy chữ này thật buồn nôn, bĩu môi cả buổi vẫn không biết nói gì, rốt cuộc không nói gì hết, quay người từ trên người nam nhân tuột xuống, leo đến đầu giường tắt nến.

Thời Ảnh nắm lấy eo y, đem người kéo trở lại, "ngươi làm gì?"

"Ta tắt nến." Tạ Doãn giật mình, hơn nửa ngày mới đem lời nói hết, "tắt đèn."

Thời Ảnh cố ý hỏi, "tắt đèn làm cái gì?"

Y thầm nghĩ, tắt đèn còn có thể làm gì? Tạ Doãn vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười, đường đường là vương gia, lại đi tranh cãi với y, nhìn giống tên lưu manh.

Y nóng nảy mở miệng, nhưng lại nhanh chóng đỏ mặt, định đưa tay lên nhéo mặt hắn, bất quá nắm đấm cuối cùng không rơi trên mặt Thời Ảnh.

Bởi vì y không phải là Tiểu Bách Lý.

Tạ Doãn buông lỏng nắm đấm, thất lạc mà nghĩ, y không phải con trưởng của gia đình quyền quý, không phải môn đăng hộ đối cùng Vương gia,  nếu như y là Tiểu Bách Lý, y có thể tức giận  cáu kỉnh, có thể đánh Thời Ảnh, thậm chí có thể đuổi hắn ra khỏi giường, nhưng là y không phải, y là Tạ Doãn, chỉ là một nô tài, một người chủ động lấy lòng dựa vào Vương gia, một kẻ hầu hạ khiêm tốn, một kẻ hầu hạ sợ làm phật lòng chủ tử dù hắn thích nói hai lời.

Sau này hắn có thể tiếp tục tử tế với y như thế này không? Sau này Bách Lý sẽ được gả đến đây, hắn sẽ có được một Tiểu Bách Lý nghe lời, thậm chí hắn có rất nhiều nô tài nghe lời trong Vương phủ, ví dụ như Tử Nghiên, Triệu Đông, thậm chí là Tật Xung.

Tạ Doãn đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, Thời Ảnh tận mắt nhìn thấy sắc mặt của y, cả quá trình từ tức giận, xấu hổ rồi đến thất lạc mất mát, người nam nhân nhỏ bé lúc thất thần giống như chú cún con, khiến cho Thời Ảnh không biết phải làm sao.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn chọc ghẹo y một chút, để nhìn xem bộ dạng ngại ngùng giận dữ của y, nhưng hắn không muốn y khóc.

"Làm sao vậy?" Thời Ảnh chủ động cúi người về phía trước, tiến đến gần mặt y, "ta trêu chọc ngươi, ngươi muốn bản vương xin lỗi sao?"

"Nô tài không dám." Tạ Doãn giật mình một cái, đáng thương nhìn hắn, "vương gia."

"Được rồi tắt đèn đi." Thời Ảnh vỗ mông y một cái, hắn cả ngày bận rộn, cũng không rảnh để đoán tâm tư của y, "chỉ cần tắt hai ngọn đèn, còn giữ lại hai ngọn bằng bìa đỏ là được rồi."

"Được." Y cảm thấy Tử Nghiên nói không sai, đêm nay quả nhiên có mưa, hạt mưa đập vào cửa sổ giấy kêu lạch cạch.

Tại sao chúng ta lại phải cùng nhau  cắt nến ở cửa sổ phía Tây. Lúc Tạ Doãn tắt nến, y nhớ đến bài thơ này.

Nói cũng lạ, hai ngọn đèn sáng vụt tắt, trong phòng thoáng một phát liền tối, chỉ có hai tia sáng hắt ra từ tờ giấy đỏ, ánh sáng chiếu ra mờ mịt mơ hồ, lắng nghe tiếng mưa rơi thẹn thùng vô cùng.

Ngọn nến đỏ đêm trăng, giống như một giấc mơ.

Và đôi khi những điều tốt đẹp đến quá nhanh, sẽ như một giấc mơ, dẫu biết rằng tương lai còn phải đối mặt với rất nhiều sự tình, nhưng khi nán lại trong khoảng thời gian yên tĩnh, mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa.

Đột nhiên cổ tay y bị kéo mạnh một cái, quay lại là khuôn mặt hình như không được hài lòng của người bên kia, Tạ Doãn đêm nay có chút phân tâm, quay đầu lại đã thấy Thời Ảnh cởi áo ngủ, lọt vào trong tầm mắt của y là nửa người thân trên rắn chắc.

Y vội vàng quay đầu lại, thân thể cứng đờ trước nến, nhịp tim đập nhanh đến khẩn trương, y nghe thấy tiếng Thời Ảnh tiến lại gần mình ở phía sau, khiến cho y đến cả một cử động cũng không dám, cho đến khi lồng ngực nóng hổi áp ở trên lưng y, ép gần đến mức tiếng tim đập càng phát ra rõ ràng.

Cánh tay Thời Ảnh vòng ra phía trước eo y, cởi bỏ những nút buộc nho nhỏ trên áo ngủ của y, "ngươi sợ sao?"

Tạ Doãn cắn răng, "không có."

Đôi môi ấm áp của hắn dán lên sau gáy y, Thời Ảnh vươn đầu lưỡi liếm hôn, tuyến thể tràn ra mùi sữa dừa động tình nồng nàn, Tạ Doãn không ngừng cắn bờ môi của mình, cuống họng phát ra âm thanh tiếng kêu không chịu đựng được, mùi sữa dừa nồng nàn cùng mùi gỗ thông đậm đặc quấn quýt lấy nhau, khí tức loạn đến rối tinh rối mù, toàn thân y bắt đầu mềm nhũn, bị Thời Ảnh nắm lấy cánh tay cưỡng ép duỗi thẳng, tay hắn nắm lấy áo y nhẹ nhàng kéo một phát, áo ngủ rộng thùng thình lập tức tuột ra, lộ ra bờ vai  non nớt, xinh đẹp, Thời Ảnh cúi đầu cắn xuống.

Thời Ảnh hiểu rất rõ y, cho nên, cho dù  y có làm gì cũng vô ích, Tạ Doãn gần như khàn giọng, "Vương gia....."

"Vừa rồi ngươi nghĩ gì vậy? Không vui sao?" Thời Ảnh không nhanh không chậm mà cởi mở y phục của y, tay lần xuống sờ lên  bên eo mềm mại của y.

Áo ngủ, quần dài của Tạ Doãn từng lớp được cởi ra, từng mảnh, từng mảnh rải rác trên sàn nhà.

Tạ Doãn đương nhiên sẽ không nói thật, "không có gì."

"Nói thật, liền nhẹ nhàng một chút." Bàn tay của Thời Ảnh nâng lấy mông của y, xoay người y lại, ngón tay hướng bên trong huyệt mà dò xét, nhưng không có đi vào.

Tạ Doãn ánh mắt như nai con, ẩm ướt ngượng ngùng mà nhìn hắn.

"Không muốn nói?" Thời Ảnh nhìn chăm chú vào y, hắn không thích cảm giác bị lừa dối, "vẫn là không muốn nói cho ta biết phải không?"

"Làm sao có thể." Tạ Doãn nâng người lên, hai tay ôm lấy cổ hắn, "đi theo ngươi là phúc của ta, sao có thể không vui?"

Y rất thích thân mật với Thời Ảnh trong lúc nói chuyện, dù rằng biết đây là sự dịu dàng hiếm có trong cuộc yêu giường chiếu, nhưng y lại rất thích. Lúc này họ đã cởi bỏ quần áo, trần như nhộng mà quấn lấy nhau, trên người của hắn không còn cẩm y lụa gấm, so với y không khác gì, đều là phàm nhân say mê dục vọng.

Thời Ảnh không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng hắn vẫn không buông tha cho y, cầm lấy tính khí đang cương cứng một nửa của y mà bóp nhẹ, "vậy thì tại sao ta lại cảm thấy như có chuyện gì đó, nói ta nghe một chút."

"A..." Sự kích thích này khiến Tạ Doãn có chút động tình, trong nháy mắt há miệng run rẩy.

Thời Ảnh cười nói, "Có phải vừa rồi nghĩ xấu về ta? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ."

"Ta sai rồi." Tạ Doãn rất nhanh nhận lỗi, nhưng tay hắn không có thả ra, mà vẫn nắm chặt.

"Sai rồi thì nên phạt." Tạ Doãn bị hắn đè xuống giường, lười biếng đáp lại, "phạt cái gì? Thưa Vương gia?"

"Được rồi, không trêu ngươi nữa." Thời Ảnh cười, xoa xoa mặt của y,  không biết lấy ở đâu, từ trong tay lấy ra một cái hộp sứ, mở ra đưa cho Tạ Doãn, "ngửi đi."

Tạ Doãn tò mò ngửi lấy, ban đầu chỉ cảm thấy cao thể nồng đậm, mùi thơm rất lạ, sau đó cảm thấy một trận nhiệt xông lên trán, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.

"Loại cao này rất tốt trong chuyện phòng the, cũng có thể giúp làm ấm cơ thể." Thời Ảnh cười, nhìn vẻ mặt của đứa nhỏ, cảm giác hài lòng, "xem ra hiệu quả rất tốt."

Hắn lấy một ít cao, đưa vào bên trong y, Thời Ảnh kiên nhẫn dùng ngón khuấy động hoa huyệt, Tạ Doãn nằm trong vòng tay hắn, khóe mắt trào ra nước mắt, ban đầu, lúc ngón tay khuấy động ở bên trong cảm giác mát lạnh, nhưng rất nhanh liền nóng lên.

Đây là lần đầu tiên bọn họ dùng nhuận cao khi làm tình, Tạ Doãn không hiểu nhiều về cái này, nhưng thân thể rõ ràng cảm giác được loại vật này rất có giá trị, đã chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa  thân thể của khôn trạch sẽ tự động làm chút phản ứng khi Càn Nguyên tiến vào, nhưng mà dùng cao thì vẫn tốt hơn. Thời Ảnh khí lực rất lớn, lúc tiến vào vẫn là đỉnh sâu vào bên trong, mãi cho đến khi khoang sinh sản mềm mại mở ra, hắn đem tinh dịch bắn hết lên cái bụng phẳng lì của y, hắn mới từ bỏ.

Y chưa từng nói qua là đau, nhưng Thời Ảnh nhận thấy được điều đó.

"Ưm..."

"Còn đau sao?" Tạ Doãn lập tức im lặng, Thời Ảnh cười cười xoa xoa đầu của y, hạ thân tiếp tục đỉnh vài cái, "thoải mái hơn chưa?"

Tiếng nước phát ra từ hạ thể một lúc một lớn, Thời Ảnh nằm trên giường thường không muốn tự chủ, đầu óc Tạ Doãn nóng rực, cả người choáng ngợp, y không muốn đưa lưng về phía Thời Ảnh, y muốn xoay người đối mặt với Thời Ảnh, nhưng mà phần eo của Thời Ảnh bắt đầu phát lực, Tạ Doãn biết loại tình huống này sẽ không dừng lại, quả nhiên cánh tay của Thời Ảnh luồn qua dưới nách y, mò mẫm lên trên bộ ngực bằng phẳng mịn màng của y, sau đó đưa ngón tay cái vào trong miệng của y, chơi đùa với chiếc lưỡi muốn né tránh của y.

Y cảm giác  vừa đau lại vừa thoải mái, đôi khi quá sâu lại rất đau,  một hồi lại cảm thấy rất thoải mái, y cảm thấy tính khí của Thời Ảnh ở bên trong hậu huyệt của y đang dần trở nên nóng hơn và lớn lên, tính khí lớn hơn, khiến cho y cảm giác hậu huyệt của mình không thể chứa nổi, sau đó tính khí của hắn tiến vào sâu hơn, đụng đến điểm yếu của y, hắn bắt đầu đỉnh vào chỗ đó khi dễ, Tạ Doãn ngửa cổ, kiềm chế không dám phát ra âm thanh.

"Ngoan! Kêu lên nếu ngươi muốn." Thời Ảnh vừa động, vừa hôn y, tựa như cổ vũ, khiến cho Tạ Doãn suýt nữa khóc lên, cứ thế mà trốn sang một bên, Thời Ảnh liền túm đầu y lại, cùng hắn hôn môi. 

"Ta có phải rất xấu xa không? Tạ Doãn?" Thời Ảnh nghiêng đầu hỏi y, hắn không thích Tạ Doãn trốn tránh hắn, cho dù biết y thật sự ngại ngùng, nhưng hành động tránh né này của y, sẽ khiến hắn ham muốn chiếm lấy rất cao. Hắn rất cao, giống như vừa nhìn đến mắt cá chân, lùi về sau một chút, hắn liền hung hăng đem y bắt trở lại.

Người ở phía dưới mím chặt môi, chịu đựng từng cái đẩy chín nông một sâu của Thời Ảnh, hồn vía của y gần như bay ra khỏi cơ thể, chỉ có lỗ tai dán là vào mặt của hắn, thở hổn hển thấp giọng khóc.

"Nói chuyện." Thời Ảnh có chút cảnh cáo.

Tạ Doãn rốt cuộc cũng mở miệng, đáng thương mà cầu xin lòng thương xót, "vương gia, vương gia...."

"Ừ? Muốn nói cái gì?"

"Ngươi có thể....." Tạ Doãn chưa nói hết, y không nói ra được, nhưng Thời Ảnh hiểu ý của y.

"Có thể, nhưng ngươi còn chưa có trả lời ta." Thời Ảnh cười nói, bờ môi dán vào bên tai y, "nói nhanh lên, ta có xấu xa hay không?"

Hắn rút ngón cái từ trong miệng y ra, kéo theo một sợi dâm bạc mỹ trên đôi môi đỏ mọng.

Gần như không chịu nổi, đầu tiểu hài tử giao động như sóng vỗ, "không xấu, không xấu."

Nhưng câu trả lời này không làm cho Thời Ảnh hài lòng, Tạ Doãn nghe thấy Thời Ảnh trầm ngâm lẩm bẩm, "ồ....không xấu." Sau đó lại tiếp tục đưa đẩy, một chút cũng không có ý định bỏ qua cho y, Tạ Doãn chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, không tự chủ mà cong tay lại, Thời Ảnh nhanh chóng nắm lấy tay y.

"Ngươi muốn làm gì? Thời Ảnh bật cười cúi đầu, "muốn làm gì ta?"

"Không có." Tạ Doãn khóc, "vương gia....xấu."

Đứa nhỏ đáng thương, bốn từ này hiện lên trong đầu của Thời Ảnh ngay lúc này. Cúi người xuống ôm lấy eo Tạ Doãn, nâng mông của y lên, "cho ngươi, nhận lấy."

.....

Ở bên kia hai canh giờ trước, Tật Xung đứng ở phía dưới bức tường, ngẩng đầu nhìn lên người đang có ý định leo tường vào phủ nhưng lại bị kẹt lại.

"Ngươi có làm được hay không?" Tật Xung hỏi.

Bách Lý nằm ở trên đầu tường, không vào được mà ra cũng không được, tức giận mắng hắn, "ngươi cút đi."

"Được, vậy ta đi."

Tật Xung giả vờ bước đi, Bách Lý ở phía sau vội vàng gọi hắn, "này, ngươi đừng đi." Một hồi y hét lên, "ngươi không phải thị vệ sao? Ngươi không phải là có thân thủ sao? Ngươi giúp ta một chút đi."

Tật Xung liền cười, "được thôi, nếu ngươi gọi ta một tiếng Tật Xung ca ca, ta sẽ suy nghĩ."

"Vậy ngươi cút đi."

"Được, vậy ta đi."

"Này!" Tiểu Bách Lý lẩm nhẩm, nhỏ giọng kêu lên một câu, "Xung ca ca."

"Không nghe thấy."

"Xung ca." Tiếng gọi này lớn hơn một chút.

"Không chân thành."

"Xung ca ca." Bách Lý bị ép đến khóc không ra nước mắt, "ngươi giúp ta đi, một hồi có người phát hiện,  ta sẽ bị phụ thân giam lỏng một tháng, ta sẽ không thể ra ngoài được nữa."

Bách Lý cảm thấy thân thể nhẹ đi, hai mắt tối sầm lại, trong nháy mắt, y đã bị Tật Xung ôm theo kiểu công chúa, vững vàng đáp xuống phía dưới.

Y tỉnh táo lại liền ở trên người Tật Xung nhảy xuống, một bên sửa sang lại xiêm y lộn xộn, một bên trừng mắt nhìn Tật Xung, Tật Xung đột nhiên bị trừng mắt, không hiểu tại sao, buồn cười, "đại thiếu gia còn không biết nói với ta một lời cảm ơn sao?"

"Cảm ơn." Tiểu Bách Lý không tình nguyện hỏi, "hắn chuyển đi đâu rồi?"

"Ở bên kia." Tật Xung hướng bên kia chỉ, "Mẫu Đơn đài, trước đây là rạp hát của Vương phủ."

Bách Lý chớp mắt, "rạp hát không phải cho ca cầm ở sao? A Ảnh ca ca không phải đang làm nhục hắn chứ?"

"Nếu không cho y ở trong Mẫu Đơn đài, vậy để y ở trong Chánh Điện tương lai của ngươi." Tật Xung nhìn y bằng ánh mắt chế giễu, Tạ Doãn là một nô tài, sống ở Mẫu Đơn đài là một đặc ân, huống chi Thời Ảnh còn vì y mà sửa sang lại, nhìn tình hình này, cho dù sau này  Thời Ảnh cùng Bách Lý kết giao hôn sự, Tạ Doãn cũng có thể an an ổn ổn, ở lại trong Vương phủ, làm thiếp phòng.

"A Ảnh ca ca, đêm nay ở lại nơi đó sao?"

"Đương nhiên rồi." Tật Xung nhìn thấy hai mắt Bách Lý hưng phấn, liền nheo mắt, "sao, ngươi muốn đi nghe ngóng sao?"

"Đi, đi, đi,." Bách Lý nắm tay áo của hắn, có chút làm nũng nói, "ngươi đi theo giúp ta đi, ta đi một mình có chút kỳ lạ."

"Chúng ta đi cùng nhau mới là kỳ lạ." Tật Xung nhìn y với ánh mắt của một kẻ ngốc nghếch, "tiểu ngốc tử, đầu óc ngươi còn tỉnh táo không? Hắn là phu quân tương lai của ngươi, ngươi muốn đi nghe hắn cùng người khác làm chuyện sinh hoạt phu phu?"

Bách Lý ngượng ngùng nói, "ta chỉ là tò mò." Dứt lời liền kéo Tật Xung chạy đi, "đi nhanh, nếu không lát nữa trời đổ mưa, chúng ta sẽ không có chỗ trốn."

Tật Xung "....."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC