Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì trời đổ mưa, cửa sổ đóng chặt, Bách Lý nín thở dựa vào để lắng nghe, nhưng y không thể thấy gì ngoại trừ tiếng gió xào xạc bên ngoài, và những ngọn cỏ lao xao dưới chân.

"Sao ta không nghe thấy gì?" Y có chút buồn bực.

Tật Xung làm ra bộ dạng không thèm để ý, chỉ thấy tiểu Bách Lý một tay bám vào tường, tay kia kéo áo hắn, lỗ tai thì dán chặt vào tường, giống như là sợ hắn chạy mất.

"Có lẽ còn chưa bắt đầu." Tật Xung thấy y nhảy không đúng chỗ nên kéo y xuống, dắt y ngồi xổm xuống dưới bụi cỏ, Tiểu Bách Lý có chút bất đắc dĩ, không thành thật, luôn nhích tới nhích lui, nửa điểm cũng không giống như là đang nghe trộm.

Lá gan người này thật lớn. Tật Xung nghĩ về y như vậy.

Hắn cảnh cáo :"hãy im lặng mà trốn đi, sẽ có thị vệ đi tuần tra qua cung điện ở phía Tây, nếu ngươi bị bắt, ta sẽ mặc kệ ngươi."

"Chậc chậc, giống như ngươi đang khoe mình có thực lực vậy." Bách Lý trợn mắt với hắn, không chút nào sợ hãi, "nếu như ta bị bắt được, ngươi cho rằng mình có thể chạy trốn sao? Ngươi là thị vệ thì đã làm sao sao? Thân phận của ngươi cũng không phải là Triệu Đông, ta nghĩ, nếu có thị vệ tuần tra, thì ngươi cũng xem như là một tên trộm."

Tật Xung sửng sốt một chút, hắn không ngờ nhìn Bách Lý có vẻ ngốc, thật ra cũng không ngốc lắm, vì vậy liền cười nghiêng ngả: "ngươi không nói ta cũng sắp quên, ta là thị vệ, ngươi nói xem, nếu bây giờ ta đem ngươi bắt lại, thì sẽ thế nào.....?"

Bách Lý cảnh giác : "ngươi muốn làm gì?"

"Không làm gì." Tật Xung nhún vai cười.

Bách Lý cảm thấy nổi da gà vì nụ cười khó hiểu của hắn, nhưng không hiểu sao tim của y lại lạc nhịp như vậy, và y không muốn thế, Tật Xung không phải là người tốt, y sợ hắn, nhưng y không muốn tỏ ra hèn nhát.

"Nếu ngươi muốn bắt ta, ta sẽ đem chuyện của ngươi và Tạ Doãn nói ra, hai chúng ta giống như cá chết thì lưới rách." Tiểu Bách Lý không tỏ ra yếu thế, khí phách hùng hồn, quay lại trừng mắt với hắn.

"Đừng tưởng ta không biết ngươi kiêu ngạo như vậy là do dựa vào phụ thân là tướng quân, nói trắng ra, ngươi là một kẻ ngu dốt, ngươi so cùng với ta, cũng không cao quý hơn ta là bao, dựa vào cái gì ngươi luôn dùng thái độ đó với ta?" Bách Lý mắng hắn.

"Ngươi..."

Tiểu Bách Lý không kìm chế được khi bị kích động, lúc đầu lớn tiếng mắng mỏ, nhưng sau đó lại không kiểm soát được âm thanh của mình, càng lúc càng vang, Tật Xung cảm thấy nếu không bịt miệng người này lại, cho dù thị vệ tuần tra đêm không bắt được bọn họ, thì Thời Ảnh cũng đã bắt được bọn họ trước, như vậy không phải tội bất kính càng nặng hơn sao?

"Đừng làm ồn." Tật Xung bịt miệng y lại áp vào góc tường, bị Bách Lý đạp lên chân một cái.

"Ngươi làm gì vậy, tại sao ngươi luôn như vậy?" Bách Lý bị bịt miệng có chút ngộp thở, sau khi được thả ra, liền bổ nhào lên người Tật Xung đánh hắn ta. Tật Xung cam chịu số phận, nhận lấy hai cú đánh vào lòng bàn tay của hắn, cũng không nhúc nhích, hắn căn bản lười so đo với người này, trong mắt hắn, Bách Lý chỉ là một thiếu gia khôn trạch yếu ớt, nên hắn không muốn đánh nhau với người này.

"Này!" Bách Lý hành động một mình không được đáp lại, có chút không cam lòng, chớp lấy đôi mắt chó con xinh đẹp, sau đó vươn tay chọc chọc, nhưng Tật Xung vẫn không có phảng ứng, nên y lại tiếp tục đánh, bụp, tiếng đập trên mu bàn tay khá lớn, y cảm thấy vui, giơ tay lên chuẩn bị đánh tiếp, nhưng kết quả, một giây sau, y đã bị nắm lấy cổ tay.

"Ngươi thật sự rất kỳ quái." Tật Xung có lẽ thật sự tức giận liền lên tiếng mắng y, Tiểu Bách Lý đột nhiên bị mắng có chút sững sờ, đang định phảng bác, thì bỗng nhiên nghe được một tiếng nói lớn.

"Ai đó?"

Vị tiểu thiếu gia đúng thật là đã mời thị vệ tuần tra đến đây mà, Tật Xung cảm thấy thái dương của mình nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn Bách Lý, không nghĩ đến người nào đó so với hắn còn nhát gan hơn, nhào vào trong ngực hắn, giống như hận không thể nhét hết cả người của y vào người hắn, nín thở không dám lên tiếng, Tật Xung phản ứng rất nhanh, nhanh chóng phối hợp đè thấp thân thể xuống, rụt người vào trong bụi cỏ ẩm ướt.

"Ai ở đằng kia?"

Những người ở phía bên kia giơ đèn lồng lên, liên tục lớn tiếng.

Tiểu Bách Lý ở trong ngực hắn siết chặt hơn, cắn chặt miệng không dám phát ra âm thanh, ngoại trừ run lên vì sợ, thì giờ đây còn yên tĩnh hơn so với lúc bị bịt miệng.

Khóe miệng của Tật Xung cong lên một đường, có phần bất lực cùng trêu ghẹo, hắn không quan tâm đến việc mình có bị bắt hay không, bởi vì dù bị bắt thì Thời Ảnh cũng sẽ không giết hắn, đối với hắn, lo lắng cho tính mạng của mình không phải là chuyện đại sự, nhưng mà hắn sợ phiền toái.

Trước ngực bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy, hắn cúi đầu, Tiểu Bách Lý đang trốn ở dưới người hắn, nhưng lụa trên vai đã bị sương sớm trong bụi cỏ thấm ướt, tiểu thiếu gia yếu ớt im lặng, giống như đang hỏi hắn phải làm sao.

Tật Xung không phát ra âm thanh, chỉ nhẹ nhàng nắm lại tay người kia, nín thở chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài, thị vệ vẫn chưa rời đi.

"Làm gì vậy?" Triệu Đông đang canh giữ cửa trước, nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn về phía sau, "chớ làm ồn ào, nếu quấy rầy Vương gia, ngươi còn muốn giữ cái đầu của mình không?"

Thị vệ kia đối Triệu Đông gật đầu, hiểu được đại khái, hai người đi đến chỗ bụi cỏ, tìm kiếm người, Tật Xung bụm miệng Tiểu Bách Lý lại, thân thể chúi mạnh xuống, người trong ngực đau đến trợn mắt, cố gắng chịu đựng, không dám la.

Tật Xung trốn rất kỹ, họ không nhìn thấy gì cả, Tật Xung nghe thấy Triệu Đông dạy dỗ thị vệ kia vài câu, rồi rời đi.

"Không sao rồi, đi ra đi." Hắn vỗ tiểu hài tử cơ hồ sắp tắt thở trong ngực, "nếu ngươi còn la lên nữa, thì e là cá sẽ chết và lưới cũng rách thật đó."

Tiểu Bách Lý khắp người đau đớn, mặc dù tức giận, nhưng biết mình sai nên không nói.

....

"Vương gia." Trong phòng vang lên tiếng cười, Tạ Doãn đã thành công trong trò đùa của mình, giống như sâu róm mà ghé lên trên người Thời Ảnh, hai mắt cong cong như kim chuông nhỏ, rất vui vẻ, loáng thoáng nghe được Thời Ảnh nói thấp giọng nói một câu gì đó.

"A! Có động tĩnh." Bách Lý vểnh tai lên.

Trong phòng đèn đã tắt, để lại ánh sáng đỏ, màu đỏ sẫm phản chiếu trên cửa sổ giấy, trong phòng vang lên tiếng gầm trầm thấp của Càn Nguyên cùng tiếng thở gấp mềm mại của Khôn Trạch, không cần nghĩ cũng biết bên trong có bao nhiêu hương diễm.

Tiểu Bách Lý bị chấn động thính giác cực lớn, giống như có thứ gì đó trói buộc mình, toàn thân căng thẳng nóng rực lên, tiếng trái tim đập thình thịch dường như có thể phát ra nhiệt độ chóng mặt.

Tật Xung cũng có chút bị cuốn hút, nhưng bộ dáng hứng thú của hắn là vì đang nhìn Tiểu Bách Lý đang cố gắng nghe ngóng ở bức tường, giọng nói có vẻ châm chọc, "đau lòng không? Đau lòng không?"

Tiểu Bách Lý quay đầu lại trả lời một cách mỉa mai, "vậy còn ngươi, ngươi đau lòng không?"

"Này, ta hỏi ngươi, Tạ Doãn có phải đích thực nguyện ý muốn cùng ngươi tư thông không vậy?" Đáy mắt Bách Lý hiện lên một tia tò mò dò hỏi, "A Ảnh ca ca tốt như vậy, một người như vậy ở trước mắt, hắn không yêu, lại đi tư thông với một người như ngươi, nói thế nào ta cũng không thể tin, ngươi có thể trả lời cho ta được không?"

Tật Xung nghe xong không trả lời, cúi đầu, Bách Lý nói xong cũng nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn.

"Muốn biết sao?" Tật Xung nói.

"Đừng có nói một nửa như thế được không? Định làm như thế cho ai xem?" Bách Lý làm mặt chán ghét, lại không nhịn nổi sự trêu chọc của hắn, lại đến gần hắn, nhỏ giọng hỏi, "vì sao....ngươi mau nói cho ta biết."

Tật Xung dừng một chút, không vội trả lời, sau đó hướng mặt về phía trước một chút, ngoắt tay Bách Lý lại gần, bởi vì rất tò mò, nên Bách Lý vội vàng đến gần, hướng lỗ tai đến bên mặt hắn, cả người hướng trên người hắn dựa vào, chỉ nghe Tật Xung thấp giọng nói một câu, "bởi vì công phu trên giường của ta, so với Thời Ảnh ca ca của ngươi tốt hơn nhiều."

"Ngươi..."

Tật Xung đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng đưa tay ra bịt miệng y lại, vì biết rằng y sẽ hét lên.

"Ngươi không biết xấu hổ."

Đây là những gì Tiểu Bách Lý nói với hắn khi được hắn buông tay ra, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một tên lưu manh.

"Vậy còn ngươi, ngươi thích điểm gì ở A Ảnh ca ca của ngươi?" Tật Xung có chút nhàm chán, chủ động nói chuyện với Bách Lý.

Tiểu Bách Lý lần này không có cùng hắn đối chọi gay gắt với hắn, cúi đầu trầm tư.

"Ta cũng không biết nữa, nhưng từ nhỏ mẫu thân ta liền nói cho ta biết, khi ta lớn lên, muốn gả ta cho A Ảnh ca ca, bà nói, A Ảnh ca ca là một người rất tốt."

"Chính vì vậy, nên ngươi ưa thích hắn?"

"Đương nhiên....đương nhiên là ta thích huynh ấy." Tiểu Bách Lý quay đầu nhìn hắn, "ngươi có ý tứ gì?"

"Ta không có ý gì." Sau khi nói xong, Tật Xung chợt nhận ra câu nói kia có chút bất kính với Thời Ảnh, liền chuyển chủ đề, "chẳng qua là ta hiếu kỳ, ngươi ưa thích hắn, lại lén lút đi nghe hắn làm chuyện phu phu?"

"Ta cũng chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ xem thử huynh ấy thích hạng người gì, khi huynh ấy yêu thích người khác, sẽ thể hiện như thế nào? Chỉ là như vậy thôi." Bách Lý trả lời thẳng thắn, sau đó cúi đầu xuống đất thất vọng, " bởi huynh ấy rất tốt với ta, giống như ca ca tốt, nhưng huynh ấy lại không thích ta."

Nhìn bộ dáng ủ rũ như vậy của y, rất giống với một chú cún con, lộ ra vẻ ngoan ngoãn, Tật Xung đột nhiên thấy trái tim mình mềm ra.

"Vậy ngươi còn muốn gả cho hắn?"

"Tất nhiên là ta sẽ gả cho huynh ấy, lời phụ mẫu đã nói như vậy, giống như ván đã đóng thuyền."

Gió đêm càng lúc càng lúc càng mạnh lẽo, không có còn mát nữa.

Tật Xung lạnh nhạt hỏi, "vậy ngươi không tức giận với Tạ Doãn chứ?"

"Tại sao ta phải tức giận với hắn chứ? Tiểu Bách Lý hỏi lại, "A Ảnh ca ca là một vương gia, nếu huynh ấy đã muốn ai, người nào có thể ngăn cản được? Hơn nữa, Tạ Doãn lớn lên đẹp hơn ta nhiều."

Tật Xung cảm thấy có chút buồn cười hỏi, "ngươi thật sự ưa thích Thời Ảnh?"

Bách Lý trừng mắt nhìn hắn "Ta đương nhiên yêu thích huynh ấy."

Tật Xung lại nói, "ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?"

"Ngươi nghĩ cái gì?"

"Ta đang nghĩ, hằng ngày ngươi học hành, ngươi đọc những sách gì?"

Bách Lý không hiểu Tật Xung nói những lời này với hàm ý là chỉ y ngu ngốc, một giây sau lại nghe Tật Xung nói tiếp, "Càn Nguyên, chẳng qua chỉ là ưa thích hương thơm và thân thể của Khôn Trạch mà thôi, không nhất định là ưa thích Khôn Trạch."

"À."

Tiểu Bách Lý có vẻ không hiểu, nhưng hắn không muốn nói lại lần hai, vì có nói lại lần nữa, Tiểu Bách Lý cũng nghe không hiểu.

"Nếu về sau, Thời Ảnh muốn Tạ Doãn làm thiếp phòng, ngươi cũng đồng ý sao?"

"Vì sao không thể đồng ý? Không đồng ý cũng phải đồng ý, dù sao ta cũng được thành thân đàng hoàng."

"Vậy nếu như sau này, sinh hoạt ở phòng nhỏ nhiều hơn phòng lớn thì sao?" Tật Xung lại hỏi, "phòng nhỏ mỗi đêm đều vui vẻ, phòng lớn mỗi đêm đều vắng vẻ, ngươi đã từng nghĩ đến chưa?"

"Ngươi, ngươi, ngươi...." Lần đầu tiên Bách Lý đối mặt với câu hỏi nặng nề như vậy, trong đầu bế tắc, không nói được cái gì, chỉ mở lớn mắt nhìn hắn chằm chằm. Tật Xung nhìn biểu hiện của y, vừa cảm thấy có chút buồn cười, vừa có chút áy náy, đang định nói gì đó để giảm bớt áp lực, không ngờ trong phòng đột nhiên truyền đến một âm thanh rên rỉ vang lên, sau đó là âm thanh rất rõ ràng nhưng nhẹ nhàng vang lên, tiếng rên rỉ của Khôn Trạch, rất quyến rũ và mị hoặc.

Giống như nhìn thấy được thân thể trần trụi mỹ lệ ở trước mắt.

Tật Xung vội ngậm miệng lại, hai người ngầm hiểu ý lẫn nhau, không nói chuyện nữa, cả hai cùng trầm mặc, không biết là đang lắng nghe động tĩnh trong phòng, hay trầm tư chủ đề vừa rồi.

"Ta có phải xấu hay không? Mau nói." Giọng nói chiếm hữu của Thời Ảnh ở trong phòng rõ ràng một cách đáng sợ, cũng không khó để nghe ra, lúc này hắn tàn nhẫn với Khôn Trạch ở dưới thân cỡ nào. Tiếng khóc của Tạ Doãn như cầu xin sự thương xót, nhưng lại lộ ra cảm giác mời chào dục vọng thuần túy. Thời Ảnh nở một nụ cười, tấm ván giường kêu cót két trở nên mãnh liệt hơn.

Dâm mỹ không chịu nổi.

Sau khi Bách Lý ngưng trợ mất một giây, nét mặt của y trở nên tái mét, đưa lưng về phía Tật Xung, chủ động thò tay bịt miệng lại.

Cái giường có vẻ hơi nhỏ. Tật Xung nghĩ như vậy.

Chuyện phòng the có vẻ rất mãnh liệt, tiếng thở dốc thô bạo của Thời Ảnh không hề nhẹ, hòa quyện vào tiếng rên rỉ quyến rũ của Khôn Trạch, rơi vào trong lòng của Càn Nguyên quả thật là một đoàn trí mạng, kèm theo đó là âm thanh mơ hồ của tiếng giường rung, tập hợp lại các loại âm thanh, còn sôi động hơn tiếng rao bán trên phố xá.

Tật Xung nghĩ đến việc lúc nãy mình trêu đùa Tiểu Bách Lý, và đột nhiên cảm thấy mình đã đánh giá thấp Thời Ảnh.

Hắn đã ngửi được mùi thơm của Tạ Doãn, vị sữa dừa thuần khiết, thuần khiết đến mức tận cùng chính là dục vọng, nhìn, nghe và ngửi, lại cảm giác trong phòng như đang tổ chức một bữa tiệc, Tật Xung cảm thấy trí tưởng tượng của mình thật phi thường.

"Như thế nào? Cảm giác khi nghe Thời Ảnh ca ca của ngươi thích người khác như thế nào?" Tật Xung vỗ vỗ bả vai cố ý trêu chọc Bách Lý.

Không nghỉ đến tiểu hài tử nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ lại co thành một đoàn, ngồi không nhúc nhích, Bách Lý là đưa lưng về phía hắn, Tật Xung không nhìn ra được biểu cảm của y.

"Bây giờ mới biết mình ghen sao?" Tật Xung có chút buồn cười, cảm thấy đứa nhỏ này khá đáng thương, có chút đồng cảm, "trời sắp mưa, phu quân muốn lấy phòng nhỏ, muốn tránh cũng không được."

"Được rồi cần phải trở về."

"Này, Bách Lý thiếu gia."

"Có chuyện gì với ngươi vậy.......đây là mùi gì vậy?"

Mặc dù gió thổi nhẹ, Tật Xung vẫn tinh tường ngửi được mùi hoa cúc trong không khí, mùi này dần trở nên nồng nặc, hắn xác nhận hai lần liền khẳng định, đây là mùi hương của Khôn Trạch.

"Không phải, ngươi...Chuyện này." Tật Xung không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra như vậy.

"Ngươi đừng chạm vào ta." Bách Lý nghiến răng nghiến lợi nói ra, sắc mặt đỏ bừng như giọt máu, người co rút dị thường.

Tật Xung ngồi xổm xuống.

"Bách Lý, nói cho ta biết, đây là lần đầu tiên ngươi gặp phải chuyện này?"

"....."

Tật Xung có chút đau đầu, "thiếu gia thân mến, ngươi chưa từng đến những nơi như thanh lâu sao?"

"Ngươi biến đi....."

Tật Xung bật cười, "lại nữa, ngươi bảo ta biến, vậy ta biến đi để ngươi ở đây một mình à?"

Hắn đưa tay muốn kéo Tiểu Bách Lý, nhưng y giống như bị trúng gió, tuyệt đối không để cho hắn đụng, giương nanh múa vuốt, phản ứng rất mãnh liệt, chính là nóng nảy bướng bỉnh, sống chết cũng không muốn để hắn đụng vào người mình.

Tật Xung dung túng cho vị thiếu gia này, với suy nghĩ rằng hắn không thể làm gì khi Khôn Trạch đang vào thời kỳ phát tình, nhưng sau một chút, hắn ta trở nên mất kiên nhẫn, "ở đây sẽ có người nhìn thấy, ngươi ở đây một mình không an toàn! Lão tử là muốn mang ngươi đi."

Bách Lý không chống cự, nhưng vẫn co người lại, bất động.

Thật ra hương thơm của tiểu hài tử này rất nhẹ, nhưng khi nồng độ càng tăng lên, liền xen lẫn vào một chút ngọt ngào không hài hòa, Tật Xung nhìn bộ dáng mềm mại của Bách Lý, hắn không phải đầu gỗ, hắn là một Càn Nguyên bình thường.

Hắn ngồi xổm xuống, nhả ra một chút hương thư của mình.

Tiểu Bách Lý ngây người, ngửi thấy mùi hương của hắn, giống như rượu làm từ sữa ngựa, êm dịu trong miệng, nồng đậm trong bụng, xung quanh là dục vọng hừng hực và nóng bỏng, khiến trái tim y ngứa ngáy.

Y hướng lại gần cạnh Tật Xung, ngửi ngửi mùi vị của hắn, Tật Xung thuận tay ôm lấy y vào trong ngực, ôm lấy chân y lên, rồi bế y lên.

"Ta sẽ tìm người đưa ngươi về." Tật Xung khàn giọng nói.

"Tật Xung, để cho ta ngửi một chút được không? Bách Lý hướng người hắn ngửi ngửi.

"Thiếu gia đừng lộn xộn." Lúc này Tật Xung đối với y rất ôn nhu, không giống như thái độ trêu chọc vừa rồi, hắn vỗ vỗ lên khuôn mặt nóng rực của y, "dù phụ thân của ta có đánh thắng bao nhiêu trận đi nữa, cũng không thể bảo vệ được mạng ta khi dám đụng đến thiếu gia nhà họ Vương, phụ thân ta sẽ giết ta mất, được rồi, để ta tìm người đưa ngươi trở về."

'Ta không trở về nhà, ta không muốn gặp ai cả!" Bách Lý quấn chặt lấy người hắn, khóc ròng nói, "ta như vậy trở về, phụ thân ta nhất định sẽ đánh chết ta, bộ dạng ta như bây giờ, không thể để cho người thứ hai nhìn thấy, không thể, cho dù là nô tài cũng không được."

Tật Xung không có biện pháp khác, Bách Lý như thế này, hắn cũng không muốn giao cho người khác, "để ta mang ngươi về phòng của ta."

Bách Lý không cựa quậy nữa, che giấu hương vị trên người hắn.

Cũng may không có gặp gỡ người nào, Tật Xung đem Tiểu Bách Lý đặt ở trên giường của mình, liền đóng kín cửa sổ, mới vào phòng thì bên ngoài đổ mưa, mưa cũng không nhỏ.

Khi Tật Xung đóng cửa sổ, hắn nghĩ, thật may là hắn không tìm người để đưa tổ tông này về phòng.

Bách Lý gửi không thấy mùi hương của Tật Xung, liền hướng mặt vào bên trong chăn bông của hắn, khi Tật Xung trở lại giường, hắn thấy Tiểu Bách Lý cởi bỏ thắt lưng của mình, để lộ ra quần áo màu trắng mỏng manh đơn bạc thuần khiết bên trong.

"Đều tại ngươi, đều tại ngươi mang ta đi....oa oa."

Cái đỗ lỗi này khiến cho Tật Xung có chút sững sờ, hắn bật cười, "lúc ngươi phát tình, cũng không quên vu oan hãm hại ta sao?"

"Xung ca ca." Bách Lý mềm nhũn gọi một câu, Tật Xung liền không cười được nữa, quả nhiên câu tiếp theo chính là, "ngươi giúp ta được không?"

"Chúng ta không nói ra được không? Ngươi không nói, ta cũng không nói, ca ca tốt, ta thật là khó chịu..."

Tật Xung không phải người tốt, nhưng không phải cái gì cũng suy tính, cái này bị phát hiện là tử tội, Bách Lý là thân phận gì chứ.....Bách Lý gia sẽ không tha cho hắn, Thời Ảnh cũng sẽ không tha cho hắn, lão tướng quân dù chiến công hiển hách thế nào, cũng khó mà giữ lại một mạng cho kẻ không học vấn, không ngề nghề nghiệp như hắn.

Nhưng mà ma xuôi quỷ khiến như thế nào, Tật Xung duỗi tay ra, tiếp được thân thể mềm nhũn nóng hừng hực của Khôn Trạch. Tiểu Bách Lý còn nôn nóng hơn hắn, quần áo của y đã được cởi bỏ từ lâu do sức nóng của cơ thể, Tật Xung chỉ hất nhẹ một cái, cũng đã trượt xuống. Cánh tay của Bách Lý vòng qua cổ hắn, bám sát vào hắn, chiếc lưỡi nhỏ ngượng ngùng liếm láp đôi môi ấm áp.

Sự liếm láp này đã đánh mất đi lý trí của Tật Xung. Tật Xung cảm thấy trong đầu mình phát ra tiếng nổ lớn, liền trở người đem y đặt dưới thân, bá đạo mà phóng thích hương rượu sữa ngựa, trên mặt Tiểu Bách Lý nổi lên một màu đỏ động tình, cái cổ xinh đẹp như thiên nga ngẩng lên, làn da trắng mỏng như Bạch Tuyết, có thể trông thấy mạch máu màu xanh bên trong.

Có lẽ, lúc trước Bách Lý hỏi hắn, giữa y và Tạ Doãn ai đẹp mắt, Tật Xung cảm thấy mình lúc đó không nên vội vàng trả lời là Tạ Doãn đẹp mắt.

Hình ảnh hai người bọn họ bây giờ, không khác gì với những gì lúc nãy vừa nghe thấy.

Hắn hôn khắp khuôn mặt của y cùng cái cổ, Bách Lý đắm chìm trong dục vọng, Tật Xung há miệng ngậm lấy tuyến thể ở phía sau gáy của y, còn xấu xa mà bóp lấy quầng vú màu trắng nhạt, tiểu hài tử run lên một cái, thò tay ngăn cản đầu hắn.

"Một chút là tốt thôi, đừng đánh dấu...." y nhỏ giọng cầu khẩn, không nên hoàn toàn đánh dấu, âm thanh nghe đặc biệt quyến rũ.

Tật Xung buông miệng ra, đưa tay nâng mông Tiểu Bách Lý lên, tính khí chống đỡ lên nơi ẩm ướt mềm mại kia, lòng bàn tay sờ vào bụng dưới của y để trấn an.

Bách Lý thật sự rất lo lắng, nhưng cũng rất mong đợi, y kêu lên một tiếng khi hắn đưa tính khí vào hậu huyệt của y, lúc Tật Xung tiến vào rất đau. Y giống như được mở ra một thế giới mới khi nó được đưa vào hoàn toàn, thời điểm vật kia đi vào, Bách Lý không thể cứng rắn được nữa, y không chịu được nữa, chính mình thò tay định cầm lấy vật kia tự mình cho vào, nhưng có một bàn tay so với y nhanh hơn một bước, đã nắm chặt nó trước y.

Người nam nhân bị đưa đẩy đến ngửa ra sau,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC