1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




couple : shon seungwan x bae juhyun

" đoá hoa nở giữa cơn mưa.....

là đoá hoa đẹp nhất "

 
              author : orange.juiceed
cover by : SunAndYourLight1403











mùa hè năm ấy.....cây bằng lăng phía sau nhà em nhuộm tím cả một khoảng trời.


























có cơn gió xào xạc khẽ khàng thổi bay những cánh hoa thơm, như tấm lụa mỏng....lơ đễnh và êm đềm








rồi lại thêm chút gió....cứ thế vơ hết cả nắng trời trải những vệt vàng ươm xuống mảnh đất phơi đầy thóc gạo.

















dưới gốc cây bằng lăng, mái tóc em bồng bềnh buông nhẹ lên vai. nơi cánh hoa rơi, vương lại trên đỉnh đầu là những thuỳ mị. đôi tay bụ bẫm vót từng thanh tre cài vào con diều giấy.....














tiếng ve kêu, lảnh lót giữa cái tiết trời chói chang. hoà vào tiếng bước chân vội vã đang ngày càng lại gần. em đem khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi ngẩng lên nhìn người đứng ở đối diện. nụ cười trên môi đột nhiên thật rạng rỡ








shon seungwan năm nay hơn em 4 tuổi. chiếc áo phông trắng với lưng áo ướt nhẹp, cái quần lửng vừa chạm tới đầu gối. giấu mãi con diều màu vàng ở sau lưng, cứ thế chẳng nói chẳng rằng....ngồi phịch xuống bên cạnh em





" park sooyoung hôm nay lên thành phố rồi, chỉ có hai bọn mình thả diều thôi "





đứa trẻ 5 tuổi ngạc nhiên đến mức hai mắt mở lớn. với em, cái chữ "thành phố" sao lại xa vời đến thế. ở đấy đẹp lắm. nhiều nhà cao tầng, chẳng có ruộng cày lặn lội vất vả.





chị seulgi cuối xóm là người đầu tiên được lên thành phố học đại học, ngày nào cũng gửi về....có hôm là hộp bánh gạo, có hôm là cả mấy chai rượu mơ. vài lần thấy thư chị, chị khoe trên thành phố đẹp lắm, vui lắm. vui hơn quê mình nhiều.














thế là dần dần, nhà ai có điều kiện lại dẫn con cái lên thành phố học hết cả, làng xóm vơi tiếng nô đùa....điềm đạm im lặng hẳn








trong xóm họ cũng nói nhà em bán gạo thóc cho đại lí, có lẽ khá giả lắm. nhưng sao mãi chẳng cho taeyeon, chị gái em lên thành phố, cũng chẳng cho chị đi học











người bàn tán, người nghe, người kể. sau này mới vỡ lẽ.....thì ra bao nhiêu tiền của, ông bae đều đổ hết vào cờ bạc rượu chè.


hết ngày này qua ngày khác. ông mang theo bộ dạng say khướt, lè nhè trở về nhà. đôi lúc là những trận cãi vã, chửi rủa xả xối. đôi lúc có những tiếng khóc, tiếng cầu xin......






thời điểm ấy....bà bae mang bầu juhyun.

và người ta thường nói....

" đoá hoa nở giữa cơn mưa, là đoá hoa đẹp nhất....."


em sinh ra giữa cơn sóng hoạn nạn lại chính là món quà quý giá nhất của mẹ.


em hiểu chuyện. ngoan ngoãn..... giống mẹ em tới mười phần....



biết chịu đựng, nhẫn nhịn...





em là người bị ba quát mắng, đuổi đi nhiều nhất.

vì ông nói bà bae là người phụ nữ lăng loàn, đẻ ra bae juhyun này không phải con ông.....





mặc kệ khuôn mặt em giống ông y như đúc. nhưng dường như chỉ để vào mắt ông sự khó chịu và căm ghét.





em ngày nào cũng nói rằng em chịu được. ừ thì em kêu có sao đâu, nhưng đôi chân chằng chịt vết đỏ roi vọt và đôi mắt ngấn nước kia lại khiến trái tim shon seungwan này hiện ra một cỗ xót xa.





thương em, muốn bảo vệ em





vậy nên chị luôn cố gắng tìm cách bù đắp.

những buổi trưa hè nóng nực, dù mồ hôi đã chảy thành từng dòng trên trán....cậu vẫn cùng em ngồi đây, dải từng đường thóc phơi kín mặt sân ngập nắng vàng.....





những chiều chật vật với cái cần câu cũ kĩ chỉ để bắt mấy con cá đồng toàn xương là xương, hay vài lần kéo lưới muốn sái tay mà rốt cuộc mắc trúng hai con tôm to cỡ ngón út....

sau tất cả mọi thứ như thế

cậu vẫn luôn muốn được ở cạnh em

và em thì cũng vậy.

.
































nhìn shon seungwan mãi, rồi phát hiện hai ba cánh hoa tím vương trên những lọn tóc chị. như một thói quen, em ngước mặt nhìn vào tán cây bằng lăng rực rỡ đáy mắt.....









" seungwan....bằng lăng nhà em lại nở rồi kìa ! "












bằng lăng chỉ nở duy nhất một lần trong năm.











vậy nên với hai đứa trẻ....cái cây bằng lăng này mang theo một ý nghĩa to bự. shon seungwan một lần đã quả quyết nói, mỗi khi bằng lăng nở, chỉ cần nhặt đủ 100 cánh hoa thì điều ước sẽ thành hiện thực......








thế là, chỉ từ một câu nói "bằng lăng nhà em lại nở" của bae juhyun. đứa dám nghĩ, đứa dám làm.....vứt con diều giấy qua một góc, lụi cụi nhặt nhạnh một đống cánh hoa rơi đầy trong sân....
























đầu làng. mặt trời cũng đã lặn. con diều dần dần gần hơn với mặt đất. bae juhyun rạng rỡ nhìn son seungwan, mỗi lần đi thả diều cùng nhau, em đều rất vui. hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ








" này, vừa nãy ở nhà juhyun ước gì thế ? "












thấy em ngơ ngác, biết là em vừa rồi không để ý....shon seungwan cũng không vội hỏi lại. tiếp tục cùng em đưa con diều xuống. một vàng....một cam, hôm nay gió mạnh, diều bay cao thật.





ngồi xuống những gợn cỏ mềm vẫn còn hơi ẩm cơn mưa ban sáng. seungwan đưa mắt nhìn đứa trẻ vẫn cứ đứng mãi loay hoay với cuộn dây. em kéo nhiều lắm mà sao không xuống tới nơi





chờ mãi sốt ruột. người lớn 9 tuổi lại đứng lên đi ra chỗ đứa nhỏ 5 tuổi. làm cái điệu bộ xắn cao tay áo, xoè tay dẩu mỏ vịt mà nói


" đưa đây, tui làm cho nhanh ! "





mỗi lần seungwan làm thế. đáng yêu lắm....khiến bae juhyun bất giác tủm tỉm cười, đặt cuộn dây vào tay người ta





son seungwan ngó qua lại thấy trên tay em ẩn ẩn hiện hiện vết xước dài, lo lắng vừa ùa tới xót xa đã tràn ngập


" dây diều căng quá cứa vào tay em hả ? "





bỗng nhiên hỏi vậy làm em giật mình. vội vã lắc đầu. càng vậy lại càng làm chị lo hơn, em cũng biết nên lại xù xì ngay mấy lời nhỏ nhí





" từ hồi trưa rồi, không sao "





vết xước không ngắn đâu, lại còn thêm đoạn bầm tím trên cổ tay.





" hồi trưa ? ba lại đánh em ? "





trông cái mặt ỉu xỉu nhìn chị chằm chằm đủ biết câu trả lời. tức giận lắm đấy, nhưng chẳng lẽ lại quát em ngốc.

cặp bánh bao trắng hồng bên má kèm theo đôi mắt tròn xoe này .....thật sự khiến người khác không bao giờ muốn nặng lời với em














" sao lúc đó không chạy qua nhà seungwan? "





em sợ ba tìm thấy sẽ đánh cả chị lẫn em, nguy hiểm lắm....vậy nên không dám









" nãy seungwan hỏi em cái gì ? hỏi lại đi "


thừa biết chiêu trò đánh trống lảng của em, seungwan chép miệng. thôi thì....


" vừa mới hỏi ở nhà juhyun ước gì ? "



đặt ngón tay trỏ lên môi mình, bae juhyun lấm lét xem xét nét mặt cậu. hình như lần nào em lảng sang chuyện khác cũng thành công hết, seungwan ngốc thật

" điều ước nói ra không thành sự thật được đâu "





em ngốc nghếch quá cứ làm người ta mềm lòng

thấy vậy son seungwan chỉ biết phì cười. ôm em cất vào trong lòng, cầm lấy con diều màu cam vừa mới hạ xuống đất.

" không nói cũng được, bây giờ về ăn cơm đã nhé "

" dạ, về thôi ! "

.


dưới những vệt nắng cuối ngày, tiếng cười nói đột nhiên như ngọn lửa nhỏ sáng bừng cả con đường làng.

mấy người từ ngoài đồng về tới nhìn cảnh này cũng quen. một lớn một nhỏ cứ quấn quít lấy nhau....











cậu nắm chặt tay em là vì cậu biết rằng em là đứa em nhỏ cần cậu bảo vệ....

còn em cứ níu tay cậu mãi là vì em biết em không thể ở đây mà không có cậu.....





em cứ mỉm cười mãi, là vì em biết em rất thích cậu.....

ừ thì trẻ con ngây ngô lắm,

trái tim mà cứ loạn nhịp có nghĩa là đã thích người ta rồi














-

cũng vì ngây ngô như thế mà bỗng nhiên lại nuôi tình cảm to lớn đến mức nặng nề đè chặt trong tim......

.continue.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net