24,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôn rồi là phải làm người yêu đó nha."

Kim Taehyung từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi người bên cạnh, nhìn đôi môi bóng loáng sưng đỏ nói ra câu nói vừa rồi, không nhịn được lại cúi xuống hôn chụt chụt vài cái.

Một ngàn lần, Kim Taehyung tự trách mình ngu ngốc khi không hôn người này sớm hơn.

Jungkook bị càng quấy không những không khó chịu, ngược lại còn thích thú cố ý nhướn người lên, ịn môi vào cần cổ rắn rỏi.

"Giờ Taehyung là người yêu của em rồi đó nha."

"Đồ trẻ con." Biết người này đùa được thì chắc tâm trạng cũng ổn rồi, Kim Taehyung liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy, bác sĩ Kim vẫn không quên đồ-trẻ-con này trên người còn đang chi chít vết thương chưa xử lý đâu.

"Ngồi dậy đi, vết thương nhiễm trùng là phải cưa tay đó."

Kim Taehyung nhẹ nhàng đẩy đầu tròn ngã ra để lưng cậu dựa sofa, giúp cậu chỉnh lại thế ngồi rồi mới đứng dậy, dùng thái độ xem người trước mặt như đứa nhỏ 10 tuổi mà dặn dò. Nào là phải ngồi yên ngoan ngoãn đợi, nào là không được cử động mạnh tránh chạm vào vết thương, vân vân mây mây.

Nhận được cái gật đầu thể hiện bản thân rất biết thân biết phận của Jungkook, Taehyung mới yên tâm ra ngoài lấy vài lọ thuốc sát trùng và ít băng gạt. Bởi vì văn phòng trưởng khoa đó giờ là nơi để bác sĩ Kim nghỉ ngơi và nghiên cứu bệnh án, vậy nên những thứ như đồ sơ cứu hay thuốc men khẩn cấp cũng không có. Dù sao cũng là ở bệnh viện, bác sĩ Kim không cần chuẩn bị những thứ đó.

Khi bác sĩ Kim hai tay đầy đồ quay trở lại thì tình cờ đi ngang hành lang phòng cấp cứu, hắn cũng lo lắng nhìn vào một cái, thấy ánh đèn đỏ vẫn nhấp nháy không ngừng, chỉ thở dài. Sau đó vì nhìn thấy cô lao công đang lau mấy vệt máu ban nãy của Jungkook trên sàn mà lại nhanh chân quay về phòng riêng của mình.

Trong đầu Kim Taehyung không ngừng chạy qua chạy lại một suy nghĩ, không thể để đồ-trẻ-con một mình quá lâu lúc này.

Về phần Jungkook, ban nãy vì quá sợ nên gần như mất cảm giác, tay chân cứ run lẩy bẩy nên chẳng biết đau là gì. Vừa rồi bị nụ hôn đê mê của ai kia đánh thức mới nhận ra mình bị thương nặng vậy, đau tê dại cả người.

Bản thân lại là người cực kì sợ máu, vậy nên việc nhìn đến vết thương của mình Jungkook cũng không dám, rất biết vâng lời ngồi ngoan ngoãn đợi bác sĩ Kim trở lại. Trong lòng thì vẫn thấp thỏm lo sợ, cầu mong người trong phòng cấp cứu sẽ không sao.

Một lúc sau nghe tiếng cửa mở, biết bác sĩ Kim trở lại nên Jungkook quên mất vết thương trên trán, quay đầu quá nhanh rồi mới nhăn mặt kêu một tiếng vì cơn đau và choáng ập đến bất chợt.

Kim Taehyung lập tức chạy ngay đến, ném những thứ vừa 'tạm mượn' từ phòng y tá lên bàn trà, hai tay giữ lấy khuôn mặt đang mếu ra của cậu thiếu gia nọ.

"Đã bảo ngồi yên rồi mà."

Jungkook bị mắng chỉ biết bĩu môi, lườm lườm người kia một cái. Là do cậu ngóng hắn trở lại để hỏi thăm về người trong phòng cấp cứu nên mới như vậy, rõ ràng từ nãy đến giờ cẫn rất ngoan ngoãn ngồi đợi.

Tâm lý trẻ con, khi bị đau là phải được yêu thương, không thích bị mắng.

Với kinh nghiệm khi còn ở Daegu từng chăm rất nhiều trẻ con của Kim Taehyung, không khó để hắn nhận thanh niên gần 24 tuổi này đang giận hắn thông qua cái bĩu môi dài gần bằng một đốt ngón tay út kia.

Kim Taehyung nghiêng người đến, hôn chụt lên môi căng mọng một cái. Thấy môi nhỏ vẫn chưa chịu thu vào, lại hôn chụt cái nữa. Hôn đến phát nghiện.

Jungkook nhận một cơn mưa nụ hôn tới tấp, có muốn giận cũng không giận nổi, bật cười chặn khuôn mặt đang muốn tiến gần đến, có ý định tấn công mình lần nữa lại.

"Làm gì vậy?"

"Không cho giận." Cách dỗ người kiểu này, đích thị chỉ có bác sĩ Kim.

Môi vẫn chưa thu lại, nhưng mặt Jungkook thì không còn giận dỗi nữa.

Có hơi thiệt, nhưng dù sao thì biện pháp dỗ dành này cũng rất thành công. Bác sĩ Kim nhanh chóng quay lại công việc chính là xử lý vết thương cho Jungkook.

"Người trong phòng cấp cứu..."

"Vẫn chưa xong, nhưng người trong đó là bác sĩ Park, không sao đâu."

Nếu bác sĩ Kim là người được xem là giỏi nhất Yoowon, thì người đứng sau bác sĩ Kim là bác sĩ Park. Vậy nên hoàn toàn đủ cơ sở để Kim Taehyung tin tưởng, trấn an Jungkook.

Tuy nhiên nói thì nói vậy, lo thì vẫn lo, nhưng ngoại trừ cầu nguyện thì cũng chỉ có thể cầu nguyện thôi.

Kim Taehyung chuẩn bị thêm một thau nước ấm và khăn sạch, lau sơ qua vết máu và cát bụi trên mặt Jungkook trước. Sau đó lại dùng chiếc khác, đưa cho cậu bảo ngậm vào miệng.

"Vết thương rách lớn, sát trùng sẽ đau lắm."

Jungkook nghe thôi cũng đủ sợ, bắt đầu rươm rướm nước mắt, ngoan ngoãn ngậm chặt chiếc khăn vào giữa hai hàm răng.

Quả thật, khi bác sĩ Kim đổ nước sát trùng lên vết thương trên tay, cả người Jungkook đều đau đến mức giật bắn lên. Cũng may có khăn trong miệng, nếu không chắc hai chiếc răng thỏ của Jungkook cũng về với đất mẹ rồi.

Kim Taehyung cố gắng hoàn thành nhanh giai đoạn sát trùng và bôi thuốc thật tỉ mỉ nhưng cũng nhanh nhất có thể, sau đó lập tức bắt đầu dùng gạt băng lại cho cậu.

"Giờ thì kể tôi nghe chuyện gì xảy ra được chưa? Sao lại không đi xe hơi?" Nếu đi xe hơi thì cơ thể Jungkook chắc chắn sẽ không có vết thương lớn đến vậy.

Jungkook sau khi cảm thấy vết thương dịu đi mới chậm rãi bỏ khăn ra khỏi miệng, suy nghĩ một lúc thì gật gật đầu, chậm rãi kể lại chuyện trên đường cho Kim Taehyung nghe.

"Bé cưng bốn bánh ở dinh thự rồi, ở nhà em chỉ có moto thôi. Vì nghĩ đường tối vắng người nên em lỡ tay... hơi quá tốc độ. Không nghĩ đến đoạn ngã ba lại có một người đàn ông chạy vụt ra như vậy." Nhớ lại lúc đó, tim Jungkook vẫn đập thình thịch không ngừng, cậu phải hít một hơi khí sâu mới đủ can đảm kể tiếp: "Em đã cố thắng, nhưng đường trơn nên không né được hoàn toàn. Em có cảm giác đầu xe đã đụng phải người đó rồi em mới ngã. Anh ta... Lúc em lồm cồm bò dậy, thì anh ta đã bất tỉnh trên vũng máu rồi. Cũng có may có người đi đường tốt bụng giúp gọi xe cấp cứu, nếu không em cũng không biết phải làm gì..."

"Có nhớ người đó bị thương ở những vị trí nào không?" Nếu biết được vị trí vết thương, Kim Taehyung phần nào có thể xác định trước nặng hay nhẹ, như vậy có thể sẽ giúp Jungkook an tâm hơn.

"Lúc đó hoảng quá, em chỉ nhớ đầu anh ta chảy nhiều máu thôi..."

Cũng dễ hiểu thôi, nếu không phải là bác sĩ hay cảnh sát, thì ai gặp trường hợp đó cũng không tỉ mỉ quan sát được.

"Nhưng tại sao lại ra đường? Chẳng phải tôi đã dặn đêm thì nên ở trong nhà à?" Kim Taehyung thể hiện rõ thái độ không hài lòng vì sự không nghe lời của ai đó, tay đang giữ tay cậu cũng siết chặt một chút khiến Jungkook nhăn mặt.

"Mang gà hầm... tự nấu... cho bác sĩ Kim."

Kim Taehyung nghe xong liền ngước mặt, tròn mắt kinh ngạc nhìn người nọ.

Gà hầm?

Tự nấu?

Cho hắn?

"Không phải hôm bữa Taehyung nói muốn ăn gà hầm hả? Người ta đã tự tay vào bếp làm cho Taehyung đó!" Thấy được thái độ rõ ràng không tin tưởng mình, Jungkook chẳng quan tâm chân đang đặt ở chỗ nào, dùng lực đá hắn một cái bỏ ghét.

"Yên!" Chút nữa thì trúng vị trí quan trọng, cũng may Kim Taehyung phản ứng nhanh mà né được nên chân Jungkook chỉ trúng bắp đùi. Tay đang đặt cạnh mông cậu không kiêng nể vỗ cho một cái.

Ngón tay của bác sĩ Kim nhẹ nhàng lướt trên những vết xước, khẽ hỏi: "Mấy vết thương này... là do nấu gà?"

Đầu tròn ngoan ngoãn gật hai cái.

Ban nãy bác sĩ Kim lúc lau sơ qua máu trên tay cho cậu đã để ý thấy vài vết xước kì lạ rồi, nhưng nghĩ chắc là do Jungkook bất cẩn trong lúc làm việc. Giờ ngẫm lại mới thấy điều đó không có khả năng, là nhà thiết kế thì nhiều lắm là dùng kéo, đôi lúc cũng có thể sẽ có dao rọc giấy để chuốt đầu chì, nhưng vết thương của Jungkook còn có vài chỗ hồng nhạt, chứng tỏ là bị bỏng nước sôi cấp độ nhẹ. Những vết thương nhỏ này, chính xác đều là vết thương khi làm bếp.

"Nhưng mà lúc nãy đổ hết rồi..." Rõ ràng đã dùng hộp xịn đậy nắp kín, vậy mà đến lúc cậu leo lên xe cấp cứu vẫn thấy cái đầu gà lăn long lóc dưới chân. Cả buổi chiều của Jungkook cứ vậy trôi hết xuống cống rồi.

Bàn tay đang cầm tay cậu thiếu gia nhỏ bất giác siết chặt hơn một chút. Nghĩ đến không biết người này từ bé đến lớn có từng cầm vào cây dao hay chưa, mà giờ lại tận tâm nấu gà hầm cho hắn chỉ vì cách đây vài hôm hắn vu vơ nói muốn ăn, một dòng ấm áp chạy dọc khắp cơ thể bác sĩ Kim.

Kim Taehyung cúi xuống hôn lên từng vết thương nhỏ trên bàn tay trắng hồng, thể hiện sự cưng nựng tuyệt đối với đồ-trẻ-con trước mặt.

Jungkook tất nhiên cả kinh đến mức hai tròng mắt đen muốn rớt ra ngoài, nhưng cũng cực kì vui vẻ, dùng một ngón tay lướt nhẹ nhàng trên má bác sĩ Kim.

"Bị thương mà được Taehyung yêu như vậy thì em chấp nhận bị thương mỗi ngày luôn~"

Jungkook vừa dứt câu cũng là lúc Kim Taehyung hoàn thành nhiệm vụ băng vết thương cho, lập tức nhận được cái trừng mắt của hắn. Đẩy khay bông băng thấm máu ra phía sau, bác sĩ Kim nhướn người đến, mạnh bạo vừa hôn vừa day cắn môi người nọ.

"Lúc nào cũng yêu em, không cần phải bị thương."

Sun.

chời ơi người ta còn trong phòng cấp cứu mà hai con người này... ¯\\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯

nghĩ lại tui tức giùm readers của tui luôn, rõ ràng lên fic là "F.W.B" mà ăn chay lâu như quỷ, ghét nhỏ Sun ghê (‡▼益▼)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net