Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu Nhược, sắp tới sẽ có thêm một đợt tuyển tú nữa, nàng sẽ không ghen chứ?

- Hậu cung của bệ hạ một lúc một nhiều, điều đó chứng tỏ, ngài được lòng quần thần. Nhược Na làm sao ghen được.

- Vẫn là Tiểu Nhược hiểu chuyện nhất. À đúng rồi, hai tuần sau trẫm cũng có một chuyến vi hành, nàng đi cùng trẫm chứ?

A Nhược Na gật đầu đồng ý, đã gần hai năm rồi, nàng chưa được xuất cung, không biết bên ngoài đã thay đổi đến mức nào.

Nhận được cái gật đầu của Nhược Na, Tống Tử Huyền vui mừng. Sau đó cùng nàng thưởng thức món bánh hoa quế mà nàng thích.

Lúc ấy, tại Cửu Mộ, Mộ Tịch dùng Hoa Am kính, theo dõi Dao Tư ở dưới trần như thế nào.

Nếu như ở dưới trần, thời gian mà Dao Tư ở đó là hai mươi tám năm, thì thực chất nàng chỉ mới rời khỏi Cửu Mộ gần một tháng nay.

- Đại ca, huynh nhìn xem, Tư nhi ở dưới trần trông rất vui vẻ. Lần lịch kiếp này có phải quá nhẹ nhàng chăng? - Mộ Tịch hỏi.

- Đệ nghĩ nó nhẹ nhàng sao? Số kiếp của Dao Tư, là một tay ta điều khiển Ti Mệnh viết cho nó, đệ nghĩ, ta dễ dàng tha cho nó sao? - Mộ Niên ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Hoa Am kính mà nói.

Mộ Tịch không ngờ đến, lần này đại ca hắn lại giận dữ như vậy. Số kiếp của Dao Tư do chính tay Mộ Niên viết, vậy ngày tháng sau này chính là bị hành hạ đến thấu tận tâm can.

- Còn nữa, sau này Tiểu Tư trở về, việc mỗi người chúng ta cho Tinh Vũ nửa phần nội đan, tuyệt đối không để cho nó biết.

- Đệ biết rồi.

Nếu như theo lời Mộ Niên nói, vậy chẳng lẽ Tinh Vũ vẫn còn sống hay sao? Ngày trước, quả thật Tinh Vũ đã hy sinh mạng sống mình để cứu Dao Tư. Mộ Tịch mượn chuyện này để buộc Dao Tư chấp nhận trở thành nữ quân.

Nhưng nếu như nội đan rời khỏi cơ thể quá năm ngày, xác của người đó sẽ hóa thành tro bụi. Chính vì thế, Mộ Niên cùng Mộ Tịch quyết định tách mỗi người một nửa phần nội đan để đưa vào người Tinh Vũ.

- Ha, đại ca, huynh nhìn kìa, cái cô công chúa Dạ Ninh này cũng thật cứng đầu. Đường đường là công chúa của Thiên tộc, ấy vậy mà lại vì một tên nam nhân mà mặt mũi cũng không cần. Xuống trần lịch kiếp thành kĩ nữ.

- Đây là chuyện của nàng ta, chúng ta không nên quá quan tâm. Đệ tiếp tục quan sát Tiểu Tư, nếu nó gặp trở ngại gì, tuyệt đối không được giúp. - Mộ Niên nói giọng vô cùng lạnh lùng.

Hắn nói xong thì rời đi, Mộ Tịch tiếp tục quan sát Dao Tư, luôn không ngừng cảm thán muội muội nhà mình thật đẹp. Xuống trần lịch kiếp mà vẫn tuyệt sắc đến thế.

Quay trở lại Châu Thành,

A Nhược Na ngồi bên bệ cửa, trầm tư suy nghĩ. Nàng nhìn lên bầu trời xanh, đột nhiên lại thấy ghen tỵ với những nữ nhân bên ngoài bức tường kia.

Nhìn bọn họ có thể tự quyết định số phận của mình, hoặc có thể làm những gì họ yêu thích. Nàng thật sự rất ngưỡng mộ họ.

Ngày bé, A Nhược Na đã nhận thức được rằng, nàng sinh ra là để trở thành con rối cho người khác. Nàng bị ép học, ép làm những thứ nàng không thích. Ngay cả lang quân của mình, vẫn là do người khác sắp đặt.

Nhưng thật may, ông trời không lấy đi hết tất cả, ban tặng cho nàng một lang quân tốt đến như vậy. Xem như, nàng cũng không quá lỗ đi.

- Muội muội xem ra rất thích ngắm bầu trời nhỉ? Hay là hóa thành mây khói đi.

Từ bên ngoài cửa, Hàn Tiêu Nhu bước vào, phong thái của bậc mẫu nghi hiện rõ.

A Nhược Na ngồi dậy, kính cẩn hành lễ.

- Hoàng hậu nương nương cát tường, không biết nương nương ngự giá, muội muội chậm trễ đón tiếp, mong nương nương tha tội.

- Bổn cung làm sao dám trách muội muội, muội là nữ sủng của bệ hạ, làm sao ta dám đắc tội.

- Tỷ tỷ là bậc mẫu nghi thiên hạ, lại còn là chính cung do bệ hạ sắc phong, muội muội nào dám cơ chứ. - A Nhược Na nhẹ giọng, nhường nhịn nói.

Hàn Tiêu Nhu cười nửa miệng, bước lại gần A Nhược Na, khẽ nắm lấy tay nàng.

- Muội muội thật biết lễ độ, miệng lưỡi lại ngọt ngào, dễ nghe, chẳng như đám nữ nhân ngoài kia, huênh hoang tự đắc. Thảo nào bệ hạ lại yêu muội như vậy.

- Đa tạ tỷ tỷ, muội đây không dám. Muội chỉ là một quý phi nhỏ bé, nào dám tranh giành sủng ái. Nhưng muội may mắn hơn họ, vì lúc nào trong tim của bệ hạ, luôn có hình bóng của muội.

A Nhược Na tuy chỉ là quý phi, nhưng nàng sống trong cung nhiều năm, những chuyện đấu đá này, nàng đương nhiên biết cách. Từng câu từng chữ, ngỡ như khiêm nhường, nhưng lại chính là vừa đấm vừa xoa.

Hàn Tiêu Nhu bề ngoài vẫn luôn giữ nụ cười, nhưng thực chất bên trong, đã muốn xé Nhược Na ra thành từng mảnh. Nàng ta nắm lấy tay Nhược Na, nhìn thì có vẻ thân thiết, nhưng lại âm thầm bóp chặt, cấu lên tay nàng.

A Nhược Na âm thầm chịu đựng, dặn bản thân không thể đắc tội với Hàn Tiêu Nhu.

Bên ngoài, tiểu thái giám của Nhược Na, nhìn thấy nàng bị như vậy, liền lấy hết cam đảm, đi vào giải vây cho nàng.

- Nhược quý phi, hoàng thượng cho gọi người đến ngự hoa viên, bảo là có chuyện muốn nói.

- Nếu vậy, muội muội nhanh chóng đi đi, đừng để bệ hạ chờ đợi. - Hàn Tiêu Nhu lúc này mới buông tay nàng ra.

- Muội đành thất lễ. Hôm nào sẽ đến chỗ của tỷ để tạ lỗi. - A Nhược Na mỉm cười.

Hàn Tiêu Nhu ánh mắt sắc bén, liếc nhìn tiểu thái giám, sau đó liền rời khỏi.

A Nhược Na xem bàn tay của mình, đã bị Hàn Tiêu Nhu làm cho ửng đỏ, còn có những vết xước.

- Nương nương, người không sao chứ?

- Ta không sao, đa tạ người đã giúp.

- Nương nương, người cứ nhẫn nhịn như vậy, thật không hay. Hay là người nói với hoàng thượng, để người làm chủ cho nương nương. - tiểu thái giám nói.

Nàng lắc đầu, Tử Huyền thường ngày đã bận rộn chính sự, chỉ vì chút chuyện nhỏ của nàng, lại khiến hắn một việc chồng thêm việc, quả thật không nên.

- Đa tạ ý tốt của các ngươi, nhưng chuyện của hậu cung, nên để hậu cung giải quyết.

A Nhược Na thở dài, nàng bước ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời. Chỉ có vậy, nàng mới cảm thấy được bình yên, thoải mái.
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net