Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Tiêu Nhu vừa rời khỏi đó không lâu, thì từ bên ngoài điện, một vị thái giám tổng quản, theo sau còn có bốn cung nữ tiến vào bên trong.

Nhìn thấy A Nhược Na, bọn họ cung kính hành lễ.

- Tham kiến Nhược quý phi.

- Miễn lễ.

Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì thái giám tổng quản đã lấy ra một tờ sớ mà nói.

- Theo lệnh của hoàng thượng, ban cho Nhược quý phi chín xấp vải thượng hạng, bốn bộ y phục, trâm vàng trâm ngọc cùng với bộ chén trà Lưu ly. Khâm thử.

- Đa tạ hoàng thượng ban tặng.

A Nhược Na khuỵu gối xuống tạ ơn, sau đó đi đến gần thái giám tổng quản, đưa cho ông ấy nén vàng như lời cảm tạ.

- Nương nương, theo lời của hoàng thượng, chín xấp vải cùng với bộ chén trà Lưu ly là cống phầm của Tương Thành, còn bốn bộ y phục do chính tay thượng cung của thượng phục cục làm nên. Còn trâm vàng trâm ngọc thì là cống phẩm của Thi Thành.

Nàng không khỏi ngạc nhiên, hoàng thượng ban cho nàng bốn món, đã hết hai món là cống phẩm của hai thành. Món quà này, thật sự quá đặc biệt.

Nhưng sự chú ý của nàng lại bị thu hút bởi bốn bộ y phục. A Nhược Na cầm lên, quan sát kĩ càng. Rồi nàng lại bị những bộ y phục đó làm cho cảm động.

- Đây chính là vải của Hoa Thành.

- Nương nương thật có con mắt tinh tường, là hoàng thượng dặn phường thêu, vải để may bốn bộ y phục này, phải là vải của Hoa Thành.

Nàng không ngờ, Tống Tử Huyền lại quan tâm nàng đến như vậy. Mấy năm về trước, nàng nói với hắn : "Bây giờ muốn tìm vải của Hoa Thành thật quá khó đi". Không ngờ hắn lại nhớ lâu đến vậy.

A Nhược Na trong lòng lại vui vẻ, liền ban thưởng hậu cho thái giám tổng quản, còn ban cho mỗi thái giám, nô tỳ trong điện mỗi người một túi bạc.

Có thể thấy rõ, thứ nàng cần, không phải vàng bạc châu báu, mà là tấm chân tình của Tử Huyền. Có được chân tình của nam nhân đã khó, huống hồ gì là của một bậc đế vương.

- Nương nương, xem ra người chọn đúng người rồi. - Bối Đề Nhĩ nói với nàng.

- Không, là ông trời thương xót ta mới phải.

A Nhược Na lại cười, nàng cảm thấy bản thân thật may mắn, ông trời có phải quá ưu ái cho nàng hay không? Nhưng lỡ sau này, lại lấy hết tất cả thì sao?

Nàng lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn ra. Nàng không quan tâm đến tương lai, nàng chỉ cần biết, ngay thời điểm này, nàng chính là nữ nhân hạnh phúc nhất.

...

Thời gian trôi nhanh như cơn gió thoảng qua, mới đó mà đã đến ngày xuất cung. Suốt hai tuần qua, Hàn Tiêu Nhu không đến quấy rầy nàng, khiến A Nhược Na cảm thấy bình yên đến lạ.

Theo lệ của Châu Thành, khi hoàng thượng xuất cung đi vi hành, chỉ có hoàng hậu mới được đi theo. Nhưng Tử Huyền lại đi cùng A Nhược Na, điều đó cũng ngầm thừa nhận rằng A Nhược Na mới chính là hoàng hậu.

- Tiểu Nhược, đến giờ rồi, chúng ta đi. - Tử Huyền bước lên xe ngựa, đưa tay về phía nàng.

A Nhược Na không để hắn kéo nàng lên, mà tự bước lên. Sau đó thì ngồi cách xa hắn.

- Bệ hạ, tại sao ngài không nói cho thần thiếp biết, chỉ có hoàng hậu mới được cùng ngài xuất cung vi hành. - A Nhược Na tỏ vẻ hờn dỗi nhìn hắn

- Tiểu Nhược, nàng trách trẫm sao?

- Thần thiếp không dám.

- Thế nàng không biết, Tiêu Nhu bị trẫm cấm túc ba tháng sao?

A Nhược Na mở to mắt, ngạc nhiên. Hàn Tiêu Nhu bị cấm túc, chuyện này lớn như vậy, tại sao không ai cho nàng hay cơ chứ?

- Tiểu Nhược, trẫm đã từng hứa sẽ bảo vệ nàng, nàng không tin trẫm sao?

- Thần thiếp không dám.

- Vậy tại sao nàng lại giấu trẫm chuyện Tiêu Nhu thường xuyên gây sự với nàng?

- Thần thiếp là không muốn bệ hạ lo lắng.

Tử Huyền kéo nàng vào lòng mình rồi hôn lên trán nàng. Sau đó nhẹ nhàng mà nói.

- Ngốc quá, nàng là thê tử của ta, trẫm bảo vệ thê tử của mình là điều đương nhiên.

- Có câu này của bệ hạ, Nhược Na cảm thấy yên lòng rồi.

A Nhược Na nép vào lòng Tử Huyền, cảm nhận cái ôm ấm áp của hắn.

Nếu như ở trên xe ngựa, Nhược Na cùng Tử Huyền vui vẻ bên nhau, thì ở hoàng cung, điện Nhu Minh, Hàn Tiêu Nhu thong thả thưởng trà, xem hoa nhưng thực chất trong đầu lại âm mưu tính toán, bày chuyện hại người.

- Nương nương.

Từ ngoài cửa, một tên nam nhân trong bộ giáp phục cẩn trọng, nhìn ngó xung quanh xong mới bước vào. Người đó là Dương tướng quân - Dương Khởi.

- Chuyện nương nương căn dặn, thần đã sắp xếp chu đáo.

- Dương tướng quân quả thật không làm bổn cung thất vọng. - Hàn Tiêu Nhu đứng dậy đi tới giường.

Dương Khởi được Hàn Tiêu Nhu tấm tắc khen ngợi, khóe miệng cong lên tạo thành đường cong hoàn mĩ. Hắn dần dần tiến tới chỗ Hàn Tiêu Nhu, bàn tay không yên phận mà lột áo ngoài của nàng ta ra.

- Thế nương nương ban thưởng gì cho thần đây?

- Bổn cung chỉ có tấm thân này mà thôi. - Hàn Tiêu Nhu vừa nói, vừa cởi hết áo ra, chỉ để lại chiếc áo yếm mỏng.

- Thân thể nương nương là cành vàng lá ngọc, đẹp tựa thiên tiên. Dương Khởi nay được ngự lãm, quả thật là phúc ba đời.

Hàn Tiêu Nhu nằm trên giường, cơ thể mĩ miều để lộ ra, lại làm những hành động vô cùng xấu hổ, khiến người ta đỏ mắt.

Dương Khởi cười nham hiểm, vẻ mặt dâm tà dần hiện ra. Hắn vứt bỏ hết những thứ vướng víu trên người, sau đó liền lao vào Hàn Tiêu Nhu như hổ đói.

Hóa ra, hơn một năm nay, Hàn Tiêu Nhu đã vượt qua cấm luật của một tiểu thư khuê các, con nhà gia giáo mà lén lút tư tình với Dương tướng quân.

Hàn Tiêu Nhu bị cơ thể rắn chắc của Dương tướng quân chiếm đoạt, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, ánh mắt bị dục vọng cùng thù hận xâm lấn.

- Cửu Lộ Bát Nhĩ A Nhược Na, bổn cung có một món quà đặc biệt muốn tặng cho ngươi, ngươi chờ mà nhận lấy. - Hàn Tiêu Nhu nghĩ thầm.

Căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ nỉ non, bị những dục vọng xấu xa, dơ bẩn chiếm lấy. Có ai mà ngờ được, một mẫu nghi thiên hạ, lại ở dưới cơ thể của một vị tướng quân mà rên rỉ, ngay cả tam tòng tứ đức cũng chẳng màn, tất cả cùng chỉ vì hai chữ "thù hận".
_______________

Khúc cuối hơi người lớn tí, nghiêm cấm trẻ em dưới tuổi vị thành niên. Nếu có đọc, xin đừng tưởng tượng, vì tưởng tượng cũng không ra cái gì đâu :> Nhớ vote và cmt để mị có động lực nhé 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net