Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Fic viết tặng cho bạn 

*

*

*











与君初相识, 犹如故人归

天涯明月新, 朝暮最相思

Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy

Thiên nhai minh nguyệt tân, triều mộ tối tương tư


Cung Môn núi trước có 4 cung Thương, Giác, Chủy, Vũ.

Cung Môn núi sau có 3 tộc thủ hộ, họ Hoa, Tuyết, Nguyệt.

Gia quy có lệnh, trừ phi Cung Môn gặp tình trạng khẩn cấp, tộc nhân không được rời khỏi núi sau. Ngoại trừ Chấp Nhẫn và người thí luyện thử thách tam vực, cho dù là cung chủ núi trước - nếu chưa được Chấp Nhẫn đồng ý, tuyệt không được tiến vào núi sau.





___________________________________________

Chủy Cung của Cung Môn có cung chủ mới được chọn tên Cung Viễn Chủy, tuổi vừa tròn 15, tính tình từ nhỏ đã cổ quái không thích gần người, cả ngày chỉ vùi mình ở y quán chế độc trồng dược, chăm sóc trùng vật.

Có lẽ cũng vì Chủy Cung quanh năm vắng vẻ không có mấy người, ngoại trừ hạ nhân và y sư kêu tới thì mới mở miệng, chính người cung chủ ít tuổi cũng không mấy mặn mà nơi này. Vì vậy, thường đến giờ dùng bữa, Cung Viễn Chủy sẽ chạy sang Giác Cung - nơi có ca ca Cung nhị thân thiết với y nhất - Cung Thượng Giác, để có người bầu bạn. Trên dưới Cung Môn cũng không ai xa lạ với việc này.

Nhưng Cung Thượng Giác nay đã trưởng thành, là cung chủ Giác Cung, cũng là người gánh trên vai trọng trách giao hảo giang hồ, kinh doanh thương thảo bên ngoài Cung Môn, thời gian ở lại Giác Cung so ra càng ngày càng ít. Tình cảm huynh đệ của Cung Viễn Chủy và Cung Thượng Giác tuy là khăng khít bền chặt, nhưng Cung Viễn Chủy dần lớn lên cũng hiểu sâu sắc một điều, ca ca không có nhiều thời gian ở bên y như ngày còn nhỏ nữa. Bản thân y giờ cũng là cung chủ, cũng là nên tôi luyện bản thân cứng rắn mà tự mình bước đi trên con đường của chính mình.

Hôm đó, sau khi cùng dùng bữa tối tại Giác Cung, khi y còn đang rót ra một chén trà nóng cho Cung Thượng Giác, lại nghe thấy tiếng ca ca cất lên: "Không cần rót nữa. Viễn Chủy đệ đệ, nên về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta phải ra ngoài Cung Môn rồi."

Kể từ khi Cung Viễn Chủy nhận lệnh bài cung chủ, chính thức bước lên vị trí đứng đầu Chủy Cung đến nay cũng đã hơn một tuần trăng*, cũng là bằng ấy thời gian Cung Thượng Giác chưa ra khỏi Cung Môn. Vì lo cho Viễn Chủy còn xa lạ với công vụ của một người gánh vác, Cung Thượng Giác sau khi dự lễ tiến cung chủ của y, bằng lòng ở lại bên y thêm một thời gian. Việc này với Cung Viễn Chủy là cầu còn không đủ, nhưng với Cung Môn đến giờ đã trở thành trì hoãn giao thương.

Trời còn tờ mờ sương, giữa giờ Dần, Cung Viễn Chủy khoác áo choàng dày, tiễn Cung Thượng Giác.

Trước khi lên ngựa, Cung Thượng Giác nhìn đệ đệ thiếu niên, cả người còn chút ngái ngủ lại tựa hồ như tủi thân, đôi mắt sáng phiếm dư quang ánh nước: "Tập trung xử lý công việc trong Chủy cung, đệ đã là cung chủ rồi. Cũng đừng tự lấy thân thử độc."

"Ca ca, bảo trọng."

Cung Viễn Chủy từ nhỏ tính tình đã quái khí khó gần, cũng không thích những việc giao tiếp với người khác. Trừ khi là việc cần thiết phải trao đổi cùng y sư, cho dù là y quán núi trước giờ đã thuộc quyền quản lý của Chủy cung, nếu không phải việc vô cùng trọng yếu, Cung Viễn Chủy cũng sẽ không ra mặt. Phần lớn thời gian, không phải nghiên cứu độc dược cũng là tự luyện tập võ công, mày mò ám khí. So với việc phải đoán ý người khác, Cung Viễn Chủy chỉ cần người khác sợ mình.

Chỉ cần người khác tránh xa y, không còn tò mò chỉ trỏ y, cũng không dám ở trước mặt y mà đàm tiếu, như vậy, với Viễn Chủy chính là an toàn.

Cung Thượng Giác đi được 3 ngày, Cung Viễn Chủy cũng đã ở trong y quán được 3 ngày.

Nếu lão Chấp Nhẫn không đến nhắc nhở y, cũng thuận tiện kiểm tra qua nề nếp Chủy cung, Viễn Chủy nghĩ y có thể ở y quán đến khi Cung Thượng Giác trở về cũng được.

Trong ký ức và cả suy nghĩ của y, Chủy cung dường như không phải là nhà.

Tối hôm ấy, Cung Viễn Chủy chỉ có một mình ở Chủy cung, hạ nhân đã được y đuổi ra hậu viện. Y một mình dùng bữa, xong lại không biết làm gì, đành leo lên cái một cây cổ thụ ngoài chái cung nhìn mây nhìn gió. Chờ đến vãn giờ Hợi, y mới uể oải bước xuống, trở vào cung lấy theo nến và một bát thuốc bột mang vào thư phòng.

Thư phòng của cung chủ Chủy cung trước đây chất đầy bụi bặm, cũng không thường xuyên được hạ nhân lui tới chăm sóc, kể từ khi Cung Viễn Chủy bắt đầu chuyên tâm theo con đường độc dược đã được Cung Thượng Giác cho người sửa sang lại, giờ trở thành một cái dược viện nho nhỏ của mình Cung Viễn Chủy.

Vãn giờ Hợi, là lúc đi chăm sóc Xuất Vân Trùng Liên.

Xuất Vân Trùng Liên được coi như thần dược gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thật sự đã được Cung Viễn Chủy trồng ra được, còn đang mạnh mẽ sinh trưởng trong âu sứ mà y đặt tại thư phòng.

Y đã cho người cho tìm kiếm rất nhiều năm mới tìm được hạt giống còn sót lại của Xuất Vân Trùng Liên bị chôn sâu trong lớp đất dày dưới băng đá của núi tuyết phía sau Cung Môn, lại phải trồng rất lâu rất lâu, mài mòn kiên nhẫn cùng dược liệu quý hiếm chăm bón, mới chờ được tới ngày nảy nụ.

Thật sự quá nhiều công sức!

Dược liệu quý hiếm để chăm bón cho Xuất Vân Trùng Liên, có thứ là tự trồng được, cũng có thứ là Cung Thượng Giác phải mang về cho y. Cũng có những ngày như hôm nay, chỉ khuyết đi một thành phần, bát thuốc tưới tắm cho Xuất Vân Trùng Liên chỉ còn tính là bát nước lã.

Nhưng y là ai chứ? Cung Viễn Chủy không những là tiểu độc oa kỳ tài thảo dược trăm năm khó gặp của Cung Môn, còn là thiếu niên trời không sợ đất không sợ, so với việc chịu đựng tưới nước lã cho thần dược y dày công chăm bón bấy nay, thà rằng y tự lấy huyết mình bón cây!

Cũng không phải không được. Cung Viễn Chủy hiểu rõ Xuất Vân Trùng Liên nhất, y hiểu việc sử dụng máu tươi tưới cây không chỉ làm cây phát triển mạnh mẽ, thậm chí gấp nhiều lần bột ngọc trai Đông Hải, mà còn nhanh thúc đẩy quá trình nở hoa.

Viễn Chủy lấy dao nhỏ ở thắt lưng, tự rạch lấy lòng bàn tay mình, để máu chảy xuống cái âu sứ trồng thần dược quý giá của y.

Thời gian chừng được một chén trà, cũng không biết đủ hay chưa, Viễn Chủy có chút bồn chồn lại mỏi mệt. Y hơi sốt ruột, khẽ nắm chặt tay hơn để máu chảy ra nhiều một chút.

Trong thư phòng đặc biệt kín đáo, nến của Cung Viễn Chủy bỗng nhiên dao động, một luồng gió rất nhẹ nhàng mang theo khí tức trong vắt lành lạnh chợt sượt qua bả vai y, thổi bay vài lọn tóc. Cung Viễn Chủy thốt nhiên bị rùng mình một cái.

Có giọng nói nhẹ bẫng lại tựa như lơ đãng cất lên

"Thì ra Cung tam cung chủ thật sự trồng được Xuất Vân Trùng Liên."

Là ai? Cung Viễn Chủy mang theo kinh sợ và hốt hoảng quay người bật dậy, nhìn thấy một bóng dáng xa lạ, đứng phía sau cách y chỉ chừng vài thước.

Người này vóc dáng cao lớn tuấn dật, trong ánh nến lay động có chút không nhìn rõ mặt, khoác trường bào ánh bạc, cổ lông thú rất dày giống như chống lạnh, lại không hề phù hợp tiết trời Cung Môn.

Cung Viễn Chủy chớp mắt, nhảy bật lùi về sau kéo giãn khoảng cách, phóng ra một cỗ ám khí nhằm đến người nam nhân lạ mặt, gằn giọng quát lên "Ngươi là kẻ nào?"

Đối phương lại dường như không hề nao núng, chỉ khẽ khàng lách người tránh đi hung khí phóng tới, toàn thân mềm mại nước chảy mây trôi không một tiếng động, nhưng khí lực thoát ra mạnh đến kinh người, dọa cho Cung Viễn Chủy đến trừng trừng tại chỗ.

"Vẫn nghe nói đến Cung tam cung chủ là tiểu độc oa kỳ tài thảo dược của Cung môn, không ngờ còn là một hài tử có chút không hiếu khách như vậy."

"Bớt nói nhảm!" Cung Viễn Chủy nghiến răng, rút ra dao găm ở thắt lưng, nhằm thẳng đối phương mà tấn công tới, mỗi một đường chém đều nhắm vào tử huyệt, "Ngươi đêm hôm xuất hiện trong thư phòng của ta không một tiếng động, mau nói, ngươi là thích khách phương nào cử tới? Hay là sát thủ của Vô Phong?"

Mắt thấy lưỡi dao đâm về phía mình, người nọ mặt không đổi sắc, hai ba bước đã tránh thoát sát chiêu của Cung Viễn Chủy, thân thủ tự nhiên tựa như đối một hài tử hồ nháo mà vui đùa, không những không bị ảnh hưởng bởi khí thế đầy tức giận của y mà còn từng bước áp sát, tốc độ kinh người, dần đảo khách thành chủ, tóm lấy cánh tay rảnh rỗi đang vung quyền của y mà gập về phía sau. Bên kia, ngón tay thon dài của hắn chuẩn xác gõ lên huyệt Thái Uyên** khiến Cung Viễn Chủy buông rơi con dao, cuối cùng bị đối phương giữ chặt cánh tay còn lại, hoàn toàn chế trụ.

"Chủy cung chủ quả nhiên là kỳ tài khó thấy, tuy còn nhỏ tuổi nhưng võ lực cũng rất khá, thực đáng để mong đợi."

"Câm miệng! Mau thả ta ra. Ngươi là thứ gì, tại sao có thể vào được Cung Môn?" Cung Viễn Chủy vừa giận vừa bất lực giãy giụa, hận không thể vùng thoát khỏi bàn tay như gọng kìm siết chặt của hắn.

Người nọ nheo mắt nhìn thẳng vào y, trên mặt chỉ toàn là châm biếm, gương mặt ghé sát lại hỏi ngược y "Ta vốn là người của Cung Môn, vì sao lại không được ở trong Cung Môn?"

Có lẽ do tư thế đang bị chế trụ không thể nhúc nhích, khoảng cách giữa hai người lại quá gần, Cung Viễn Chủy lúc này mới ngẩng đầu đối diện gương mặt hắn. Gương mặt đối phương ấy vậy mà mang nét phiêu lãng tuấn kiệt, sống mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng đầy cương nghị, thế nhưng nhìn kỹ, thấy tóc và lông mi, đến cả lông mày của hắn đều nhạt màu như sương khói. Hai bên tóc mai và trước trán điểm sợi trắng hoa râm, phía trên ấn đường nổi bật lên một ấn ký màu đỏ lạ mắt. Ở gương mặt hắn toát lên vẻ điềm đạm của người đã trưởng thành, tôn dung lạnh lùng lãng soái, nhưng vẫn có nét trẻ đẹp của độ tuổi vừa thanh niên, tựa hồ nghi thái cũng như ca ca Cung Thượng Giác của y. Cung Viễn Chủy nhìn đến xuất thần, đột nhiên có chút ngây ngốc không rời mắt.

"Chủy cung chủ có gì phân phó với mặt của ta sao?"

"Ngươi hỗn xược!" Cung Viễn Chủy chợt rùng mình. "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta nói rồi, ta là người của Cung Môn. Nghe danh cung chủ mới của Chủy cung là người vô cùng xuất chúng, muốn tận mắt diện kiến mà thôi. Danh bất hư truyền rồi, thật mở mang tầm mắt."

"Khua môi múa mép." Cung Viễn Chủy hừ lạnh, "Ngươi nói ngươi là người của Cung Môn, sao ta chưa từng thấy qua? Ngươi là người của cung nào? Rốt cuộc tại sao xuất hiện được trong thư phòng của ta?"

"Chủy cung chủ có lẽ tuổi còn nhỏ, chớ nên quá nóng vội. Ta và ngươi hiện giờ cũng chưa phải đến lúc nên quen biết, chỉ là, cùng là người Cung Môn, Chủy cung chủ không cần đề phòng ta. Ta tới đây chỉ để diện kiến Chủy cung chủ, vinh hạnh được tận mắt nhìn thấy cả Xuất Vân Trùng Liên, chuyến đi này của ta quả thật không lãng phí."

Cung Viễn Chủy cảm thấy bàn tay đang giữ mình có chút buông lỏng lực đạo giống như thật sự muốn rời đi, y nhanh như cắt khuỵu người xuống, dùng lòng bàn chân định giẫm lên chân hắn muốn giữ lại. Nhưng đối phương dường như đã đoán trước y định làm gì, nhanh hơn y một bước mà xoay người thúc vào khoeo chân làm y ăn đau phải ngã ngồi xuống, toàn thân xếp bằng như người vận khí.

"Gặp đã gặp rồi, Chủy cung chủ cũng không cần quyến luyến giữ ta lại như vậy. Chi bằng chú ý bản thân một chút, mau cầm máu ở lòng bàn tay của ngươi đi.."

Tiếng nói của hắn sau lưng Cung Viễn Chủy nhẹ dần rồi như tan vào không khí. Toàn thân cũng nhẹ nhõm không còn bị giữ chặt, Viễn Chủy vùng đứng dậy quay phắt lại nhưng người đã không còn thấy đâu nữa. Y hoảng hốt châm thêm nến trong phòng, thư phòng sáng bừng lên tỏ từng góc, nhưng đến một cái bóng cũng không thấy, chỉ còn vương lại trong không gian một luồng khí rất nhạt mang theo hơi lành lạnh và vài bông tuyết đọng trên sàn, tan dần ra thành một vũng nước rất nhỏ.

Cung Viễn Chủy thật sự bị dọa sợ rồi. Nếu không nhìn xuống lòng bàn tay vẫn còn miệng vết thương do ban nãy lấy huyết bón cây chưa khô, y ngỡ mình vừa trải qua một giấc mơ.





.

.

(còn tiếp)


* một tuần trăng: 29 ngày

** huyệt Thái Uyên: vị trí trên lằn chỉ cổ tay, bên ngoài gân cơ gan tay lớn, huyệt ở chỗ lõm trên động mạch tay quay


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net