Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nhiều ngày trôi qua sau đó, Cung Môn đột nhiên tăng cường thị vệ canh gác vô cùng cẩn trọng, đặc biệt là ở Chủy cung. Chuyện Cung tam cung chủ gặp phải thích khách lạ mặt trong đêm nhanh chóng được lan truyền khắp người trên kẻ dưới. Thích khách này thân thủ kỳ dị phi phàm, đến đi không một tiếng động, cũng không lấy đi bất kỳ thứ gì ở Chủy cung vốn đang trồng và cất giữ nhiều dược vật quý hiếm. Vậy nhưng khi được hỏi về ngoại hình, Chủy cung chủ nói khi đó chỉ có duy nhất một ngọn nến, vạn nhất không thể khẳng định điều gì. Tin tức đã chấn động, mà chính Chủy cung chủ cũng bị đả kích tinh thần không ít, đến mức lão Chấp Nhẫn Cung Hồng Vũ phải gửi bồ câu đưa thư ra ngoài giang hồ báo cho Cung Thượng Giác, cắt cử thị vệ thân tín nhất của Giác công tử là Kim Phục quay trở về Cung Môn, tạm thời thay Giác công tử bảo hộ Cung Viễn Chủy.

Kim Phục quay trở về Cung Môn, còn mang về theo rất nhiều rương chứa trang phục và dược liệu quý hiếm Giác công tử đã mua cho Cung Viễn Chủy. Giả quản sự của y quán mấy ngày nay cũng bận rộn chăm sóc Chủy cung chủ, nhắc nhở thiện phòng nấu nhiều món ăn bồi bổ an thần, thị vệ bài bố canh gác sát sao, khiến cho Chủy cung chủ từ nghi ngờ mình nửa thực nửa mơ, lại dần phát phiền vì đâu đâu cũng thấy người là người.

Khó trách Cung Viễn Chủy lúc này mới chỉ 15 tuổi, tâm tình còn thiếu niên thất thường, thêm nữa nhiều người xung quanh như vậy y thật sự không chịu được, cuối cùng lại chỉ giữ lại Kim Phục.

Những lúc chỉ có một mình, y bần thần tự vấn, nam nhân lạ mặt kia rốt cuộc là thật hay là mộng? Là y mất máu mệt mỏi tưởng tượng ra sao?

Cũng không thể nào, trong lúc so chiêu cảm giác chân thật như vậy. Mặc dù hắn có vẻ rất nương tay với y, toàn thân cũng không đau nhức hay có bất kì một vết thương nào, nếu thật sự là sát thủ Vô Phong, e là giờ này không yên bình đến vậy.

Hắn nói hắn là người của Cung Môn, nhưng Cung Môn có cung nhân nào có ngoại hình kỳ lạ như vậy sao? Hay là .. hắn là quỷ của Cung Môn?

Cung Viễn Chủy bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh hãi!

Tối hôm đó, Cung Viễn Chủy để cho Kim Phục canh gác trong Chủy cung, bản thân lại tự đi y quán một mình, định bụng lấy một ít trong số dược liệu quý hiếm mà hôm nay Kim Phục đã mang về Cung Môn ra điều chế nghiên cứu. Dẫu gì cũng đã dùng máu tưới cho Xuất Vân Trùng Liên nhiều ngày, y không muốn thêm hao tổn sức lực, có dược liệu quý rồi thì phải gấp rút tận dụng.

Không nghĩ sẽ đụng độ thích khách hàng thật giá thật của Vô Phong đang lục lọi trong y quán.

Chỉ là thích khách này có vẻ tuổi chẳng lớn hơn Cung Viễn Chủy, kinh nghiệm cũng không có là bao, ngay lập tức bị khói độc của y làm cho ảnh hưởng. Cung Viễn Chủy tay không đánh với thích khách, tưởng đã dồn nàng được đến đường cùng lại bị thích khách liều mạng chống cự phản lại 1 nhát dao rồi bỏ chạy.

Vết thương chỉ ngoài da, nhưng lưỡi dao có độc.

Cung Viễn Chủy chỉ kịp bắn pháo báo hiệu cho Kim Phục từ phía y quán, y cố sức chạy đến cửa thì hai chân đã thoát lực mà ngã xuống. Mặc dù đã uống Bách Chỉ Kim hàng ngày, tiếp xúc với độc dược lâu nay, Viễn Chủy có thể tự tin bản thân gần như là bách độc bất xâm, nhưng có lẽ do thiếu máu nhiều ngày làm cho cơ thể dần trì trệ. Máu từ vết thương dần thấm ra lớp y phục ngoài cùng, Cung Viễn Chủy cũng cảm thấy tứ chi từ từ tê dại, hai mắt mờ dần.

Kim Phục thị vệ đáng ghét, nhìn thấy pháo hiệu của ta còn không mau tới hộ giá.

Đám thị vệ Cung Môn đáng chết, ngày ngày phiền quanh ta, giờ nửa cái mạng cũng không thấy tới!

Chân tay đã tê tới không còn gì nữa rồi..

Khốn kiếp, một vết dao đâm nhỏ nhoi hại ta tới mức này.

A, có người tới đỡ ta!

Khoan, đây.. không phải "người" sao?

Cung Viễn Chủy khiếp sợ mở to mắt, trong đêm tối, bóng người cao lớn khoác áo choàng cổ lông xa lạ, thoáng như vừa hiện ra từ thinh không bước chầm chậm về phía y không một tiếng động, mỗi bước đi tỏa ra hàn khí trong vắt. Y run giọng thốt lên, "Không phải chứ, chỉ là một vết dao đâm, ta đã phải đi rồi sao..."

"Không phải chỉ là một vết dao đâm sao, Chủy cung chủ không phải chỉ là mất chút máu mà đã mê sảng đấy chứ?"

Người nọ ngồi xuống cạnh Cung Viễn Chủy, nhàn nhạt đưa mắt quan sát một lát, bất chợt đưa tay nhét vào miệng y một thứ tựa như hạt sen trắng ngần, lạnh buốt.

"Nuốt xuống đi, hạt Tuyết Liên có thể trợ máu, điều hòa khí tức, cũng giúp thanh lọc độc tính trong cơ thể ngươi."

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Cung Viễn Chủy liều mình vùng vẫy. Y chật vật cố rướn lên nhìn thẳng vào mặt người nọ, quật cường nói từng chữ, "Nếu hôm nay ngươi còn định chơi trò giả thần giả quỷ với ta, chờ ta thoát khỏi tình trạng này, đừng trách ta không nhẹ tay.."

"Chủy cung chủ vẫn là nên chú ý bản thân mình nhiều hơn. Hạt sen Tuyết Liên rất nặng tính hàn, trong lúc chờ dược tính phát tác, không nên cử động quá nhiều như vậy. Hay là, Chủy cung chủ nằm dưới đất không thoải mái?"

Cung Viễn Chủy muốn dùng kim độc khâu mồm hắn lại.

Người nọ lại như không để ý đến ánh mắt đầy tức giận của y, chừng như không đợi y đáp lại, cúi xuống nhấc lấy thắt lưng của y, một tay đỡ lấy đầu, nửa xốc nửa bế ngang y lên.

"Ngươi hỗn xược." Cung Viễn Chủy bị xốc mạnh đến choáng váng, "Ai cho phép ngươi động vào ta như vậy? Ta cũng không cần ngươi giúp!"

Trong y quán có một phòng nhỏ, Cung Viễn Chủy vẫn thường dùng để ngủ lại. Phòng rất sạch sẽ, vẫn thường xuyên được y sư thay phiên tự quét tước chăm sóc cẩn thận. Người lạ mang y vào căn phòng đó, còn tri kỷ cởi áo choàng cổ lông đắp cho y. Áo choàng của hắn rất dày, là loại gấm trắng thượng hạng chuyên biệt chống lạnh, được thêu chỉ bạc đặc trưng hoa văn của Cung Môn. Lớp lông hồ ly ở cổ áo vừa tơi vừa mềm, chỉ mới đắp lên người đã thấy ấm nóng. Cung Viễn Chủy thầm đưa mắt quan sát hắn đặt người ngồi xuống bên cạnh y, một thân bạch y lụa trắng, thắt lưng khảm ngọc, khoan thai từ tốn lại túc mục lạnh lùng, không có vẻ lúng túng xa lạ của người ngoài.

Có lẽ thứ hắn nhét cho Cung Viễn Chủy thật sự có dược tính tốt, y cảm thấy đầu óc dần trở nên thanh tỉnh hơn, lặng lẽ đánh giá tình hình hiện tại.

"Cung của ngươi, không, ngươi sống ở đâu?" Viễn Chủy liếc hắn.

"Là người của Cung Môn, ta đương nhiên sống ở Cung Môn." Người kia nhàn nhã trả lời, đưa tay châm một ngọn nến phía đầu giường. Nến sáng lên tỏa một tia ánh vàng ấm áp, hắt lên sườn mặt của hắn, vết ấn ký lạ trên ấn đường dường như lại càng nổi bật. "Chỉ có điều, nơi ở của ta không tính là gần Chủy cung, lại đặc biệt lạnh lẽo, vắng vẻ vô vị. Chủy cung chủ còn nhỏ tuổi, cũng chưa cần biết nhiều đến vậy."

Cung Viễn Chủy nghe đến tái mét mặt mày, run rẩy mà hỏi hắn, "Vậy ngươi.. vậy ngươi.. ngươi là yêu, hay là quỷ? Ngươi không đưa ta đi.. là còn muốn rảnh rỗi đến lấy dương khí của ta sao?"

Bầu không khí giữa hai người trùng xuống lạnh lẽo, chỉ có tiếng hít thở không thông.

Cung Viễn Chủy lại càng hoang mang hoảng hốt, đây, có phải ta nói ra sự thật của hắn rồi không?

Người kia im lặng một lát, như cố đè nén tâm tình, chợt vươn người tới nắm lấy bàn tay Cung Viễn Chủy, nhấc lên áp vào lồng ngực mình. Hành động của hắn quá mức đột ngột, dọa Cung Viễn Chủy sợ tới mức toàn thân căng cứng, thở cũng không dám thở, lại thấy đối phương đang tức quá hóa cười

"Cái gì yêu, cái gì quỷ? Ta là người sống. Chủy cung chủ tinh thông dược thuật, chắc cũng biết tự mình kiểm tra tim người sống đập như thế nào chứ?"

Bàn tay Cung Viễn Chủy bị nắm áp sát vào lồng ngực đối phương, bên dưới lớp y phục lụa trắng mơ hồ cảm nhận được lồng ngực nam nhân tráng kiện, khí tức từ trên người hắn toát ra quanh quẩn đầu ngón tay Cung Viễn Chủy một cỗ mát lạnh, nhưng cũng không phủ nhận có thể cảm thấy được nhịp đập rõ ràng.

"Ta vốn chỉ là muốn đi dạo trong Cung Môn, ban ngày bề bộn, khó có khi được nhàn nhã. Gặp Chủy cung chủ lần thứ hai, cũng coi như là có duyên muốn tương trợ, lại bị xem là ma quỷ hại người. Ngươi xem mạch đập, có phải là ta đang đau lòng oan ức hay không?"

"Hồ ngôn loạn ngữ." Cung Viễn Chủy bỗng nhiên rối rắm, nhiệt khí bốc lên đỏ bừng mặt, hấp tấp rút tay lại đầy ghét bỏ nhìn hắn, "Nếu muốn tương trợ Cung Môn, sao ngươi không đuổi theo thích khách Vô Phong?"

"Thích khách hít phải khí độc của ngươi đã gần như hư tổn toàn bộ can phế, cũng đang bị toàn bộ núi trước bao vây truy sát, e rằng có thoát được cũng không chạy nổi bao nhiêu bước, người Cung Môn nào cũng có thể bắt được nàng. Ngược lại Chủy cung chủ thả pháo báo hiệu xong nằm lại y quán, so với đến tranh việc nên làm của thị vệ, ta tới giúp Chủy cung chủ thì hơn."

Cung Viễn Chủy bĩu môi, hừ, ngươi thì nói hay lắm.

"Khoan đã, ngươi vừa nói toàn bộ núi trước. Ngươi không phải người của núi trước Cung Môn?" Cung Viễn Chủy chợt mở to mắt

"Chủy cung chủ quả thật tư chất thông minh, bị ngươi nhìn ra rồi. Ta là tộc nhân của núi sau. Vốn cảm thấy chưa đến lúc nên quen biết, ta cũng chưa muốn ngươi phải biết về ta."

Người nọ nói xong, nhìn nến đã cháy được một nửa, sửa soạn lại tay áo giống như định đứng dậy.

"Cũng không còn sớm, thị vệ Chủy cung gần tới rồi, ta không làm phiền Chủy cung chủ nghỉ ngơi nữa. Vết thương của ngươi không đáng lo, cũng đã ngưng chảy máu một lúc rồi, ngày mai chỉ cần tập trung bồi bổ sẽ lại không có chuyện gì."

"Ngươi khoan đã.." Cung Viễn Chủy nhìn thấy hắn chuẩn bị rời đi thì chợt gấp gáp đến khó hiểu, không tự chủ mà với tay ra nắm chặt lấy vạt áo đối phương, "Ngươi còn chưa nói ngươi tên gì.."

Người kia bị hành động của Cung Viễn Chủy làm cho khựng lại, nhưng cũng không tỏ ý phiền hà, chỉ quay người cúi xuống gần với tầm mắt y mà nở một nụ cười nhàn nhạt, ngón tay dịu dàng điểm lên trán y như dỗ hài tử. " Tiểu Chủy cung chủ, tên của ta là gì, không quan trọng bằng ngươi quan tâm thân thể của mình lúc này, ngủ một giấc đi. Nếu như thật sự còn muốn biết tên ta, lần tới gặp lại, ta chắc chắn sẽ nói cho ngươi."

"...lần tới gặp lại.."

Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy mi mắt trở nên nặng nề, hô hấp cũng dần nhẹ lại, cứ như vậy vùi mặt vào áo choàng cổ lông, từ từ chìm vào một giấc ngủ sâu.




.

.

(còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net