Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Cung Viễn Chủy bước sang năm mười bảy tuổi, Vô Phong rốt cuộc quy hàng Cung Môn.

Vô Phong là một bang phái nuôi dưỡng sát thủ, nhìn qua tưởng mỗi cá nhân là độc lập, thế nhưng hoạt động do chịu chi phối từ một loại kỳ độc gọi là Cổ Bán Nguyệt. Thiếu chủ Cung Hoán Vũ từ dược nhân tên Vân Tước ở Nguyệt cung nắm được điểm yếu này, dựa vào đó cùng Cung Thượng Giác thu được nhiều nội ứng đắc lực trong Vô Phong, biến thành thế nắm lấy cục diện mà trở tay.

Vô Phong và Cung Môn đã nhiều năm luôn là thế bất lưỡng lập, thù hận cùng thủ đoạn chất chồng, kể từ khi thiếu chủ đích thân đa mưu túc trí kết hợp Cung nhị cung chủ bất di dư lực tận diệt bè đảng còn lại trong giang hồ, dẫn đến kết cục Vô Phong tan tác, điêu tàn đại bại, cuối cùng chỉ còn sót lại nửa trong tứ Quỷ và một vài cấp Yêu lẻ tẻ, suy yếu cẩn dực dập đầu trực tiếp quy hàng, chỉ thỉnh cầu nương lại Cung Môn làm hạ nhân.

Nói là hạ nhân, cũng không hẳn làm kiếp hạ nhân. So với quay lại giang hồ tứ cố vô thân cùng chồng chất thù oán, người Cung Môn coi họ như một đám ngoại nhân nương nhờ trú tạm, hàng ngày tự nhận lấy việc vặt không thì chép gia quy phả lệ cùng thư tập như phạm nhân cải tạo đi. Dù sao bọn họ tâm đã không còn đặt ở Vô Phong từ lâu, sống làm một con tốt cho người điều khiển, chỉ có khát cầu tự do, cuối cùng vẫn còn có thể được chọn lựa lại cách sống, có thể coi như đang thụ động nhận ân điển của người Cung Môn đi.

Khi ấy vừa qua năm mới, đến lễ Nguyên Tiêu.

Cung Viễn Chủy ôm trong tay một cái hoa đăng cũ hình con rồng, lặng lẽ ngồi trên chạc cây ở chái cung của mình, so với Cung Môn ngoài kia linh đình đèn nến lấp lánh, vô cùng lạc lõng.

Trăng treo đầu cành, họ Tuyết kia lại đến cạnh y.

Cung Viễn Chủy cũng không lên tiếng, chỉ im lặng vuốt ve hoa đăng trong tay, cùng hắn sóng vai ngồi như vậy.

"Không ngờ đêm Nguyên Tiêu ở núi trước còn có thể nhiều sắc màu đến thế!"

Cung Viễn Chủy không có hứng thú, chỉ nhỏ giọng phiền não đáp lại hắn, "Đều vô vị.."

Họ Tuyết kia quay sang chăm chú đánh giá đèn lồng trong tay y một lúc, "Ngươi đã mang sẵn hoa đăng như vậy, dự định cùng ai đi ngoạn lễ sao?"

Cung Viễn Chủy lại càng buồn bực, hốc mắt đỏ lên ấm ức. Tâm tình đè nén cả buổi trời lại bị khơi lên, lúc này giống như trẻ nhỏ tủi thân không kìm được, "Là ca ca, ta muốn đi Giác cung cùng ca ca Cung Thượng Giác ăn tối ngắm đèn lồng. Nhưng khi ta đến nơi, Kim Phục nói ca ta.. ca ta cùng ngoại nhân Tư Đồ Hồng kia đã sớm dùng chung bữa.. bọn họ còn muốn đi Cựu Trần sơn cốc xem hoa đăng..."

Cung Viễn Chủy càng nói càng tủi, thanh âm run run nghẹn ngào, nước mắt cũng tự nhiên mà rơi xuống thấm ướt gương mặt nhỏ nhắn. Mà người kia nhìn thấy nước mắt của y bỗng nhiên bị luống cuống, vẻ thất thố đánh rơi mất bộ dáng vân đạm phong khinh thường ngày của hắn, không biết phải làm sao, chỉ có thể ngập ngừng vỗ vai y, "Đừng khóc, đừng khóc.. Ngươi đã sắp trưởng thành rồi, còn thích khóc như vậy sao..."

"Ta chính là thích khóc như vậy, đau lòng sẽ phải khóc, ca ta đã dạy như vậy rồi." Cung Viễn Chủy dường như kích động buông ra hết tâm tình, khóc càng lợi hại, "Các ngươi đều nghĩ là ta tuổi nhỏ bồng bột, rồi sẽ thấy ta phiền, đều sẽ không còn muốn ở gần ta.."

Đêm rằm tháng Giêng không có mây, trăng sáng như gương, Cung Viễn Chủy ở dưới trăng khóc đến nức nở, vai nhỏ rung rung, mi mục như họa thường ngày bị thấm qua nước mắt ướt sũng. Họ Tuyết kia nhìn y như vậy chỉ càng thấy gấp gáp, cuối cùng giang tay kéo y lại ôm chặt vào lòng, "Không phải, ta sẽ không thấy ngươi phiền."

Cung Viễn Chủy có lẽ là uẩn ức cùng tức giận, giãy giụa đưa tay đấm lung tung lên vai hắn, lại càng khóc dữ dội. Khóc đến khi vai áo hắn cũng ướt, người kia chỉ nhẹ nhàng hỏi, "Thế nào, còn khó chịu không?"

Cung Viễn Chủy không đáp, dường như xả giận xong đã hạ xuống phân nửa khó chịu trong lòng, khụt khịt trả lời hắn, "Nhiều lời như vậy làm gì, người ta đợi thực sự cũng chẳng phải ngươi.."

Người kia lắc đầu cười thành tiếng, "Thế nhưng người xem ngươi khóc là ta, ướt mất y phục cũng là ta."

Cung Viễn Chủy nhấc tay đấm hắn thêm một nhát đau điếng.

"Ngươi cũng không chịu nhìn xem." Người kia rốt cuộc buông y ra, đưa tay áo giúp y lau nước mắt còn vương trên mặt, "Ngươi ở đây giận dỗi chuyện tốt của Cung Thượng Giác, lại nghĩ xấu cho cả ta rồi. Ngươi kỳ thực không phiền, ngươi chỉ là chưa hiểu được một số chuyện mà thôi."

"Một số chuyện gì?" Cung Viễn Chủy hừ lạnh, nhưng cũng không hất đi tay hắn.

"Tư Đồ cô nương vào Cung Môn chưa bao lâu, trùng vật trên người đều hiến tặng ngươi vì biết ngươi đam mê y độc. Trù phòng ở Giác cung xưa nay luôn chỉ làm theo khẩu vị của Giác công tử, nay có thêm Tư Đồ cô nương đến phụ, mỗi bữa đều có thêm một hai món làm theo khẩu vị của ngươi. Những chuyện này tự ngươi từng kể cho ta nghe, có phải không?"

"Vậy thì có cái gì?"

Họ Tuyết nhìn gương mặt y tò mò ngây ngô, giống như có chút áy náy trong lòng, thở dài nén lại, kiên nhẫn giải thích, "Bởi vậy mới nói ở phương diện này ngươi còn chưa hiểu. Đây gọi là thích. Thích một người, tự nhiên sẽ muốn làm hài lòng họ, sẽ quan tâm đến đối phương, quan tâm đến cả những gì quan trọng của người kia. Mà ở Cung Môn này, chỉ có mình ngươi là người quan trọng nhất của Cung Thượng Giác, vậy nên Tư Đồ cô nương cũng sẽ quan tâm ngươi."

Cung Viễn Chủy nghe đến ngẩn ngơ một hồi, nhưng vẫn chưa muốn nhượng bộ, "Vậy tại sao ca ta còn ở bên ngoại nhân kia cùng đón lễ, cùng đi dạo sơn cốc Cựu Trần? Đây là ca ta không còn muốn gần ta.."

"Cung Thượng Giác sát phạt thương trường lại ra ngoài giang hồ lâu năm như vậy, một chút chuyện tơ vương nữ nhân cảm ý, chẳng lẽ không sớm nhận ra được hay sao? Chỉ là bây giờ Cung Môn đứng vững sau đại chiến, kẻ thù lớn nhất bên ngoài đã dẹp yên, Tư Đồ cô nương trước khi chân chính quy hàng từ sớm đã là nội ứng cho Giác công tử. Con người sống trên đời đều sẽ có hỉ nộ ái ố, ca ca của ngươi bây giờ, là cũng vừa lúc đáp lại Tư Đồ cô nương mà thôi."

"Hừ." Cung Viễn Chủy không nhịn được bĩu môi, "Chỉ là một ngoại nhân mà thôi, sao có thể dám cùng ca ta thân thiết như vậy.."

"Ngươi nói mà không nghĩ đến, không phải người núi trước Cung Môn tuyển thê tử trước nay đều là ngoại nhân sao?"

"A, ngươi câm miệng cho ta." Cung Viễn Chủy bỗng nhiên nghe ra ý tứ trong lời bông đùa của hắn, vừa thẹn vừa giận mà la lớn, "Mới không phải như vậy. Cho dù ca ta có nạp thê tử là Tư Đồ Hồng kia, ta cũng sẽ không thèm học. Gia quy cái quỷ gì, đều không thèm. Ta sau này sẽ không lấy thê tử, càng không lấy ngoại nhân, đều phiền.."

"Được, được, ngươi nói gì chính là như vậy. Tiểu Viễn Chủy, nếu như có một ngày Giác công tử thật sự thành hôn với Tư Đồ cô nương, chờ ngươi qua nhược quán, có thể đến Tuyết cung xả giận với ta. Ta sẽ luôn chiếu cố ngươi.."

Cung Viễn Chủy bị họ Tuyết kia làm cho tức chết!

Đều nói là cái gì tâm tình thiếu niên có phần muốn giấu cho riêng mình, nhưng mỗi khi người kia đến bên cạnh, Cung Viễn Chủy sẽ tự nhiên không muốn giấu giếm chuyện gì. Y dần dần có thể cùng với người kia liên miên nhắc đến mọi sự xung quanh bản thân mình, từ những ký ức khi còn nhỏ dại đến những ngày tháng hiện tại. Dù là chuyện lông gà vỏ tỏi hay là cáu giận không nơi phát tiết, có khi là thoáng qua vết sẹo trong lòng, chỉ cần từ Cung Viễn Chủy nói đến, hắn sẽ ở bên cạnh y yên lặng lắng nghe, cũng có khi sẽ hùa theo y mà bình luận, chịu đựng y tâm tính thất thường đa sầu đa cảm. Hắn nói không phiền, còn có thể nhàn nhạt đối đáp mà làm cho y cười phá lên.


Rồi không biết chính xác từ lúc nào, Cung Viễn Chủy của năm mười tám tuổi nhận ra bản thân mình bắt đầu mong chờ những lần ghé qua của người họ Tuyết.

Y không còn thói quen ngủ ở y quán nữa, cửa sổ Chủy cung cũng luôn luôn mở.

Cho dù trong ngày việc cần xử lý đều đã làm hết, Cung Viễn Chủy cũng sẽ cố tình nán lại thư phòng dược viện một hồi lâu.

Dường như sự hiện diện của người kia mơ hồ đã trở thành một phần quan trọng đối với y hiện tại.

Một lần người đến, bước chân so ra chậm hơn thường ngày, thần sắc nhợt nhạt, Cung Viễn Chủy hỏi hắn "Ngươi không khỏe sao?"

"Không sao, chỉ là gần đây bỏ nhiều thời gian hơn để chăm Tuyết Liên, ta phải ngâm mình trong nước lạnh nhiều giờ, có lẽ là chút cảm mạo.."

Đương nhiên, Cung Viễn Chủy sẽ không tin lời này của hắn.

Cũng không phải y chưa từng tự tay thử bắt mạch hay thăm dò nội lực của hắn. Họ Tuyết kia cao lớn đĩnh bạt như tùng bách, mạch tượng mạnh mẽ cùng nội lực cường đại, mỗi khi ở gần hắn, Cung Viễn Chủy có thể cảm nhận khí tức của hắn tràn ra rõ ràng không hề che giấu, là loại khí tức thuộc về người tu luyện dạng công pháp thâm hậu không dễ dàng áp đảo. Một người như vậy, e là khí độc thổ nhưỡng Cung Môn còn khó chạm đến hắn, nói trúng cảm mạo, phảng phất như một lời bông đùa.

Không tin, nhưng không phải sẽ không có lo lắng cho hắn.

Cho dù mỗi lần gặp gỡ đều là trò chuyện đến thâu đêm, nhưng Cung Viễn Chủy lại cảm giác thời gian càng ngày càng ngắn, giống như chỉ chưa nói được bao lâu trời đã sáng. Mà thời gian chờ đến khi người kia ghé qua lại có vẻ như càng ngày càng dài.

Khi ấy là gần cuối năm, họ Tuyết kia mang cho y một ít dâu tằm.

Cung Viễn Chủy lại chỉ chú ý đến vẻ ngoài mệt mỏi của hắn, cau mày hỏi, "Ngươi vẫn còn chưa khỏe sao?"

"Ngươi đều nói là không sao, nhưng gần đây ta không thấy ngươi tốt lên chút nào. Dược bổ lần trước ta chuẩn bị cho ngươi không dùng đến sao? Đó đều là các loại thảo dược quý tự tay ta lựa chọn, tốt cho kỳ kinh bát mạch còn lưu thông bổ trợ khí huyết, ốm yếu như Cung Tử Vũ kia chỉ uống tới thang thứ ba đã gần sinh long hoạt hổ. Ngươi trái lại đã hơn nửa năm rồi không có biến chuyển, không giống như cảm mạo phong hàn, ngươi có chuyện gì giấu ta sao?"

Cung Viễn Chủy của mười tám tuổi đã phát triển gần như toàn diện, ngũ quan thanh tú cùng dáng dấp phong vận hài hòa tao nhã, vóc người cao cao ngọc thụ lại sáng bừng một vẻ thiếu niên lang. Chỉ là họ Tuyết kia quá cao lớn khí chất, khi đến gần vẫn còn thấp hơn người kia quá nửa cái đầu, muốn cằn nhằn nổi nóng với hắn vẫn còn phải nhón chân lên một chút.

Người kia nhìn Cung Viễn Chủy bực bội nhón chân to tiếng với mình, chỉ thấy trong lòng mềm mại một mảnh. Hắn hơi cúi xuống nhìn Cung Viễn Chủy, nén cười đè thấp giọng nhường nhịn y, "Ngươi a, không biết lớn nhỏ, trách ta thật nặng lời! Tuyết mỗ không dám coi thường tấm lòng Chủy cung chủ, dược của ngươi để tâm chuẩn bị cho ta, đều đã sử dụng không bỏ phí một ngày nào. Chỉ là thân thể có lúc sẽ không tốt, có lẽ là do thời gian này phải làm việc quá độ mà thôi, ta tự chú ý thêm vài ngày là được rồi."

"Ngươi tốt nhất là nên như vậy." Cung Viễn Chủy mím môi nhìn hắn, "Dù sao ta cũng không mong nhìn thấy ngươi yếu ớt thế này.."

"Chủy cung chủ quan tâm đến ta sao?"

Cung Viễn Chủy không muốn trả lời hắn, chỉ quay đi lầm bầm mấy tiếng giống như mắng hắn lắm lời, nhưng hai tai đã đỏ bừng không thể giấu được.

Ai muốn quan tâm đến ngươi, Cung Viễn Chủy tự nhủ thầm. Quan tâm ngươi, vậy không phải sẽ như ngươi nói, ta sẽ thích ngươi sao.




Năm Cung Viễn Chủy vừa qua mười chín tuổi, Cung Môn có đại hôn.

Cung Viễn Chủy nhìn khắp Cung Môn trên dưới trang hoàng ngợp một màu đỏ lộng lẫy chói mắt, đến đèn lồng của hạ nhân cũng được dán chữ hỷ một hàng, nhìn thiếu chủ Cung Hoán Vũ cùng thê tử Trịnh Nam Y nắm tay nhau bái đường thành thân, xung quanh náo nhiệt lời chúc phúc.

Cung Viễn Chủy lại nhìn thấy ở phía trước mình là ca ca Cung Thượng Giác, đứng sóng đôi cùng Tư Đồ Hồng, bàn tay hai người nắm lấy nhau khăng khít, vẻ mặt tươi cười hòa hợp ý vui.

Cung Viễn Chủy nhìn đến ngẩn ngơ, lòng nhớ đến một người họ Tuyết.

Ngày vui của thiếu chủ Cung Môn, cũng là chuyện vui mừng đầu tiên sau sự kiện Vô Phong đại bại, lão Chấp Nhẫn phá lệ, người núi sau cũng có thể tới núi trước tham dự.

Cung Viễn Chủy luống cuống đi lại nửa ngày, bất chợt nhìn thấy Cung Tử Vũ đang cười nói giữa một dãy bàn toàn người xa lạ.

Cung Tử Vũ lớn hơn Cung Viễn Chủy một tuổi, vừa đủ nhược quán đã vội vàng đi thí luyện tam vực. Kết quả vừa qua ải thứ nhất thì phải hoãn lại, trở về núi trước tham dự đại hôn.

"Cung tam, Cung tam, Viễn Chủy đệ đệ!" Cung Tử Vũ nhìn thấy Cung Viễn Chủy từ xa, sợ y không nghe thấy mình còn cố gắng lớn giọng, "Mau qua đây uống rượu.."

"Chỉ có Thượng Giác ca ca mới được gọi ta là Viễn Chủy đệ đệ." Cung Viễn Chủy đầy vẻ ghét bỏ nói ra, nhưng vẫn đi tới bên bàn ngồi xuống.

Thì ra là bàn của các công tử núi sau, còn có cả ngoại nhân Vô Phong.

Cung Viễn Chủy nhìn một lượt khắp bàn không thấy bóng dáng của người kia, lòng hơi chùng xuống. Tộc nhân núi sau vốn đã ít, đi một vòng cũng không tìm thấy hắn. Hắn dám không đến dự đại hôn của thiếu chủ sao?

Cũng đã vài tháng không thấy hắn ghé qua, sức khỏe của hắn thế nào rồi, có thể tốt hơn chưa?

Dược ta chuẩn bị cho hắn có công hiệu không?

Sớm biết như vậy, lẽ ra lần trước nên trực tiếp bắt mạch cho hắn.

Cung Viễn Chủy nghĩ ngợi phiền lòng, người trong bàn nói chuyện huyên náo, y lại hoàn toàn không lọt tai. Mọi người trước là giới thiệu thân phận, sau là vài lời bội phục danh tiếng của y, đều là những lời y đã nghe tới nhàm chán. Cung Viễn Chủy nhìn bát rượu trước mặt mình, buồn bực đưa tay nhấc lên, rượu vừa chạm môi, một giọng nói hài tử non nớt nhưng có phần uy nghiêm đến khó hiểu ngăn y lại

- Chủy cung chủ còn chưa nhược quán, uống rượu thế này thật không thích hợp.

Tiếng nói chuyện lao xao trên bàn nhất thời dừng lại, mà Cung Tử Vũ ngồi kế bên, kẻ vừa rót rượu vào cái bát trước mặt Cung Viễn Chủy, bỗng như con rùa bị dọa sợ rụt đầu

- Tuyết.. Tuyết Đồng Tử.. ngày vui.. ta chỉ là muốn cho Viễn Chủy đệ đệ uống một chút rượu.. nhấp môi thôi...








.

.

(còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net