Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dãy núi phía sau Cung Môn có 3 tộc thủ hộ, họ Hoa, Tuyết, Nguyệt. Mỗi họ canh giữ một ngọn núi, tạo thành thế kiềng ba chân vững chắc, bao bọc hoàn toàn lấy Cung Môn.

Tộc nhân ở núi sau không nhiều, so với người núi trước thậm chí có thể gọi là thiểu số. Nhưng có lẽ do sinh sống đã lâu ở vùng địa hình khắc nghiệt hơn nhiều lần, người núi sau bàn về sức khỏe hay nội lực đều vượt trội so với người núi trước, là thủ hộ tộc nhân danh xứng với thực.

Cung Môn đại gia tộc lẳng lặng hùng trứ một dãy núi, chưa từng cởi mở giao thiệp giang hồ. Gia quy nghiêm ngặt, mà đối với núi sau lại càng có phần hạn chế. Trừ phi là tình huống khẩn cấp hoặc Chấp Nhẫn có lệnh, bằng không, tộc nhân thủ hộ tuyệt đối không được rời khỏi núi sau.


Cung Viễn Chủy lúc này hạ xuống bát rượu, cẩn thận đưa mắt quan sát lại một lần nữa từng người trong bàn, cuối cùng trông thấy ở góc đối diện mình một vóc dáng thấp nhỏ.

Nhìn rõ là một nam hài chỉ khoảng hơn mười tuổi, trên người vận bạch y trắng muốt, khoác thêm áo choàng cổ lông của người Tuyết cung. Tóc hài tử này có vẻ rất dài, được tùy ý buộc gọn lại phía sau, Cung Viễn Chủy chớp mắt, mái tóc kia phảng phất sắc bạc mờ nhạt như sương khói, cùng áo choàng Tuyết cung làm y tự nhiên càng nhớ đến một người.

Hài tử nhỏ tuổi nhưng gương mặt mang theo thần sắc lãnh đạm, nhìn thế nào cũng không phù hợp, phát giác Cung Viễn Chủy đang nhìn mình chằm chằm cũng không bị xao động, ngẩng đầu cùng y đấu mắt một lúc. Bầu không khí trên bàn rơi vào ngột ngạt, ai nấy đều khó xử, cũng không ai biết nên nói gì.

"Viễn Chủy đệ đệ, quả thật là không thích hợp.. Không bằng.. Đệ ngồi đây, ta lấy cho đệ một ít nước hoa quả đi.." Cung Tử Vũ nhìn cảnh tượng hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khỏi áy náy cùng hoảng loạn, lắp bắp mở miệng.

Cung Viễn Chủy liếc Cung Tử Vũ ngốc nghếch khẩn trương nói năng lộn xộn, chỉ cảm thấy phiền chán, "Không cần. Ta cũng không muốn ở đây nữa, cáo từ."

Nói rồi đứng dậy rời đi, cũng không thèm nhìn lại những người trên bàn lấy một lần.

Dù sao không tìm thấy người kia ở đây, y cảm thấy không cần phí thêm thời giờ ngồi lại dây dưa.

Cung Viễn Chủy cảm thấy trong người bức bách khó hiểu, đột nhiên rất giận hắn, lúc này y biết tìm hắn thế nào đây?

Lần tới gặp lại, nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được, dù sao chỉ còn một năm nữa sẽ đến nhược quán, y có thể đường đường chính chính thông qua thí luyện tam vực đến tìm người kia.

Cung Viễn Chủy chưa từng có bằng hữu, cũng không thật sự chân chính hiểu bằng hữu là gì, cho đến khi họ Tuyết kia đặt từng bước vào cuộc sống của y.

Là chia sẻ, là tin tưởng, là mang đến vui vẻ cùng ủng hộ vô điều kiện.

Không biết từ lúc nào, Cung Viễn Chủy còn cảm thấy bản thân trong lòng bắt đầu có cả mong chờ hắn.

Tận hưởng từng chút thời gian hắn đến bên cạnh, lại dần dần sinh ra hối tiếc thời gian không được nhìn thấy hắn.

Biết quan tâm cho người, lại sợ bản thân lo lắng quá nhiều, chỉ e mang cho cả hai khó xử không thích hợp.

Mong quân hiểu được những gì ta suy nghĩ, mà tự bản thân lại không muốn đối diện suy nghĩ của chính mình.


Trôi qua vài tháng, Cung Môn vào hạ, đã lâu chưa thấy người ghé qua.

Cung Thượng Giác trở về, lần này cũng không quá nhiều việc phải làm, ở trong Cung Môn hiếm khi có thời gian thảnh thơi như hiện tại, quang cảnh trên dưới là yên bình ấm áp. Cung Viễn Chủy đối với việc này vô cùng vui vẻ, ngày ngày đủ hai lần qua Giác cung dùng bữa, còn cọ được rất nhiều loại điểm tâm ngon miệng đẹp mắt mới lạ.

Người trong Cung Môn không ai không biết Cung tam bước chân ra khỏi cửa không phải đi y quán thì chắc chắn là đến Giác cung. Thế nhưng thật ra Giác công tử đã trở về nhiều ngày rồi, ngoại trừ ngày đầu tiên Cung Viễn Chủy như cún con quấn lấy chân mình, sau đó chỉ trừ là khi dùng cơm đều không thấy bóng dáng của đệ đệ hắn.

Giác công tử từ Kim Phục mới biết, Cung Viễn Chủy mấy ngày nay bận rộn ở trù phòng nghiên cứu làm điểm tâm cùng Tư Đồ cô nương, Cung Thượng Giác lấy làm ngạc nhiên khôn tả.

Đệ đệ ta có thể vào bếp sao? Còn có thể tiếp xúc với Tư Đồ Hồng từ khi nào?

Cung Viễn Chủy luôn mang thành kiến khó phai với Vô Phong như thủy hỏa bất dung, còn đặc biệt không dễ giao hảo với người khác, cho dù là người trong Cung Môn. Trước đây đối với Tư Đồ Hồng hay một đám ngoại nhân nguyên là Vô Phong đến nương lại Cung Môn, Cung Thượng Giác cũng từng phải bỏ ra nhiều ngày để khai thông y. Tuy là gần đây đã thoải mái hơn không ít, ngoài mặt sẽ không quá tỏ rõ thái độ, nhưng Cung Thượng Giác hiểu rõ, đệ đệ của hắn sẽ không dễ dàng nhượng bộ Tư Đồ Hồng.

Cung Thượng Giác dợm bước đến ngạch cửa trù phòng, hương gạo thơm thơm nương theo khói bếp quấn quít trong không gian.

Mà ở bên trong, Cung Viễn Chủy còn đang lóng ngóng bàn tay gấp lá tre, xung quanh là lỉnh kỉnh chén lọ các loại mứt quả và đậu phộng, gò má hây hây đỏ vì hơi nóng của bếp lò.

"Chủy công tử, chỗ đậu đỏ cần thiết đều đã rửa sạch rồi, mau xem.. Ai nha, góc này, cần gấp lại, ấn chặt tay thêm một chút.."

Kể từ khi Tư Đồ Hồng ở lại Cung Môn, lần đầu dùng bữa tại Giác cung, ban đầu trạng thái của Cung Viễn Chủy là cực lực bài xích.

Một vài lần cùng dùng bữa có cả Cung Thượng Giác, y vẫn luôn phân rõ thái độ ghét bỏ cùng châm chọc, muốn cho người thấy khó mà lui.

Trong mắt Cung Viễn Chủy có tràn ngập thâm thù đại hận, cho dù là Tư Đồ Hồng hay những ngoại nhân Vô Phong hiện tại, bất luận mục đích, đều chỉ thấy chướng mắt cùng ghét bỏ.

Hơn nữa, còn có ca ca mà y thân thiết nhất, dường như hiện tại cũng san sẻ quan tâm cho một nữ nhân xa lạ, đây chính là chuyện khiến y bị đả kích mạnh mẽ.

Nhưng người họ Tuyết kia nói với y, "Nếu đã là người khiến cho Cung Thượng Giác phải mở lòng chú ý, vậy đừng quá cố chấp cùng người phân cao thấp. Ngươi không cần tin người ngoài, nhưng ngươi có thể tin ca ca ngươi."

Mỗi lần dùng bữa, Tư Đồ Hồng sẽ để tâm làm thêm một hai món riêng cho khẩu vị của Cung Viễn Chủy.

Tư Đồ Hồng khi còn trong Vô Phong là Nam chi Quỷ, nổi danh giang hồ không một tấc vũ khí chỉ dùng cổ độc, nuôi cổ trong máu. Sau khi trực tiếp quy hàng Cung Môn, tự tay phế bỏ võ công, rút máu phá cổ, cũng tự tay hiến lại toàn bộ trùng vật còn lại cho y quán của người Cung Môn.

Cung Viễn Chủy có thể độc miệng khó gần, nhưng y lớn lên trong sự giáo dưỡng đầy đủ của Cung Thượng Giác, cũng không phải một kẻ không hiểu chuyện.

"Đang làm gì vậy?" Cung Thượng Giác đi đến gần hai người bọn họ, trên môi không giấu được ý cười.

"Ca ca!" Cung Viễn Chủy nhìn thấy Cung Thượng Giác bất chợt xuất hiện ở trù phòng bỗng trở nên luống cuống, nhất thời không biết phải nói gì. Mà trái lại Tư Đồ Hồng bên cạnh lại vô cùng tự nhiên, chỉ nhẹ nhàng cúi người hành lễ

- Giác công tử, đang là ngày hạ, Đoan Ngọ chỉ cách vài ngày nữa, có lẽ Chủy công tử quan tâm tới ngày này, muốn đặc biệt vào trù phòng tự tay làm bánh tống tử. Chỉ có điều về phương diện này Chủy công tử cũng là lần đầu, ta sẵn có chút kinh nghiệm, muốn chia sẻ để Chủy công tử được thuận lợi, mong Giác công tử không chê cười.

Cung Viễn Chủy nghe ra Tư Đồ Hồng giống như là giải thích cho mình, ngại ngùng ban đầu cũng tan đi, trong lòng thoải mái hơn không ít, giọng hướng đến Cung Thượng Giác mang theo nhiều vui vẻ, "Ca, ca xem xem, ta dự định làm bánh nhân mứt quả, còn có nhân đỗ xanh. Đều là những vị ca sẽ thích.."

Kỳ thực ngoài ra còn có nhân đậu đỏ.

Cung Viễn Chủy của mười chín tuổi lúc này vẫn không quá nắm chắc tâm tư của bản thân, nhưng ngày qua ngày sự chờ đợi giống như thôi thúc trong lòng, chỉ có thể nhân dịp làm chút gì đó, vừa giống như tìm kiếm một kết quả có thể khẳng định, lại giống như tìm cớ cho chính mình.

Tiết hạ chí, người Cung Môn đón Tết, lòng ai nấy rộn ràng.

Sau khi dùng bữa ở Giác cung, Cung Viễn Chủy theo Cung Thượng Giác đi trưởng lão viện, cùng lão Chấp Nhẫn và thiếu chủ đến tế bái từ đường Cung gia.

Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác dừng lại trước bài vị của Cung Lãng Giác, thật lâu mới dời mắt. Y nhớ tới trước đây cũng trong một ngày Đoan Ngọ, ca ca y từng nói Giác đệ đệ thích nhất là bánh nhân đỗ xanh.

Tế bái từ đường là truyền thống ngày Tết của Cung gia, xong xuôi sắc trời đã thẫm màu, Cung Viễn Chủy mang theo một cái hộp đựng điểm tâm và một bình rượu hùng hoàng trở về cung của mình.

Chủy cung của y vẫn một vẻ yên tĩnh lạnh lùng, so với ngoài kia còn huyên náo dường như xa cách.

Tết Đoan Ngọ không thể thiếu rượu hùng hoàng, Cung Viễn Chủy thắp thêm mấy ngọn nến trong thư phòng, mở toang cửa sổ nhìn ra cây hòe lớn ở góc chái cung, một mình uống rượu.

Cung Viễn Chủy cũng không phải chưa từng được uống rượu. Trước đây trong lễ tiến nhận lệnh bài cung chủ, có Cung Thượng Giác ở cạnh, y từng uống một hai bát nhỏ, chỉ là hình thức. Y cũng không dám chắc về tửu lượng của chính mình, hiện tại để giết thời gian cũng chỉ dám uống ít một, sợ mình say rồi, không đợi được người.

Đêm mùa hạ tiếng côn trùng lao xao êm dịu, trời một mảnh không mây, Cung Viễn Chủy đã uống đến chén thứ bao nhiêu quên đếm, người nhẹ nhàng đến ngồi xuống cạnh y.

"Chủy cung chủ còn chưa nhược quán, uống rượu thế này có phải không thích hợp không?"

Cung Viễn Chủy quay đầu lườm hắn, hung hăng nói, "Không phải chuyện của ngươi!"

Người kia thở dài không đáp, đưa tay cầm lấy bát rượu trong tay Cung Viễn Chủy, tự rót cho mình rồi cũng ngửa đầu uống cạn.

"Ngươi vì sao đã lâu không đến gặp ta.." Cung Viễn Chủy hỏi hắn, tận lực đè xuống xao động trong lòng, "Thân thể của ngươi thế nào, không tốt lên chút nào sao?"

"Đại hôn của thiếu chủ, người núi sau cũng có thể tham dự, nhưng ta đi một vòng, không tìm được ngươi."

Bọn họ đều có người ở cạnh ngày vui, khi ấy, ta cũng muốn đứng cạnh ngươi.

Đêm nay họ Tuyết kia dường như đặc biệt kiệm lời, Cung Viễn Chủy biết không cạy được miệng hắn, đành mất tự nhiên đẩy hộp gỗ điểm tâm tới trước mặt hắn, "Nếu đã đến uống rượu rồi, vậy ăn một chút cái này đi. Ta tự làm, nhân đậu đỏ tính hàn, bổ tỳ can, tốt cho ngươi.."

"Chủy cung chủ tự tay làm cho ta sao?" Người kia khẽ cười, cầm lên một chiếc bánh nâng trong tay ngắm nghía.

"Nói cái gì vậy, ta là làm rất nhiều, ăn không hết.."

Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm đối phương lúc này chậm chạp tách vỏ, bánh đã đưa vào trong miệng, tên mặt băng này luôn là một bộ diện vô biểu tình, trong lòng trùng trùng căng thẳng, gấp đến không nhịn được đánh tiếng hỏi hắn, "Thế nào?"

Họ Tuyết kia lại ăn thêm một miếng nữa, giống như nhấc lên tâm trạng, nói mà không nhìn vào y, "Mùi vị rất được."

Ừm, bộ dạng này, không phải đang lừa ta chứ?

Cung Viễn Chủy vươn tay muốn cầm lấy một cái bánh, lại bị người kia nhanh tay hơn nhấc cả hộp điểm tâm đi mất. "A, ngươi sao vậy, bánh này là ta làm.."

"Không phải nói làm cho ta sao?"

Hắn càng che giấu, Cung Viễn Chủy càng chỉ thấy trong lòng thầm kêu không ổn. Y một đạo nhanh như chớp bật người lao tới, bị hàn khí lạnh như băng của người kia phóng ra cản lại cả hai tay, lảo đảo nghiêng người muốn đổ xuống sàn. Ngay lúc hắn định đỡ lấy mình, Cung Viễn Chủy hoàn hảo xoay người lại, vừa hay tóm lấy bàn tay hắn còn đang giữ miếng bánh ăn dở.

Hay lắm, để ta xem xem..

A.. bánh này.. so với đá ở bậc thang Chủy cung, độ cứng không thua kém cho lắm...

Cung chủ Chủy cung lúc này, chỉ có thể triệt để tâm lặng như nước.



Qua chừng một lúc lâu, dường như không khí giữa hai người quá trầm mặc, người kia đứng lên cầm lấy chung rượu, lại quay người nắm lấy tay y

- Đi, ta đưa ngươi đi ngắm sao.

Hắn đưa y băng qua khu rừng trong núi, đi qua những nơi y từng đào thảo dược, tới một ngọn đại thụ cao cao, gió bên tai át đi oi nóng của đêm mùa hạ, trời trong vắt ngàn sao điểm rõ, Cung Viễn Chủy ngẩng đầu, y biết rõ cái cây này, nhưng chưa từng biết cảnh sắc nhìn từ ngọn cây có thể đẹp đẽ như vậy.

Từ đây có thể nhìn thấy Cung Môn, nhìn thấy toàn bộ núi trước, còn có một phần của sơn cốc Cựu Trần.

"Cao thế này có thể nhìn thấy Tuyết cung của ngươi không?"

"Không thể." Người kia nói, nhưng vẫn xoay người chỉ cho y một dãy núi xa, "Nhưng có thể nhìn thấy núi sau. Bên trong núi tuyết trên đỉnh, là Tuyết cung."

"Chờ ta, năm sau ta nhược quán, có thể đến tìm ngươi." Cung Viễn Chủy mang theo tâm trạng hưng phấn không thể che giấu, hai mắt lấp lánh cười.

Đối phương không đáp, chỉ yên tĩnh uống một hớp rượu hùng hoàng.

Gió thổi mơn man, Cung Viễn Chủy ngồi trên ngọn cây đến vui vẻ, hai chân đong đưa, dựa vào vai người bên cạnh thỏa mãn ngắm cảnh sắc từ trên cao vừa quen vừa lạ, "Ta có rất nhiều điều từ lâu đã muốn làm, đợi ta nhược quán, ta có thể đi xuống sơn cốc Cựu Trần xem thuyền rồng, ta còn muốn ngày Nguyên Tiêu đi lễ thả hoa đăng, ra khỏi Cung Môn ngắm giang sơn như ca ca Cung Thượng Giác, cũng có thể đến núi sau thí luyện tam vực..."

Có lẽ thấy tâm trạng y đã cao hứng, họ Tuyết kia cũng không cản y uống rượu cùng.

Đoan Ngọ thấy bán nguyệt, người vừa say.

"Cái này, tặng cho ngươi.." Cung Viễn Chủy vươn tay lên bím tóc, nhẹ tháo xuống một chiếc chuông bạc đưa cho người bên cạnh, "Ngươi giữ lấy, chờ ta, chờ ta năm sau đến Tuyết cung tìm được ngươi.."

Người kia ngạc nhiên đón lấy chuông trong tay Cung Viễn Chủy, nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Tiểu Viễn Chủy, ngươi đây là say rồi?"

"Không say." Cung Viễn Chủy cúi đầu, chỉ cảm thấy gò má nóng lên vì hơi rượu, "Bánh tống tử làm cho ngươi ăn không được.."

Tâm tình thiếu niên cuồn cuộn, giấu được trong lời nói, nhưng giấu sao được trong đáy mắt.

Là vì để tâm một người, mới sinh ra lo được lo mất, lại lạ lẫm chưa từng biết tới thứ xúc cảm mới mẻ này, chỉ có thể tận lực mượn cớ mà tìm cho mình một lần khẳng định.

Họ Tuyết kia không cho y nghĩ ngợi phiền lòng, từ trong ngực áo lấy ra một vật, nhẹ nhàng đặt vào bàn tay y, "Viễn Chủy, Đoan Ngọ vui vẻ."

Hắn tặng y một cái túi thơm.

Cung Viễn Chủy say đến tèm nhèm, tay nắm chặt túi thơm, người kia sau đó đưa y về Chủy cung thế nào, y không nhớ được.

Cửa sổ Chủy cung lúc nào cũng mở, người kia đặt y lên giường, bài trí xong định đi khép lại cửa sổ, Cung Viễn Chủy nhìn ra, bỗng nhiên lẩm bẩm, "Hạ chí rồi, hòe ở trong sân sẽ nở hoa.."

"Ngươi thích hoa hòe trắng?"

"Không thích." Cung Viễn Chủy trở mình, "Là Lãng Giác đệ đệ thích hoa trắng. Trong lòng ca ta, vẫn không ai hơn được Lãng Giác đệ đệ.."

Cung Viễn Chủy nhắm mắt lại, men rượu khiến cả người y bồng bềnh.

Tay vẫn còn nắm chặt túi thơm, trên trán y thật nhẹ nhàng phớt qua một cảm giác mềm mại như lông vũ, hơi thở người kia gần sát cánh mũi, mơn man trên da, hương tuyết tùng lẫn với hương hùng hoàng vấn vít, "Còn trong lòng ta, không ai hơn ngươi."

Không gian chìm vào yên tĩnh, thiếu niên nhập mộng say.


.

Hắn bước ra khỏi Chủy cung, trăng treo đầu cành, cả người đã lung lay như đèn sắp cạn, nương theo lối quen tìm về mật đạo quay lại núi sau. Mà trên lối đi chật hẹp, có bóng người im lìm chờ hắn.

"Tuyết Trùng Tử." Cung Thượng Giác thần tình túc sát, trong ánh nến của mật đạo tối tăm, nhìn người trước mặt đã suy yếu tản ra nội lực hỗn loạn không kìm chế được, nhàn nhạt cười.





.
.

(còn tiếp)


Tác giả có lời muốn nói: Hai đứa nó thích nhau rồi, tách ra thôi =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net