Chương 10: Thất vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên cuộc đời này không có "nếu như" thì cũng chẳng có "vậy thì".

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng thế , nếu như hắn năm đó không có giao tình y, vậy thì hiện tại y có đau khổ đến vậy không ?

Tiêu Chiến là người nam nhân kiên cường mà , tại sao y quyết định rời đi ?

Bác sỹ trong bệnh viện nhanh chóng đẩy băng ca , phòng phẫu thuật sáng đèn . Các bác sỹ và y tá lần lượt chạy ra chạy vào , còn nói không đủ máu để tiếp tế , Vương Hạo Hiên tức giận cầm lấy cổ áo của bác sỹ phẫu thuật chính mà đe doạ

" Không cứu được anh ấy , tôi cho ông tán gia bại sản !"

" Tôi sẽ cố hết sức Vương tiên sinh " Bác sỹ phẫu thuật run người , thực sự bị sát khí quanh người đối phương doạ , sau đó tiếp tục đi vào phòng phẫu thuật dùng hết sức của mình mà đem lại hơi thở cho nam nhân bên trong kia .

Vương Hạo Hiên quắc mắt , đôi mắt híp đen trầm lại , giống như một con báo đen tức giận không nói thành lời . Hai bàn tay nắm chặt thành quyền , từng khớp va chạm vào nhau tách một tiếng đau tai .

Tiêu Chiến không qua khỏi , Uông Trác Thành , cho dù là Vương Nhất Bác cũng sẽ không tha !

************************************

Hoa Ngư Viên

Trong căn phòng mùi dục vọng vẫn còn chưa vơi , người đàn ông tướng mạo xuất thần đường viên sâu sắc an ổn ôm lấy nữ nhân dung nhan xinh đẹp xảo trá trong ngực, cả hai loã thể cùng đắp chung một chiếc chăn mỏng . Vương Nhất Bác bị ánh nắng bên ngoài làm tỉnh , hắn nhíu chặt đầu mày , sau đó mới giãy dụa mở mắt. Trước mắt là trần nhà quen thuộc..ở Hoa Ngư Viên ?

Hắn nhớ hắn đã trở về Vương gia rồi cơ mà ? Sao còn nằm đây , chợt sự tiếp xúc da thịt bên cạnh khiến hắn trừng mắt lớn .

Lâm Cẩm Nghiên nghiêng người , mày liễu hơi cau lại lộ phần mệt mỏi , nghe thấy tiếng quát của hắn , liền hé nửa mắt bĩu môi

" Anh hành em đến chết đi sống lại , anh còn quát em ?"

Vương Nhất Bác nhìn xuống dưới , cả hai người đều trong tình trạng vô phục , mà chăn gối xộc xệch như vậy không khó đoán được đêm qua xảy ra những gì ?

Hắn cố gắng kiềm chế rời giường nhấc quần áo dưới đất lên mặc , Lâm Cẩm Nghiên không thèm mặc váy vào , đơn giản quấn lại chiếc chăn mỏng quanh người , xuống giường ôm chầm lấy Vương Nhất Bác , bên tai hắn nỉ non

" Hôm nay ở cạnh em được không ?"

" Cút ra khỏi người tôi" Hắn đanh giọng lại , mệt mỏi chán ghét nhìn cô .

Lâm Cẩm Nghiên cư nhiên nũng nịu ở cánh tay Vương Nhất Bác , hắn lần này thực sự tức giận đến tột điểm , xoay người lại bóp vào má cô , dùng hết sức đẩy cô tựa xuống mép giường , Lâm Cẩm Nghiên bất ngờ bị đẩy ngược xuống , bên má bị dùng bóp đau muốn ứa nước mắt .

" Con đàn bà lẳng lơ , tôi nói cô một lần , cô không nghe ? Cô muốn chết ? Được , tôi liền cho cô đi chết !"

Hắn một tay bóp chặt má cô , một tay với sang ngăn tủ kéo , trong đó hàng chục lọ thuốc không phân biệt được , hắn đổ hết lên giường , bốc một nắm nhét vào khoang miệng cô , nhét đến khi đầy , đến khi không thể nhét nữa , hắn liền cầm lấy cốc nước bên cạnh đổ vào miệng cô .

Lâm Cẩm Nghiên ngay tức khắc giãy dụa đẩy Vương Nhất Bác ra , Vương Nhất Bác như hoá thành con thú dữ , đôi mắt ảm đạm sớm hằn tơ máu , vương vấn sự nguy hiểm cô đọng trên vành mắt .

Lâm Cẩm Nghiên khóc không ra nước mắt , tay chân không ngừng đạp loạn nhưng vẫn không thể thoát nổi bàn tay của Vương Nhất Bác , mấy lọ thuốc đều là thực phẩm chức năng , nếu như uống vào một lúc không sớm thì muộn cũng sẽ tử vong ..

Vương Nhất Bác rót nước vào trong khoang miệng cô , điên cuồng bóp má cô , gằn giọng

" Uống ! Nuốt hết cho tôi !"

Lâm Cẩm Nghiên đẩy Vương Nhất Bác ra , hắn buông tay để cô nửa bò nửa nằm dưới sàn mà ho sặc sụa , con tiện nhân đáng chết !

Hắn phủi tay cầm lấy điện thoại ở trên bàn uống nước , hiện rất nhiều cuộc gọi của Tiêu Chiến , phải đến hơn 13 cuộc , hắn nhíu mày chỉnh lại áo sơ mi sau đó nhanh chóng đi đến cửa toan mở ra , tiếng Lâm Cẩm Nghiên yếu ớt ở đằng sau vọng đến

" Vương Nhất Bác , thằng đoạn tụ đó nhất định không xong rồi"

"Còn xuất hiện,cô chết không thây"

Sau đó đem cửa đóng rầm một cái , Lâm Cẩm Nghiên nhìn chiếc cửa đó thật lâu , một lúc sau liền cười phá lên , tóc tai rối loạn , miệng vẫn còn dính bột thuốc , chẳng khác nào một nữ nhân điên tình .

Chính cô cũng không biết bản thân đã động lòng chưa , nhưng khi Vương Nhất Bác về bên Tiêu Chiến , cô đều cảm thấy ghen tị mà cố gắng níu kéo hắn .

Vương Nhất Bác đập mu bàn tay vào bánh lái , chân đạp vào ga cố gắng về Vương gia càng nhanh càng tốt , chiếc Maserati lao nhanh trên quốc lộ , cứ như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất .

Vương Nhất Bác vừa về đến Vương gia , quản gia cũng như người làm đứng ở cửa chào đón , hắn chạy vội lên phòng tìm người , cảm thấy điều gì đó không phải .

Bước chân dồn dập mở từng cánh cửa phòng ra , đều không có người , hắn liếc về phía quản gia đứng dưới chân cầu thang

" Tiêu Chiến đâu ?"

" Cậu ấy vẫn còn chưa về "

" Từ đêm qua ?"

" Còn nữa , Vương tiên sinh vừa rời đi "

Vương Nhất Bác tức giận đá vào tường , bàn tay nắm chặt đấm lên bức tường trắng sang trọng , hắn chính mình không hiểu vì sao hắn tức giận .

Vương Nhất Bác quay vào tắm rửa , đứng dưới nước lạnh hồi lâu , trong lòng lại hiện lên bồn chồn lo lắng , có phải hay không Tiêu Chiến gặp bất trắc gì ?

Hắn trầm lặng ngồi trên sofa trong thư phòng , cầm lấy điện thoại gọi cho Tiêu Chiến , ấy vậy mà không nhận được sự hồi âm . Hắn vươn đầu ngón tay trỏ đành ấn vào số của Vương Hạo Hiên , hắn còn chưa hỏi đã nghe thấy đối phương mang theo giọng điệu chán nản vang lên

" Bệnh viện , chậm thì thiệt "

Bệnh viện ?

Ai ở bệnh viện ?

Vương Nhất Bác hốt hoảng xuống gara lấy xe đi đến bệnh viện Trung ương , không phải chứ , Tiêu Chiến ở bệnh viện làm gì ?

Bốp

Vương Hạo Hiên nhếch mép cười lạnh , vừa thấy Vương Nhất Bác đến đã không nhịn được nhằm gò má kia đấm tới . Vương Nhất Bác ăn một quyền , lảo đạo ngã xuống hàng ghế chờ bên ngoài , sau đó tiếng Vương Hạo Hiên khing bỉ vang đến

" Vì ông anh , Tiêu Chiến tự tử rồi!"

"E...Tiêu Chiến làm sao?"

" Haha , quả nhiên là người chồng hết sức quan tâm vợ , tôi kể anh nghe.."

" Mày..."

"Đêm qua bị một thằng chó cưỡng bức , điên cuồng cầu cứu sự cứu rỗi chết tiệt từ anh"

" Họ Uông ?!"

Vương Nhất Bác máu dồn lên não , cả gương mặt điển trai đều đỏ bừng , đôi mắt hằn rõ tơ máu , mấy thuộc hạ theo dõi Tiêu Chiến chết hết rồi??

" Tuyệt vọng mất mát, sáng nay đã dùng dao tự tử"

Vương Nhất Bác khuỵ xuống đất , đầu mày nhíu chặt , đêm qua đã xảy ra cái chó gì thế này?

Hắn chăm chăm nhìn lên đèn phòng phẫu thuật , viện trưởng biết người được đưa vào cấp cứu là Vương phu nhân liền chạy xuống

" Con mẹ nó ông phải cứu được cậu ấy , nhất định phải cứu được cậu ấy "

Vương Nhất Bác nắm chặt bả vai ông , đôi mắt gắt gao nhìn vào viện trưởng , tay run run chỉ về phía phòng phẫu thuật . Ông khẽ gật đầu , sau đó cũng chạy vào cùng phẫu thuật.

Vương Hạo Hiên cùng Vương Nhất Bác hai người đàn ông điển trai xuất thần đứng trước phòng phẫu thuật , mỗi người một khí thế , đều bức người đến đáng sợ . Vương Nhất Bác lo lắng đứng ngồi không yên

" Tìm Uông Trác Thành !"

" Mẹ kiếp Kim Tử đâu ? Giết chết đi , thằng ăn hại !"

Cuồng dã chửi bới vào điện thoại , hắn gặp được Uông Trác Thành , nhất định giết phanh thây .

Tiêu Chiến , em đừng bỏ tôi đi được không?

Trọng sinh quay về , lại gặp sai lầm lớn , hắn thật không biết ứng phó ra làm sao .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net