Chương 9 : Thống khổ chịu đựng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngồi dựa vào tường , hai tay bó chặt hai chân , cả gương mặt vùi sâu trong đầu gối dường như làm chính mình không thở nổi , từng giọt nước mắt rơi lã chã .

Bất lực , trống rỗng , mệt mỏi

Căn phòng chìm trong ánh sáng len lóc khắp nơi , Tiêu Chiến tựa vào góc tường khuất ánh sáng , cứ như bị rút hết sức lực , hô hấp khó khăn đến dồn dập .

Tiêu Chiến gọi điện cho Vương Nhất Bác rất nhiều , tay không ngừng ấn gọi đi , vậy mà chẳng hề có hồi âm . Vương Nhất Bác nói hắn luôn ở bên bảo vệ Tiêu Chiến , hắn nói sẽ luôn có mặt lúc y cần .

Vậy đêm qua , lúc y cần , hắn ở đâu?

Những lời đường mật rót vào tai y , lời nào là giả ? Lời nào là thật ? Chân thành ở nơi đâu ?

Trên cơ thể đau nhức đến khó chịu , nước mắt như những hạt ngọc trai trắng tròn đọng lại nơi khoé mi rơi xuống ướt đẫm quần dài , Tiêu Chiến đây chính là rào cản kiên nhẫn cuối cùng của y .

Uông Trác Thành , người đàn ông luôn ấm áp cư xử đúng mực , người mà y luôn coi là anh trai đêm qua thật sự đã cưỡng bức y .

Thực sự đã nói không quan tâm đến cảm xúc của y ...

Y chỉ nghĩ rằng tình yêu đơn phương đơn giản , đến rồi lại mau đi, thật không ngờ Uông Trác Thành lại cư nhiên muốn chiếm đoạt thân thể của y.

Tiêu Chiến cười nhạt , có lẽ vì đau lòng quá không nói thành lời , y cười vậy thôi.

Đáng thương , đúng , người nam nhân này sao lại đáng thương đến thế ? Nam nhân này đã làm sai chuyện gì hay sao ?

Trên thế giới này chẳng còn thân nhân nữa rồi , một người quan tâm đến y cũng chẳng còn , chẳng còn một ai hết . Tiêu Chiến , y đến với thế giới này chỉ để muốn hạnh phúc như ai khác , muốn được an ổn sống qua từng ngày , một đời một kiếp ở bên người mình yêu .

Ấy vậy mà từng chuyện đau khổ đến với y .

8 năm ròng rã chìm trong bóng tối

Cứ ngỡ vịt đã được hoá thiên nga , được ra khỏi bóng tối , hoà nhập đứng giữa thế giới thoải mái tung bay .

Nhưng , vịt vẫn là vịt , thiên nga này..không với tới được đâu.

Người đi uống trà , đến uống cạn là rời đi .

Cũng như y đến thế giới này tìm yêu thương , cạn tình cạn nghĩa cạn tâm tư rồi , đã đến lúc rời đi thôi .

Vương Nhất Bác ? Uông Trác Thành ?

Đều là những người không đáng tin tưởng

Tim đã lạnh rồi , trái tim này của y dường như khônh được tiếp nhận hạnh phúc chăng , trái tim này sẽ mãi đóng lại , lạnh toát chết dần .

Căn phòng đẹp đẽ xa hoa , đương nhiên để phù hợp tiện nghi với căn phòng , hiển nhiên phải có một bộ đồ dùng sắc .

Tiêu Chiến đờ đẫn đứng lên phía bàn uống trà gần giường , ẩn trong đó là một con dao sắc bóng loáng . Y mỉm cười đầy đau thương , đầu ngón tay trắng bệch run run miết một đường ở lưỡi dao .

Trên lưỡi dao ấy phản sắc lại một thiếu niên năng động , hoạt bát ngày nào nay đã trở thành nam nhân tiều tuỵ , đã nhiễm bụi trần dơ bẩn của cuộc sống .

Dao này ...

Tiêu Chiến dồn hết sức vào bàn tay cầm dao , dùng sức thật mạnh đâm thẳng vào ngực bên trái , trái tim này sớm nguôi lạnh rồi để nó chết đầu tiên , để nó đỡ đau lại , lúc ấy y mới có thể bình..ổn được.

Nghe bên tai tiếng phập một tiếng , đầu óc đều ong ong rơi vào khoảng trống , máu từ ngực chảy nhuỗm đỏ cả chiếc áo trắng , bàn tay giữ dao ẩm ướt chất lỏng đỏ tươi một hồi , y cười nhẹ đẹp tựa một thiên thần nhuốm máu .

Người mất đi trọng lực ngã xuống cả cơ thể nhỏ bé tiếp đất , đau đến khó thở.

Rời đi , là kết cục tốt nhất cho một người chịu quá nhiều đau khổ .

Ngay lúc bản thân trở nên mơ hồ , thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa hốt hoảng chạy đến phía y bế xốc y lên chạy xuống dưới tầng.

" Nh..Nhất Bác"

Là Vương Nhất Bác thì tốt quá, nhưng thật đáng tiếc người đến lại không phải hắn chút hi vọng nhỏ nhoi này...cũng đã dập tắt theo dòng máu chảy đi.

Vương Hạo Hiên vội vã ôm người vào xe , điên cuồng phóng đến bệnh viện Trung ương gần nhất , *hắn vừa về đến nhà , vốn định lên xem y ngủ hay thức . Thay vì nằm trên giường , ở ngay chính giữa căn phòng , dưới nền nhà lạnh toát , thân hình nhỏ bé ấy co ro lại một chỗ , mà máu từ phía ngực trái theo dao không ngừng chảy ra .

Tiêu Chiến được đặt ngồi trong lòng Vương Hạo Hiên , hơi thở nhẹ nhàng dần rồi cứ thể không thở được nữa , hắn lay người y

" Đừng ngủ , anh cái tên ngu ngốc này !"

Áo sơ mi của Vương Hạo Hiên nhuốm máu đỏ từ Tiêu Chiến , y thấy vậy giơ tay lên cố xoá đi vệt máu trên áo hắn , nhưng càng xoá , vệt máu ấy lại càng loang lổ .

" B..bẩn ..b..xi..xin lỗi"

" Đừng xin lỗi tôi , hãy xin lỗi bản thân anh kia kìa , gắng lên Tiêu Chiến " Vương Hạo Hiên không biết tại sao bản thân trở nên gấp gáp như vậy , đôi mắt híp lạnh gắt gao nhìn đường , chân không ngừng đạp ga .

" Tôi mệt..rồi"

Thiên thần cũng có lúc buông xuôi cực khổ mà rời đi , dùng đôi cánh trắng muốt của em rời nơi trần gian này.

Cho dù trút hơi thở cuối cùng

Cũng không phải trên người mình yêu

Em đi rồi

Thiên thần ấy đi rồi sao ?

Sao có thể ?

Thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp em ấy chưa được thưởng thức

Em ấy sao lại bỏ cuộc sớm đến thế ?

Làm ơn , đừng để em ấy rời đi

Em ấy còn một tương lai phía trước

Em ấy...còn phải tìm cho mình một nơi thực sự hạnh phúc

Nhưng....

Hạnh phúc lại không ở thế giới này, lại càng không thuộc về em

Em vất vả tìm kiếm , nếu thực sự không thấy , tìm không được , vậy hãy đến nơi khác tìm , một nơi...thật khác biệt

Tiêu Chiến ?

Ngày em đến với thế giới này , trời đẹp lắm em biết không ? Cả bầu trời chỗ nào cũng trong xanh đến lạ kì , buổi đêm tựa hồ còn được ông trời ban cho cực quang , cứ ngỡ em sẽ có một cuộc đời viên mãn .

Ngày em định rời thế giới này , trời..âm u lắm em thấy không ? Rõ ràng giữa một mùa hè nóng nực nơi nao cũng như đổ lửa , vậy mà hôm nay mây đen lần lượt kéo đến , là để tiếc thương một người kiên cường như em sao ?

Vì sao em đến nơi đây nhẹ nhàng như vậy , rời đi lại càng nhẹ nhàng hơn .

Nam nhân họ Tiêu tên Chiến , nếu em có kiếp sau , chỉ mong em có thể vào được một gia đình thường dân , an ổn tư tại , sẽ chẳng gặp ai tên Vương Nhất Bác , sẽ chẳng đau lòng nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net