Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Quan Thiển trong lòng thầm muốn bóp chết Hàn Nha Nhị, rõ ràng nàng đã rời Vô Phong rồi. Vậy mà lệnh bài còn không thu hồi, hiện tại hại nàng lưu lại nhược điểm khiến Cung Thượng Giác biết hết tất cả.

"Giác công tử nói gì ta không hiểu, năm năm trước ta đã rời Vô Phong rồi, cũng không biết lệnh bài này từ đâu ra." Thượng Quan Thiển tỏ ra vô tội nói.

Đột nhiên, Cung Thượng Giác siết chặt nắm đấm hướng Thượng Quan Thiển tung chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều hiểm hóc như muốn lấy mạng nàng. Thượng Quan Thiển bị dọa sợ, thấy hắn không có vẻ gì là đùa, nàng buộc phải xuất chiêu tránh né.

Cung Thượng Giác bắt lấy bàn tay đang ra chiêu của Thượng Quan Thiển, giữ chặt nàng: "Ba năm trước, trong một đêm mưa ở Lục Thành. Ta từng giao đấu qua với Võng của Vô Phong, không biết vì sao chiêu thức võ công của Thượng Quan cô nương cùng tên Võng kia lại y hệt vậy."

.

Suy nghĩ của Thượng Quan Thiển quay lại đêm mưa ngày đó, lúc ấy nàng đang thay Vô Phong làm nhiệm vụ, chặn đánh một lô dược liệu của Thất Tinh Phái, họ và Trịnh gia của Trịnh Hồn Nguyên năm đó giống nhau, đều độc lập, không dựa vào thế lực nào khác trong giang hồ, hoàn toàn tự lực cánh sinh.

Kết quả, ngay khi nhiệm vụ của Thượng Quan Thiển sắp kết thúc, người của Cung Môn đến, dẫn đầu chính là người đã lâu nàng chưa gặp, Cung Thượng Giác. Hắn gầy đi rồi, có lẽ sau khi nàng đi, không ai ở phòng bếp dám nấu gà nướng cá cho hắn.

Thượng Quan Thiển có thể nhận ra người dẫn đầu của Cung Môn khi đó là Cung Thượng Giác, thì dĩ nhiên Cung Thượng Giác cũng có thể phát giác được Võng của Vô Phong kia chính là nàng. Cung Thượng Giác dùng đao trực tiếp tấn công Thượng Quan Thiển, nàng thu hồi suy nghĩ, tập trung dùng thanh kiếm thân thuộc của mình giao đấu với Cung Thượng Giác.

Nàng không phải đối thủ của Cung Thượng Giác, bị hắn đâm trúng một đao sau lưng, sau đó nàng liền bỏ chạy.

.

Cung Thượng Giác siết chặt cổ tay của Thượng Quan Thiển, nàng vùng ra, bật khóc: "Giác công tử, ngài đang làm đau ta." Nàng rút tay lại, sửa sang y phục đang xộc xệch vì một màn náo loạn vừa rồi.

"Ba năm trước ở Lộc Thành, Võng cùng công tử giao đấu quả thật là ta"

Cung Thượng Giác tuy đã sớm đoán được chân tướng; nhưng vẫn không khỏi giật mình.

Cả hai im lặng một hồi, sau đó Cung Thượng Giác nhẹ giọng khẽ hỏi.

"Có đau không?"

"Ý của công tử là?"

"Vừa rồi, cũng chính là thanh đao cách đây ba năm trước đâm trúng cô."

Thượng Quan Thiển ngồi trước bàn trà ngẩn người, nàng vẫn chưa hiểu Cung Thượng Giác rốt cuộc đang muốn nói điều gì.

"Thanh đao đâm vào lưng cô vào ba năm trước, chính là chiếc vừa rồi."

Vô Phong đã dạy Thượng Quan Thiển khi đối mặt với bất kì tình huống nào phải tàn nhẫn ra sao, vô tình thế nào, thế nhưng tim nàng vẫn vì câu nói vừa rồi của Cung Thượng Giác mà đập hẫng một nhịp.

Lần cuối cùng có người hỏi nàng có đau hay không là a nương, chính là rất lâu trước đây. Lâu đến mức mà nàng đã quên mất dáng vẻ của a nương rồi.

Thượng Quan Thiển cười nhạt: "Công tử, lời này chỉ nên xuất hiện nơi những gia đình êm ấm hạnh phúc. Mà Thiển Thiển từ lâu đã sớm hết tuổi khóc lóc than đau rồi, hiện tại có đau hay không cũng chẳng ai quan tâm."

"Tuy rằng không nói, nhưng vẫn sẽ đau." Cung Thượng Giác nâng cổ tay của Thượng Quan Thiển lên, lấy một ít thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên cho nàng.

Thượng Quan Thiển kinh ngạc nhìn hành động của Cung Thượng Giác, hắn dường như cảm nhận được ánh mắt phức tạp của nàng liền ngẩng đầu nói: "Lát nữa ta phân phó hạ nhân thu dọn đồ đạc, từ tối nay nàng chuyển sang đây luôn đi."

Thượng Quan Thiển càng thêm chấn kinh hỏi lại: "Công tử có thể cho ta biết nguyên nhân không?"

"Nàng và ta vốn đã là phu thê một thể, nàng rời đi từng ấy năm, ta cũng chưa từng thông cáo qua với bên ngoài muốn hưu thê, cả giang hồ này ai không biết Thượng Quan tiểu thư thành Đại Phú chính là Cung Môn Giác cung Đại phu nhân."

.

"Phu nhân, những thứ này có cần chuyển sang phòng Giác công tử không?"

Thượng Quan Thiển đang suy nghĩ vu vơ đến ngẩn người thì liền bị câu hỏi này của tỳ nữ kéo trở về. Nàng nhìn về phía tỳ nữ vừa lên tiếng, trên tay cô ấy là chậu đỗ quyên trắng. Đó là cây hoa nàng đã trồng ở thành Đại Phú năm năm trước, cũng không biết vì sao Cung Thượng Giác lại đem nó cùng trở về Cung Môn.

"Nếu đã là đồ của phu nhân, liền chuyển toàn bộ sang đi." Cung Thượng Giác tiến vào, còn có bản sao siêu chất lượng của mình, Thượng Quan Giác.

Thượng Quan Giác đã lâu không được gặp mẫu thân nên hiên tại mừng rỡ vô cùng, lập tức buông tay Cung Thượng Giác rồi nhào vào người Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển ôm Thượng Quan Giác ôn nhu nói: "Giác nhi gần đây thế nào rồi, có còn ho khan không? Có nhớ mẫu thân không?"

"Giác nhi dạo này rất tốt, bá bá ở y quán nói ta đã khỏi hẳn chứng ho khan rồi. Viễn Chủy thúc thúc ở Chủy Cung thật sự chiếu cố con rất nhiều, đương nhiên Thượng Giác thúc thúc cũng chăm sóc con rất kĩ, mỗi lần người trở về đều mang cho con một chút đồ chơi rất thú vị.

Nói tới đây, Thượng Quan Giác nhìn về phía Cung Thượng Giác, trao cho hắn một nụ cười ngọt ngào.

.

"Thực ra, phụ thân con. . . . ."

"Giác nhi, con ra ngoài tìm Kim Phục chơi một lát, ta có việc muốn nói với mẫu thân của con."

Cung Thượng Giác trực tiếp cắt ngang lời Thượng Quan Thiển, bảo nhi tử đi tìm Kim Phục.

"Ngài vì sao lại ngắt lời ta? Ngài không muốn cho nó biết ngài là phụ thân của nó sao?" Thượng Quan Thiển khó hiểu thắc mắc, nhưng nàng lại suy nghĩ một chút, như ngợ ra điều gì liền mở miệng châm chọc: "Cũng đúng thôi, đường đường là Cung Môn Giác công tử, chắc hẳn là không muốn cùng Võng của Vô Phong là ta đây dính dáng nửa điểm quan hệ nhỉ."

Cung Thượng Giác cau mày, tựa hồ không muốn nghe nàng dựng thêm bất kì rào cản nào giữa hai người nữa: "Nếu ta không muốn cùng nàng dính líu quan hệ, chỉ cần trị khỏi cho Giác nhi rồi để hai người rời đi là được, hà tất phải đón hai mẹ con nàng cùng về với ta."

"Ta chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý làm cha, dù sao Giác nhi cũng rất ghét phụ thân." Cung Thượng Giác nói thêm.

"Làm sao có thể chứ?" Thượng Quan Thiển vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ nói: "Nó là ghét ngài đã không ở bên cạnh chăm sóc hai mẹ con ta thôi, nhưng những nỗ lực của ngài mấy ngày nay cũng không phải nó không thấy. Huống chi, thằng bé là con của ai chứ, là con trai của Cung Thượng Giác đó, từ nhỏ đã thông minh hơn người, vậy nên ngài nghĩ nó thực sự không nhận ra ngài chính là cha của nó sao?"

Cung Thượng Giác cảm thấy có chút thảng thốt, lúc này Thượng Quan Giác đẩy cửa tiến vào lớn tiếng nói: "Thực ra ngay từ khi vừa nhìn thấy người ta liền biết người chính là cha ta. Hàn Nha Nhị bá bá và dì Lạc đều từng nói ta và phụ thân chính là từ cùng một khuôn khắc ra. Những lời trên xe ngựa là ta cố ý nói ra đó, thế nhưng ta không có hận người."

Cung Thượng Giác có chút khó tin nhìn Thượng Quan Thiển, trong hốc mắt nam nhân đã sớm xuất hiện một làn sương mỏng. Thượng Quan Giác tiến đến ôm lấy Cung Thượng Giác, nhẹ nhàng nói ra hai tiếng: "Phụ thân."

Nghe được lời này, Cung Thượng Giác vòng tay bao trọn lấy Thượng Quan Giác, bế thằng bé đặt lên đùi mình.

"Ừ, phụ thân đây."

.

Giờ Tý, Chủy cung.

"Ca, sao lại đến đây? Có chuyện gì sao?"

"Giác nhi và Thượng Quan Thiển đều đã ngủ rồi, ta không ngủ được, qua tìm đệ."

Cung Viễn Chủy đưa cho Cung Thượng Giác một chén trà, trên mặt vừa tức giận vừa nghi hoặc: "Ca, ta không hiểu, vì sao huynh đã lục soát được lệnh bài "Võng" từ trên người Thượng Quan Thiển mà vẫn để nàng ta bên cạnh? Tử Thương tỷ tỷ bên kia rất giận, tỷ ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm năm trước Thượng Quan Thiển hại Kim Phồn suýt mất mạng."

Cung Thượng Giác cười nhẹ: "Đệ có còn nhớ ta từng nói qua, sư tử làm thế nào để săn mồi không?"

"Nhớ" Cung Viễn Chủy gật đầu :"Dựa vào sự kiên nhẫn, sư tử nếu như không có sự chắc chắn tuyệt đối, nó sẽ nằm yên, vững như bàn thạch. Không có đủ phần trăm nắm chắc, nó tuyệt đối sẽ không hành động."

"Đúng vậy, Thượng Quan Thiển mặc dù nói nàng đến Cung Môn là vì trộm thuốc, nhưng ta lại tìm thấy lệnh bài "Võng" trong phòng nàng. Ta không dám khẳng định nàng có thật sự vi bệnh tình của Giác nhi mà quay trở lại Cung Môn hay không, vậy nên ta chỉ có thể thời thời khắc khắc đặt nàng dưới mắt, chờ nàng tự lộ tay chân."

Mà Thượng Quan Thiển ngay vào lúc Cung Thượng Giác xoay người xuống giường đã tỉnh giấc. Cung Thượng Giác hiểu nàng, nàng làm sao lại không hiểu Cung Thượng Giác chứ. Nàng tất nhiên là biết rõ việc hắn giữ nàng bên cạnh là để giám sát, giống như cách mà năm năm trước chàng đã phái Cung Viễn Chủy đến viện nữ khách đón nàng về Giác cung.

Nhưng Cung Thượng Giác ơi Cung Thượng Giác, ta đã sớm rời Vô Phong, cho dù ngài có giữ ta bên cạnh cả đời cũng không bắt được nhược điểm của ta đâu.

.

"Thế nhưng ca, nếu như Thượng Quan Thiển thực sự quay lại Cung Môn chỉ để tìm thuốc thì sao?" Cung Viễn Chủy hỏi.

"Vậy thì nàng sẽ ở Cung Môn làm Giác cung phu nhân của ta, cả đời này, cũng chỉ có thể làm phu nhân của ta, thê tử của ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net