Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, tại địa lao.

Thượng Quan Thiển sau khi tỉnh lại, phát hiện tất cả hình cụ trong đại lao đều đã được chuyển đi, xong chính mình lại nằm trên chiếc giường lót lông cáo.

Vết thương trên người nàng đều đã được băng bó, duy chỉ có đôi tay vẫn bị chế ngự bởi gông cùm xiềng xích.

Từ xa có tiếng bước chân vọng tới, Thượng Quan Thiển bèn giương mắt nhìn người đang bước về phía mình.

"Không phải ca ta, thất vọng lắm chăng?" Cung Viễn
Chuỷ nhún vai, vẻ mặt khiêu khích nói.

Thượng Quan Thiển ậm ừ một tiếng, tựa mình vào tấm đệm phía sau. "Khả năng nói đùa của Chủy công tử so với hồi đó vẫn vậy, xem ra những năm qua, Chủy công tử cũng chẳng tiến bộ được bao nhiêu, nhỉ."

"Hừ," Cung Viễn Chủy hậm hực, mặt lạnh tanh. "Đừng nói nhảm nữa, đứa nhỏ kia đang ở đâu?"

Thượng Quan Thiển nâng chén trà bên cạnh lên, gượng cười với Cung Viễn Chủy, "Lời này của Chủy công tử là sao vậy? Sao ta không hiểu nhỉ? Đứa nhỏ nào ở đây?"

"Ca ca nói hết cho ta rồi." Cung Viễn Chủy nhếch mép. "Thượng Quan Thiển, đứa nhỏ bị ho ngay từ khi ra đời nếu không kịp trị tận gốc, chỉ e sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Cô cũng thông hiểu y thuật, khẳng định cô biết điều này, nếu không cô sẽ không mạo hiểm như vậy tới Cung Môn trộm Long đảm thảo."

Thượng Quan Thiển nghe xong những lời này, quơ quơ chén trà rồi mỉm cười, ngửa mặt nhìn Cung Viễn Chủy, "Chuyện của Giác nhi không phiền Chủy công tử bận tâm, có chuyện gì thì thỉnh Giác công tử trực tiếp đến nói với ta. Ta mệt rồi, không tiễn Chủy công tử nữa."


Cung Viễn Chủy cho tới bây giờ chưa từng gặp nữ tử nào cứng đầu như nàng, liền tức giận thở mạnh một tiếng rồi phất áo quay đi.

.

Giác cung,

Cung Viễn Chủy tức đến phát hỏa, đem trà trên bàn một ly, rồi lại một ly ừng ực nuốt xuống như trút giận. Cung Thượng Giác trở về, thấy cảnh vậy liền không khỏi bật cười, "Nàng nói với đệ cái gì rồi mà chọc đệ giận đến độ này?"

"Ca—!" Cung Viễn Chủy bất mãn nói. "Nàng ta muốn huynh đích thân tới."

Nụ cười của Cung Thượng Giác nhạt dần, không biểu tình gì, chỉ tán thành một tiếng.

Địa lao,

Thượng Quan Thiển gục vào tấm đệm nhắm mắt nghỉ ngơi, bát thuốc bên cạnh vẫn đang nghi ngút khói.

Cung Thượng Giác bước đến, thấy nàng thế này bèn nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng, "Vì sao còn chưa uống thuốc?"

Thượng Quan Thiển giơ bàn tay đầy vết bầm lên, ra vẻ đáng thương nói, "Tay của ta như thế này, làm sao có thể bưng bát uống thuốc được."

Cung Thượng Giác thấy thế liền bước tới. Một tay cầm lấy bát thuốc, một tay điều chỉnh tư thế của Thượng Quan Thiển để nàng dựa vào người mình, chậm rãi giúp nàng uống thuốc.

"Đa tạ Giác công tử." Thượng Quan Thiển ngước lên Cung Thượng Giác mà tủm tỉm cười, như con mèo nhỏ lim dim vì được thỏa mãn.

Cung Thượng Giác đỡ nàng uống thuốc xong, rút từ trong áo một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng giúp Thượng Quan Thiển lau miệng, "Thuốc cũng uống xong rồi, giờ nói cho ta biết đứa nhỏ đang ở đâu."

Thượng Quan Thiển tắt cười, "Thì ra Giác công tử giằng co với ta một hồi chỉ vì muốn biết tung tích của Giác nhi."

"Không tìm thấy đứa nhỏ kia, ta làm sao biết lời lẽ của cô là thật hay giả." Cung Thượng Giác đứng lên, bưng chén thuốc đã cạn ra ngoài, "Ta đợi cô mở miệng nói thật với ta, dù sao đứa nhỏ kia có lẽ muốn đợi cũng chẳng kịp nữa."

Thượng Quan Thiển nhắm mắt lại, hít một hơi rồi rốt cục nói ra chân tướng, "Thành Đại Phú, bên trong sân viện cách quán rượu Hàn Anh hai thước. Ngài gọi theo nhiều người một chút, nói không chừng lại có Vô Phong an bài mai phục. Khi nhìn thấy Giác nhi, ngài liền biết ta nói thật hay giả."

Cung Thượng Giác không đáp, quay đầu hướng Kim Phục đang chờ ngoài đại lao phân phó, "Sắp xếp căn phòng kia, lát nữa đón Thượng Quan Thiển về Giác cung."

.

Một tháng sau, Giác cung.

Thượng Quan Thiển lặng im ngồi trong phòng trà, những vết thương trên người gần như đều đã phục hồi an lành, những dược liệu Cung Thượng Giác đưa nàng đều là thượng hạng, ngay cả một chút sẹo cũng khó mà lưu lại.

Nàng thở dài, cũng không biết Giác nhi giờ ra sao rồi. Kể từ khi chuyển từ đại lao về Giác cung, nàng chưa gặp lại hai huynh đệ Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy, đương nhiên cũng bởi mệnh lệnh của Cung Thượng Giác, nàng không được rời Giác cung. Mỗi ngày chỉ có thể pha trà, rồi chăm sóc đỗ quyên trong viện. Cũng không biết vì sao đã năm năm rồi, Cung Thượng Giác vẫn chưa nhổ bỏ hết đỗ quyên, ngược lại còn tỉ mỉ chăm sóc, để chúng càng ngày càng phát triển.

Giờ này khắc này tại thành Đại Phú.

"Báo cáo Giác công tử, tất cả thích khách Vô Phong đều đã chết dưới mũi ám khí của Cung Môn. Đây là đứa nhỏ ngài cần, thuộc hạ đã đưa nó lại đây."

Cung Thượng Giác giương mắt nhìn về phía đứa nhỏ đang đứng bên cạnh thị vệ. Liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đây chính xác là con của hắn cùng Thượng Quan Thiển.

Cung Viễn Chủy đứng một bên cũng sợ ngây người, bộ dạng của tiểu hài tử này cùng ca hắn hồi còn nhỏ đích thị là đúc từ một khuôn, sao y bản chính!

Cung Thượng Giác cúi người, khuỵu xuống xoa đầu đứa nhỏ, ôn nhu hỏi, "Ngươi tên là gì?"

"Ta là Thượng Quan Giác," hài tử đáp. Thằng bé tuy lớn lên ở ngoài nhưng lại được Thượng Quan Thiển dạy dỗ rất tốt, cả thân hình mang trọn dáng dấp, khí phái của thế gia công tử quyền quý.

Cung Thượng Giác đứng lên, nắm tay Thượng Quan Giác, hướng hạ nhân ra lệnh, "Lên xe ngựa, về Cung Môn."

Thượng Quan Giác giãy ra khỏi vòng tay Cung Thượng Giác, "Hai vị thúc thúc, mẫu thân nói bình thường ta không thể rời khỏi nơi này. Đợi sau khi mẫu thân trở về, ta liền cùng mẫu thân đến Cung Môn."

Cung Viễn Chủy nhìn cháu trai, trong lòng cao hứng, cười tủm tỉm nói, "Mẫu thân con đang ở Cung Môn cho nên hiện tại đi thôi, chúng ta cùng nhau về nhà."

Thượng Quan Giác lắc đầu, "Mẫu thân nói, nếu có ai muốn tới đón ta thì phải cầm tín vật của người, hai vị thúc thúc có không?"

"Giác nhi rất thông minh, cũng rất nghe lời ta nói." Thượng Quan Thiển rút chiếc trâm bạc duy nhất trên đầu ra đưa cho Cung Thượng Giác. "Trước khi đi ta có nói, nếu có người đến đón nó, nó phải làm cho đối phương lấy ra được chiếc trâm này mới có thể đi theo họ."

Cung Thượng Giác cười nói, "Cô không sợ có người dùng vũ lực bắt nó đi sao?"

Thượng Quan Thiển lắc đầu, "Không sợ, năm đó bà chủ của Hàn Anh tửu quán bị kẻ thù đuổi giết, ta đã cứu cô ta một mạng. Về sau kết làm bằng hữu, thực lực của cô ta có thể so với cấp Lượng của Vô Phong, trước khi đi ta đã nhờ cô ta trông nom hài tử."

Cung Thượng Giác nhớ lại cuộc trò chuyện với nàng, sau đó lấy cây ngân trâm trong ngực áo ra, đưa cho Thượng Quan Giác. Đứa nhỏ sau khi xem xét xong liền cất đi rồi cùng hai người Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, Cung Thượng Giác pha trà cho đệ đệ cùng con trai của hắn.

Cung Viễn Chủy tò mò nhìn Thượng Quan Giác, "Mấy năm nay, con cùng mẫu thân sống thế nào?"

"Từ khi ta có trí nhớ, mẫu thân cứ cách một khoảng thời gian sẽ ra ngoài kiếm tiền một lần. Trong lúc người ra ngoài kiếm tiền, Hàn Nha Nhị bá bá và dì Lạc sẽ đến chăm sóc ta."

Thượng Quan Giác nói tới đây có vẻ rầu rĩ, "Ta không muốn mẫu thân ra ngoài kiếm tiền chút nào, bởi đôi khi khắc trở về, nương thường bị trọng thương. Thậm chí có lần rất nghiêm trọng, hôn mê tận một tháng."

Cung Thượng Giác đang pha trà thì tạm dừng, nghe xong lời nói của Thượng Quan Giác, kết hợp cùng với tấm lệnh bài "Võng" tìm được trên người Thượng Quan Thiển, hắn rốt cuộc đã hiểu rồi. Ra ngoài kiếm tiền chính là đang làm nhiệm vụ cho Vô Phong. Hắn từng cùng một "Võng" gặp thoáng qua mấy lần, hắn cũng chưa từng ngỡ ra, đó không phải ai khác mà chính là Thượng Quan Thiển.

"Vậy phụ thân của con đâu?" Cung Thượng Giác hỏi.

"Chết rồi." Thượng Quan Giác oán hận nói. "Ta từng hỏi mẫu thân rằng phụ thân đang ở đâu, người nói phụ thân vì phải bảo vệ tộc nhân nên đã hy sinh nơi sa trường. Ta thực chán ghét hắn, nếu hắn không chết, mẫu thân sẽ không vì kiếm tiền mà khổ sở như vậy. Những lời này ta không dám cất với mẫu thân, bởi vì mẫu thân nói rằng cha là một đại anh hùng, không cho phép ta ở sau lưng nói xấu hắn."

Lời nói của Thượng Quan Giác khắc sâu vào trong đầu hắn, khiến mắt rơm rớm đỏ lên. Cung Viễn Chủy ngồi cạnh nhìn Cung Thượng Giác như vậy có chút không đành lòng, liền cùng Thượng Quan Giác đổi chủ đề tán gẫu.

.

Giác cung,

Thượng Quan Thiển đang ở trong phòng chăm sóc quyên thì Kim Phục tiến đến bẩm báo, "Thượng Quan tiểu thư, Giác công tử cho mời người đến."

Thượng Quan Thiển nghĩ rằng nàng có thể lập tức nhìn thấy con trai nên liền buông kéo, vui mừng khôn xiết đi tới phòng của Cung Thượng Giác.

Thượng Quan Thiển tới phòng của Cung Thượng Giác liền nhìn bốn phía, không có Giác nhi, chỉ có Cung Thượng Giác đang ngồi trước thư án.

"Đến đây, ngồi xuống." Cung Thượng Giác đưa ngón tay về hướng mình, hàm ý bảo nàng tới bên cạnh hắn. Thượng Quan Thiển nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh Cung Thượng Giác, "Giác nhi đâu? Ngài không thấy nó sao?"

"Thằng bé đang ở Chủy cung, Viễn Chủy đệ đệ sẽ trị liệu cho nó." Cung Thượng Giác đem ra một khối mực đưa cho nàng, muốn nàng giúp hắn mài mực.

Thượng Quan Thiển lấy tinh dầu nguyệt quế từ trong tay áo ra, nhỏ vào nghiên mực, "Giác công tử có chuyện gì cứ nói thẳng, ta không tin Giác công tử gọi ta lại đây chỉ là vì muốn ta mài mực giúp."

Cung Thượng Giác lấy lệnh bài Vô Phong từ trong tà áo ra, ném lên trên bàn.

"Không biết Thượng Quan tiểu thư từ khi nào từ Mị thành Võng. Cũng không biết mấy năm nay những hành động của Võng kia trên giang hồ, liệu có phải chính là Thượng Quan tiểu thư."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net