Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 năm sau, thành Đại Phú.

Thượng Quan Thiển ngẩng đầu thưởng nắng, trong lòng trút một hơi dài, chẳng biết đã bao lâu nàng chưa tiếp xúc với ánh dương quang ấm áp này rồi.

"Thượng Quan tiểu thư, thiếu công tử đang đợi người trong sân." Nam nhân y phục đen cúi đầu nói.

"Ừ, ta biết rồi." Thượng Quan Thiển nhàn nhạt đáp.

Đây đã là năm thứ năm nàng rời Cung Môn, cũng là năm thứ năm nàng bán mạng cho Vô Phong.

Năm năm trước, nàng trốn khỏi Cung Môn, dùng toàn bộ tài sản mấy năm nay tích góp được dựng lên một khoảng sân nhỏ. Vốn dĩ nàng muốn tự mình sống nốt khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, kết quả Cung Môn lại thông cáo giang hồ rằng Ruồi bán nguyệt không phải độc, không cần giải.

Hay tin này, Thượng Quan Thiển thở nhẹ một tiếng, nàng dịu dàng vuốt ve bụng nhỏ rồi mỉm cười.

Thấm thoát đã đến ngày Thượng Quan Thiển lâm bồn. Đứa nhỏ thực nghe lời, thoáng cái nàng đã bình an hạ sinh nó. Nó lớn cũng thật nhanh, hơn nữa, càng lớn lại càng giống nam nhân kia. Nàng đặt tên cho nó là Thượng Quan Giác, là ngọc bảo của nàng, cũng là Giác trong Cung Thượng Giác. (*)

(*): Nguyên văn tác giả đặt tên bảo bảo là 上官珏. Chữ 珏 được ghép từ bộ 玉 (Ngọc), hai chữ ngọc ghép lại thành chữ 珏 (Giác). Mà chữ 珏 cũng đọc là /jué/, đồng âm với tên Cung nhị là 角 /jué/. Cho nên tên của Giác nhi ở đây vừa tượng trưng như ngọc bảo quý giá của Thiển Thiển, mà cũng vừa hay là Giác trong Cung Thượng Giác.

Thượng Quan Thiển vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ như vậy bình đạm trôi qua, nhưng rồi Điểm Trúc tìm đến. Nàng đánh không lại người của Vô Phong, Giác nhi liền bị bọn chúng bắt đi. Chúng lấy Thượng Quan Giác ra áp chế Thượng Quan Thiển, dùng điểm yếu của nàng để uy hiếp, ép nàng tiếp tục bán mạng cho Vô Phong.

Thượng Quan Thiển hết cách, đành thuận theo ý chúng.

Thời gian qua đi, trong năm năm này, nàng đã lên đến vị trí Võng của Vô Phong. Vào những lần đi làm nhiệm vụ, nàng đã gặp được Cung Thượng Giác vô số lần. Chẳng qua hắn không nhận ra nàng, hắn nhiều nhất cũng chỉ biết rằng Vô Phong có thêm một Võng mà thôi.

.

"Mẫu thân mẫu thân, người ở bên ngoài kiếm tiền có mệt hay không? Chờ Giác nhi lớn lên, Giác nhi nhất định sẽ thay người hành tẩu giang hồ kiếm thật nhiều tiền rồi sau đó hiếu kính mẫu thân."

Thượng Quan Thiển xoa đầu Thượng Quan Giác, cười nói, "Mẫu thân không mệt. Ngược lại là con đó, bệnh có đỡ hơn chút nào không?"

"Đỡ hơn nhiều rồi ạ, mẫu thân yên tâm. Thuốc mà Hàn Nha Nhị bá bá tìm cho con tốt lắm, Giác nhi không còn ho khan nữa rồi."

Thượng Quan Giác từ bé thân thể đã suy nhược, luôn bị ho khan. Năm đó Vô Phong thủ đoạn đa đoan, mưu hèn kế bẩn đã dùng chính phương thuốc chữa cho Thượng Quan Giác để ép Thượng Quan Thiển tiếp tục làm việc cho chúng.

"Tiểu Giác nhi, bá bá có chuyện muốn nói với mẫu thân ngươi, ngươi ra ngoài chơi một chút nhé." Hàn Nha Nhị bước vào, nói rồi xoa đầu thằng bé.

Thượng Quan Thiển nhìn Thượng Quan Giác đi ra xa mới cất lời, "Tất cả nhiệm vụ Vô Phong giao cho ta đều đã hoàn thành, có thể nói dược liệu cuối cùng cần cho phương thuốc là gì chưa?"

"Quỷ đảm thảo, kết hợp cùng phương thuốc ta đưa cô trước đây là có thể trị hoàn toàn chứng ho khan của Thượng Quan Giác."

"Được, vậy Quỷ đảm thảo ở đâu?"

Hàn Nha Nhị liếc mắt nhìn Thượng Quan Thiển một cái, cười như không cười. "Thiên hạ này chỉ có một nơi duy nhất có thể trồng ra Quỷ đảm thảo, là sơn cốc Cựu Trần."

Hắn dừng lại một khắc, khóe miệng nhếch lên rồi tiếp tục, "Mà kẻ phụ trách dược liệu của sơn cốc Cựu Trần, vừa hay lại chính là người quen cũ của cô, Cung Viễn Chủy."

Nghe đến cái tên quen thuộc, Thượng Quan Thiển bất giác nắm chặt tay lại. Nàng cười khẩy, chống cằm tiếp lời, "Thiên hạ rộng lớn như vậy, ta không tin Cung Môn lại độc quyền Quỷ đảm thảo, một chút cũng không lưu hành ra ngoài."

"Ta có thể làm thêm mấy nhiệm vụ nữa, đổi lấy Quỷ đảm thảo." Nàng tỏ ý muốn thương lượng.

"Dược liệu của Vô Phong, chỉ có người của Vô Phong mới có thể dùng. Năm năm trước, thủ lĩnh đã đáp ứng cô, sau khi làm xong nhiệm vụ này cô liền có thể rời Vô Phong. Dựa theo quy củ, Thượng Quan tiểu thư, cô hẳn là không thể cùng Vô Phong đổi lấy Quỷ đảm thảo nữa rồi."

"Đương nhiên nếu như hiện tại Thượng Quan tiểu thư đổi ý, quay lại Vô Phong, chúng ta hiển nhiên hoan nghênh cô, cũng sẽ hai tay dâng Quỷ đảm thảo tận nơi."

Thượng Quan Thiển tiếp tục phải lựa chọn, lần nữa bán mạng cho Vô Phong hay liều mạng tới Cung Môn một phen.

.

Ba ngày sau, giờ Tý.

Thượng Quan Thiển một thân hắc y, cẩn thận từng bước lẻn vào Cung Môn.

Đúng vậy, Thượng Quan Thiển cuối cùng vẫn là lựa chọn mạo hiểm một phen. So với việc tiếp tục ở lại Vô Phong, nàng thà chết dưới tay Cung Môn còn hơn. Năm năm hoạt động ở Vô Phong, nàng đã tiêu diệt toàn bộ những tên đồng đảng từng góp tay diệt trừ phái Cô Sơn năm đó, hiện tại chỉ sót lại duy nhất Điểm Trúc còn trên đời. Đợi sau khi Thượng Quan Giác hoàn toàn hồi phục, nàng sẽ tự tay giết chết Điểm Trúc, tiêu diệt Vô Phong.

Thượng Quan Thiển lẻn vào Chủy cung, tìm kiếm Long đảm thảo. Trước đây nàng từng ở bên cạnh Cung Thượng Giác, đương nhiên biết Cung Viễn Chủy sẽ không để những dược liệu quý giá này ở y quán, mà sẽ cất giữ ở Chủy cung. Nàng căn khoảng thời gian mà bình thường Cung Viễn Chủy sẽ ở Giác cung mà tới, sau đó trực tiếp lẻn vào Chủy cung.

Đáng buồn thay, quả nhiên người tính không bằng trời tính, thế mà Cung Viễn Chủy nay lại trở về sớm hơn dự kiến. Hắn phát hiện Thượng Quan Thiển đang lục tìm thảo dược, tuy nhiên do đang che mặt nên hắn không nhận ra nàng.

Mấy năm nay võ công của Thượng Quan Thiển liên tục tăng tiến, vốn dĩ năm năm trước Cung Viễn Chủy không phải đối thủ của nàng, cho nên năm năm sau cũng vậy, không khác là bao.

Cung Viễn Chủy thấy tình hình không ổn, liền phóng tiễn báo hiệu gọi Cung Thượng Giác. Thượng Quan Thiển thấy hành động của hắn liền nhanh chóng thu kiếm, dự định thoát thân chạy trốn.

Thượng Quan Thiển chạy tới trước cửa ám đạo, liền cảm nhận được một thanh đao vụt lao tới. Nàng giương mắt nhìn về phía nam nhân phóng đao, là Cung Thượng Giác.

"Kẻ nào?"

Thượng Quan Thiển nhìn vào mắt hắn, ánh mắt âm trầm, rét lạnh. Thượng Quan Thiển không hé môi nửa lời, Cung Thượng Giác chợt nhận thấy điểm bất thường, trực tiếp dùng đao hướng về phía mặt nàng.
Năm năm nay, không chỉ võ công của Thượng Quan Thiển thăng tiến, Cung Thượng Giác cũng vậy. Có lẽ do trời sinh thể chất nam nữ khác biệt, Thượng Quan Thiển vẫn là đấu không lại Cung Thượng Giác.
"Ngươi không nói, ắt sẽ có biện pháp để ngươi nói." Cung Thượng Giác nhìn Thượng Quan Thiển đang bị thị vệ Cung Môn áp giải, vô cảm nhả từng chữ.

Cung Viễn Chủy đứng bên cạnh hắn, tỏ ra cao hứng, "Ca, để ta gỡ mạn che của cô ta xuống, xem rốt cuộc là ai."

Mạng che mặt được gỡ xuống, là gương mặt đẹp đẽ năm năm chưa gặp kia.

"Thượng Quan Thiển!"

Cung Viễn Chủy kinh ngạc thốt lên.

Nàng chính là ác mộng của ca, cũng là người mà ca không dám bày tỏ chân tâm thật lòng.

Cung Thượng Giác nhìn thấy gương mặt quen thuộc nọ, khóe mắt đỏ lên, vẫn dán chặt vào thân ảnh đang bị áp giải kia.

Thượng Quan Thiển nhìn nam nhân cao cao tại thượng đang được người của Cung Môn vây quanh bảo vệ, không nén nổi mà bật cười. Nụ cười của nàng tươi sáng, rực rỡ như đóa đỗ quyên nở rộ, đẹp nao lòng người.

"Ngươi cười cái gì?" Cung Viễn Chủy trừng mắt nhìn nàng.

Thượng Quan Thiển không để ý Cung Viễn Chủy, tiếp tục nhìn Cung Thượng Giác mỉm cười, "Ngài khỏe chứ, Giác công tử?"

Cung Thượng Giác tiến tới, chế trụ nắm lấy cằm của Thượng Quan Thiển.

"Quay lại làm gì? Vô Phong các ngươi lại muốn sát hại người của Cung Môn tiếp sao?"

Thượng Quan Thiển gượng cười, một giọt lệ nóng hổi lăn dài.

"Công tử và ta từng là phu thê, sao ta nỡ ám hại người thân của ngài đây."

"Vô Phong các ngươi, miệng nói ra chỉ toàn lời dối gạt."

Cung Thượng Giác liền buông cằm Thượng Quan Thiển, phân phó thị vệ Cung Môn, "Đem Thượng Quan Thiển nhốt vào địa lao, ta sẽ thẩm vấn."
.
Trong Giác cung,

Cung Thượng Giác đưa mắt nhìn chậu đỗ quyên trắng đang đua nở đến xuất thần.

"Ca nói xem Thượng Quan Thiển lẻn vào Cung Môn là vì cái gì. Cô ta đến Chủy cung tìm dược liệu, chẳng lẽ muốn trộm Bách thảo tụy hay Xuất Vân Trọng Liên cho thủ lĩnh Vô Phong?" Cung Viễn Chủy nghi hoặc đặt câu hỏi.

"Đệ còn nhớ ta từng nói gì không? Nữ nhân càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm, muốn từ miệng Thượng Quan Thiển biết được chân tướng, chỉ có thể để chính nàng cam tâm tình nguyện nói ra."

"Địa lao bên kia tra tấn đến bước nào rồi?"

"Trừ rượu độc, còn lại đều thử qua. Giống như năm năm trước vậy, đều không chịu giải thích." Cung Viễn Chủy buồn bực nói.

Cung Thượng Giác nghiến răng, "Nàng không nói, để ta đích thân đi."

.

Cung Thượng Giác thấy Thượng Quan Thiển yếu ớt, thoi thóp gắng gượng duy trì từng hơi thở, liền nhớ lại viễn cảnh của nàng năm năm trước. Tình cảnh của nàng khi đó và hiện tại giống nhau, tay chân đều bị khóa chặt vào gông xiềng, y phục không chỗ nào lành lặn, loang lổ vết máu.

Thượng Quan Thiển chớp thấy đôi giày quen thuộc, ngẩng đầu nhìn vào đôi đồng tử lãnh đạm của Cung Thượng Giác. Hệt như năm ấy, chẳng sưởi ấm cho Thượng Quan Thiển mà chỉ trùm phủ sợ hãi lên tâm trí nàng.

Cung Thượng Giác đi đến cạnh chiếc bàn đặt hình cụ, trên mặt bàn bày la liệt các loại dụng cụ tra tấn khác nhau. Hắn cầm lên một bát rượu, lắc đều.

"Quen không?"

Thượng Quan Thiển ngẩng đầu nhìn Cung Thượng Giác, "Giác công tử vẫn như ngày đó, năm năm trước ngài là người ép hỏi ta, năm năm sau cũng vẫn vậy."

Cung Thượng Giác tiến lại gần Thượng Quan Thiển, lấy tay nâng cằm của nàng, "Vậy ngươi còn nhớ rõ lời ta nói năm đó không? Ngươi chỉ cần nói thật, ta bảo đảm ngươi không phải chịu khổ."

"Có thể bảo đảm ta không chết không?"

Cung Thượng Giác nhắm mắt, dường như đã hạ quyết tâm. "Ta bảo đảm ngươi không phải chịu khổ."

Thượng Quan Thiển cười cười tự giễu, "Ta đến Cung Môn trộm Long đảm thảo, Giác nhi từ trong bụng mẹ đã mắc chứng ho, trộm Long đảm thảo là để cứu mạng nó."

Cung Thượng Giác nghe câu trả lời quả thật ngoài dự đoán. "Giác nhi?"

"Năm năm trước, khi ta rời khỏi Cung Môn đã từng nói với ngài, rằng ta đang mang trong mình cốt nhục của Cung Môn. Giác nhi chính là đứa nhỏ kia, khuôn mặt thằng bé thực sự rất giống ngài..." Thượng Quan Thiển đã cạn kiệt sức lực, nốt lời rồi ngất lịm đi.

Sau khi Thượng Quan Thiển sinh đứa nhỏ ra, thân mình nàng đã không được như trước. Vừa rồi cùng Cung Thượng Giác trò chuyện đều là gồng hết sức bình sinh của mình.

Cung Thượng Giác rốt cuộc không áp chế được nội tâm tình cảm của mình nữa, một giọt lệ từ trong hốc mắt của hắn chảy xuống. Hắn lấy ra một viên thuốc trong bình sứ mang theo, đó là viên thuốc cứu mạng mà Cung Viễn Chủy đặc biệt chuẩn bị cho hắn.

.

"Khuôn mặt thằng bé thực sự rất giống ngài..." Lời này của Thượng Quan Thiển gợi trong lòng Cung Thượng Giác những bồi hồi, khiến hắn không ngừng ngẫm ngợi.

Nàng đã sinh cho ta một đứa con sao?

Đứa nhỏ là huyết mạch của ta và nàng sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net