Bị ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị ốm

Tống Á Hiên sinh bệnh rồi, bệnh tới như núi đổ.

Người ấy uống thuốc dưới mắt quan sát của em, lần này thì anh ấy cũng biết bị ốm khó chịu đến dường nào và biết cư xử ngoan ngoãn mỗi khi đi khám và uống thuốc.

Tình trạng tinh thần của em lại sụp đổ nữa rồi, em bắt đầu nhớ lại cuối cùng là em để con vi rút ấy xâm nhập vào người ảnh lúc nào, lẽ ra em không nên ngày nào cũng chơi game với ảnh đến tận 5 giờ sáng mấy bữa nay. Sức khỏe của Tống Á Hiên chỉ ở mức trung bình, đã không ăn nhiều mà còn thức khuya như vậy thì kiểu gì chả gây hại đến hệ miễn dịch. À, vào một đêm tuần trước, Tống Á Hiên còn gây lộn với em trên giường nhưng đến dây áo tắm cũng không buộc, em e là ảnh bị cảm lúc đó.

Em mở cánh cửa phòng ngủ, bệnh nhân đợt này rất tịnh tâm, thay vì chơi game muốn cháy cả hai tay thì anh nằm trên giường, cẩn thận duỗi một tay cầm điện thoại lướt lướt mấy video ngắn.

Nhìn ảnh bị nghẹt mũi đáng thương như vậy lại làm em thấy không vui nữa rồi, tâm trạng của em giờ đây khó chịu y chang cách Tống Á Hiên đang cố gắng thở vậy.

“Anh bị bệnh mà ngay cả chơi điện thoại anh cũng chả thấy dễ chịu í”. Thật sự ấy, em không muốn làm ảnh sặc, càng không muốn nói gì thì lại càng phải nói ra.

“Em giận rồi”. Tống Á Hiên rời mắt khỏi màn hình.

Em không trả lời ảnh.

“Nếu em muốn nói gì sao không nói đàng hoàng hết đi”. Sau khi đổ nước nóng ra, em quay lại nhìn anh, khuôn mặt Tống Á Hiên trông rất bình tĩnh và môi anh thì trắng bệch, không phải dáng vẻ cố gắng làm nũng. Em lại hối hận rồi, mắng chửi bản thân trong lòng, Tống Á Hiên đang thấy khó chịu đến như vậy rồi mà mày vẫn đi nổi giận với ảnh.

Em không biết mặt mình bây giờ đây nhăn nhúm hệt như trái khổ qua, em đưa anh nước ấm, không nói không rằng bỏ ống hút vô mồm anh, Tống Á Hiên cầm lấy uống từng ngụm nhỏ một. Vào lúc này đây, anh ấy cần em nhất.

Mặc dù em luôn nghĩ Tống Á Hiên lúc nào mà chẳng cần em, anh tận hưởng cảm giác được dựa dẫm vào em, và em cũng tận hưởng cảm giác bản thân được anh coi trọng, nhưng cái cảm giác này giờ đây đã đạt đến đỉnh điểm.

Ảnh đưa lại em cốc nước rồi vùi mình lại trong chăn, em thấy anh lấy tay ra che mắt lại.

“Anh làm gì vậy?”

“Mắt anh đau”

Người sốt thường có xu hướng có áp suất trong mắt cao, chưa kể người này còn nhìn vào màn hình điện thoại lâu như vậy. Tống Á Hiên nhìn rất giống cái icon đó ấy, rái cá biển? rái cá? À thì nó là con vật nhỏ nào đó biết che mắt lại í.

Tống Á Hiên nói, “Lại đây”.

Nên là em đến gần con rái cá ấy, rái cá cầm lấy tay em, “Tay em lạnh, em che mắt giùm anh đi”.

Tay em lớn hơn tay ảnh một tí và có thể che gần hết mặt ảnh luôn, hốc mắt của Tống Á Hiên sâu lắm, đó là nơi mà em đã từng hôn lên không biết bao nhiêu lần.

“Vậy nên em hãy tạm thời nhắm mắt lại~~~”

Em biết ảnh sẽ hát bài này mà, ngay cả khi giọng khàn cả đi, ảnh vẫn sẽ hát.

Lòng bàn tay em nhanh chóng ấm lên, Tống Á Hiên nắm tay em đẩy vào trong chăn, để em tựa vào gối.

“Bệnh rồi, hỏng hôn hôn em được”, anh nói.

Đột nhiên em nhớ hồi lúc bọn em mới yêu em cũng bị cảm cúm một lần, vậy mà lúc đó bọn em vẫn hôn nhau mỗi ngày như thường và rồi Tống Á Hiên cũng bị bệnh luôn, em không biết có phải là do em lây không vì lúc đó ai cũng bị cảm cúm tấn công cả.

Ay, giờ em không giống như hồi nhỏ nữa rồi, may mắn thay, Tống Á Hiên cũng hiểu việc quý trọng thân thể hơn.

Kì thật. Khi Tống Á Hiên bổ nhào và cắn lên miệng em, em không thể không nghĩ Tống Á Hiên vẫn là Tống Á Hiên mà thôi.

- 240206 -
_

___

Để xưng "em" cưng nhĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net