Kỉ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỉ niệm

Em có một sở thích nho nhỏ là ghi lại những suy nghĩ nảy ra ngay tức thì của bản thân trên điện thoại, chúng chỉ là những từ ngữ rời rạc hay mấy cái note đơn giản thôi. Vấn đề là hầu hết chúng đều có liên quan đến Tống Á Hiên, ừ thì bình thường ấy mà, bọn em chả phải đã dành hầu hết thời gian bên cạnh nhau còn gì.

Đôi khi em phải viết nhạc, hoặc em ở nơi nào đó xa lạ, hoặc em không thể ngủ, em sẽ bật nó lên và đọc lại. Thật ra Tống Á Hiên không biết gì về mấy cái này, kết quả là bỗng một ngày ảnh bảo em đưa điện thoại em cho ảnh, có lẽ ảnh lại làm cái gì đó mờ ám, mà em phải đi ghi âm nên mấy phút đó em không thể trông chừng ảnh được.

Ảnh phát hiện ra bí mật rồi. Sau ống kính Tống Á Hiên trả lại điện thoại cho em, đi cùng đó là ánh nhìn xoáy thẳng vào em.

“Anh không nghĩ em có cái sở thích con gái như vậy”.

Tim em hẫng một nhịp, kết thúc rồi. Trung thực mà nói thì đôi lúc em cũng cảm thấy mấy cái em ghi nhớ có hơi ra dẻ, nhưng mà em không chịu nổi việc xóa chúng nó. Có thể một ngày nào đó trong tương lai em có thể xem lại như kỉ niệm.

Nhưng mà bị nhân vật chính đối xử như thế này thì phải làm sao! Phát hiện rồi. Em ngại mà em khẩy tay, cố tỏ vẻ phô trương nói “Không mời anh xem”.

“Em nói gì vậy anh đã xem cái gì đâu, làm quá”.

Em có hơi phát cáu, đầu tiên, em không phải loại người nhìn vào sự riêng tư của người khác (mặc dù cả hai người bọn em chả ai có tí riêng tư nào cả), thứ hai là tại sao biểu hiện Tống Á Hiên lại giống như có chút ghét bỏ vậy? Em xoay người và mặc kệ ảnh luôn.

“Lưu Diệu Văn. Diệu Văn. Văn ca!”, Tống Á Hiên muốn nắm tay em mà em giật tay ra ngay.

Ảnh chắc hẳn nhận ra rằng em đang giận rồi, khi em lên xe trở về em làm lơ ảnh luôn, cũng không nhét tay ảnh vào túi em như thường ngày nữa.

Đến khi đêm buông và đến giờ đi ngủ, tay Tống Á Hiên cứ bám vào eo em. Hai chúng em đã thống nhất không cãi nhau qua đêm vì chúng em có thể phải bay vào hôm sau, mấy ngay đó chúng em còn chả thể gây gổ chứ đừng nói đến việc giải quyết xung đột tồn kho.

“Anh không có cười cợt em, anh chỉ ngạc nhiên một tí thôi”.

Em quay người và đối diện ảnh, “Anh không muốn ghi lại những gì chúng ta đã từng trải qua để khi về già còn có cái nhớ lại hả?”.

Tống Á Hiên đáp trả em với một biểu cảm kì lạ và rồi ảnh không thể nhịn mà cười thành tiếng, “Ý em là gì? Em muốn viết hồi ký à… Hahaha, tự truyện của Lưu Diệu Văn. Em sẽ giới thiệu bản thân kiểu gì thế?”. Ảnh không nghĩ ra được mấy câu đùa tệ hại như này được đâu, chắc hẳn ảnh học được từ mấy video ngắn mà ảnh tự xem tự vui mà không kể cho em rồi.

Em lại tự ganh với bản thân nữa, trong khi hóa ra ảnh còn chả để ý. Haha, em còn ghi trong đó là ảnh thích em trước, em biết là tụi em có hơi chật vật trước khi làm rõ mọi thứ với nhau, nhưng mà hiện tại, người đàn ông này lại như thế này đây, có được em mà chả biết trân trọng.

Sau đó em nghe Tống Á Hiên nói: “Cùng em sống thật hạnh phúc là được rồi, không cần hoài niệm, chỉ cần tận hưởng”.

“Nếu em không muốn anh xem, anh sẽ không xem, em không cần nổi giận với anh”.

Tim em lại lại lại được Tống Á Hiên dỗ cho mềm xèo lần nữa rồi.

Tuy vậy, em vẫn muốn cạnh khóe chút, em nói Tống Á Hiên rằng ảnh chả biết dỗ chồng gì cả, à không, ảnh không muốn dỗ mới đúng. Kết quả là mấy ngày sau Tống Á Hiên dùng tài khoản mua sắm chung của bọn em, đặt cuốn sách tên「Chồng tốt là để khen」

Sau đó mỗi lần mà em muốn nói gì anh ấy là ảnh lại lấy cuốn sách ra như thật, giọng vang vảng đọc to câu trích:

“Chồng à, sao em có thể thông minh đến vậy, còn có thể giải quyết vấn đề nhanh đến như thế chứ!”

- 240208 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net