Xuân phân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: https://tracer31462.lofter.com/

Bản edit CHƯA được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không chuyển ver hoặc đem đi đâu khác

Tag: Hoàng đế x Tướng quân

-------------

Ta trồng một cây hoa bạch ngọc lan, chỉ mong nó có thể bầu bạn cùng để ta vơi đi nỗi buồn chán

Nhưng nó lớn lên lại trở thành một cây đại thụ chọc trời

---

(1)

Ngoài trời tuyết rơi thật dày. Ta chơi ở ngự hoa viên nửa ngày, phụ hoàng bỗng tiến vào. Ta vội thỉnh an Người. Người đến thật gần rồi ta mới nhìn ra phía sau lưng Người còn có một tiểu công tử nữa. Không phải do mắt ta không tốt, mà là da huynh ấy quá trắng, lại còn mặc áo bào trắng như tuyết.

Phụ hoàng nói cho ta biết, huynh ấy là đại công tử nhà Lưu tướng quân, tên Lưu Vũ, nhập cung để làm bạn đọc sách với ta. Huynh ấy hành lễ, ta khẽ bĩu môi, huynh ấy cũng không thèm nhìn ta.

Năm đó ta chín tuổi, huynh ấy lớn hơn ta hai tuổi.

(2)

Tứ Thư Ngũ Kinh đều không khó, nhưng binh pháp thì ta học mãi cũng không thể hiểu được. Thái phó thấy ta chậm chạp lại quay sang quở trách Lưu Vũ. Ta nào có quan tâm, cứ vứt đề bài của thái phó sang một bên, chạy đi trêu chọc con vẹt mới nuôi.

Ngày hôm sau thái phó kiểm tra bài, thấy mặt giấy của ta viết kín chữ, còn tạm thời nêu ra được phương pháp trích thủy bất lậu. Ông ta hài lòng gật gù, lại còn khen ta ở trước mặt phụ hoàng nữa. Ta cẩn thận nhìn lại một chút... là Lưu Vũ đã bắt chước nét chữ của ta để thay ta làm bài.

"Để đỡ cho ngài thái phó khỏi tức giận", huynh ấy vẫn không nhìn ta.

"Ta biết thừa, ngươi sợ bị lão ta mắng thì có!"

Nhìn bộ dạng vô cảm của huynh ấy, ta cảm giác việc học binh pháp so với việc nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt huynh ấy vẫn là khó hơn.

(3)

"Nếu như tòa thành này có hào nước bao quanh, dễ thủ khó công, bách tính lại đông, vậy có kế sách nào tốt để hạ được nó không?", ta đọc đề bài rồi nhìn Lưu Vũ.

"Bao vây."

"Không", ta nhướng mày một cái, "Mỹ nhân kế. Ta sẽ cho một dàn mỹ nhân đứng ngoài đó, không tin bọn chúng không loạn."

"Hoang đường! Nếu làm vậy sẽ là xúc phạm đến quốc uy của nước ta, gia phụ thần hành quân đánh trận cũng chưa từng làm vậy, thưa thái tử điện hạ!"

Huynh ấy còn chưa nói xong khuôn mặt đã đỏ bừng, thầm nghĩ cuối cùng người này cũng bị ta chọc tức rồi, mà binh pháp hình như cũng không khó mấy.

Ta mười tuổi, huynh ấy mười hai.

(4)

Tiết Thượng Nguyên, đèn lồng trong cung đều đã được treo lên, ta liền kéo Lưu Vũ đi chơi đố đèn. Lúc đó huynh ấy cao hơn ta nửa cái đầu, lấy đèn từ trên cao xuống cũng dễ dàng hơn. Tuy rằng sau lưng bọn ta còn có các thái giám đi theo nữa, ta cố ý chỉ vào những cái treo cao thật cao, huynh ấy vẫn không nề hà gì mà lấy cho ta từng cái từng cái một.

"Có 'nhất nhật phu', đáp bằng một từ."

"Xuân phân", ta nhanh chóng đoán được. Huynh ấy lại đọc thêm mấy câu nữa, ta đều đoán đúng.

Phụ hoàng vô cùng mừng rỡ, mẫu hậu cũng ôm ta vào lòng. Ta ngoảnh đầu nhìn, thấy Lưu Vũ không mặn không nhạt đứng đó, ta bĩu bĩu môi rồi kéo huynh ấy qua, để cho mẫu hậu cũng có thể xoa đầu huynh ấy. Huynh ấy mím môi chẳng nói lời nào, dù trong lòng rõ ràng đang rất vui vẻ.

Không phải vì ta thấy Lưu tướng quân nam chinh bắc chiến, Lưu phu nhân lại qua đời sớm, huynh ấy thân là đích trưởng tử chẳng mấy khi cảm nhận được tình yêu trong nhà nên mới muốn an ủi huynh ấy đâu. Chỉ là hôm nay là tiết Thượng Nguyên, ánh mắt huynh ấy lộ rõ sự ghen tị khi ta có mẫu hậu nuông chiều, huynh ấy mà không vui thì cả năm sẽ không được may mắn!

(5)

Lân bang tiến công rất nhiều cống phẩm, phụ hoàng gọi đám hoàng tử bọn ta đến bốc thăm để viết thơ làm phú, chỉ cho thời gian một nén hương, hương cháy hết mà không viết xong thì sẽ bị phạt. Ta bốc được lông cáo, vắt hết óc cũng không viết ra được bài thơ nào có vần điệu cả. Mắt nhìn thấy hương đã cháy hết một nửa, bỗng một cục giấy được ném đến chỗ ta.

Ta mở ra nhìn một cái, lập tức hiểu được đây là Lưu Vũ viết hộ ta. Ta nhanh chóng chép lại, cuối cùng giành được giải nhất.

Ta hỏi xin phụ hoàng bộ lông cáo đó, muốn đáp tạ "ân cứu mạng" của Lưu Vũ.

"Lão Lưu, nếu như sau này ta có thể tiếp quản giang sơn của phụ hoàng, ngươi hãy làm tể tướng của ta. Ta sẽ đem hết mọi quyền lực giao cho ngươi, ngươi giúp ta quản lý triều chính, bài ưu giải nan."

"Thái tử điện hạ quá lời rồi, quốc sự sao có thể trễ nải. Huống hồ, gia phụ là đại tướng quân, thần thân là trưởng tử tương lai chắc chắn sẽ kế thừa vị trí ấy, sẽ để cho hoàng thất tùy ý sai khiến đi bình định cương thổ. Chức tể tướng kia thần không gánh nổi."

Huynh ấy vẫn luôn tất cung tất kính như thế, không lệch đi đâu được, là nỗi phiền muộn mà ta canh cánh ngay từ lần đầu gặp mặt, "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi không cần gọi ta là điện hạ. Nếu ngươi đã định sau này sẽ mặc ta sai khiến, vậy thì thay ta quản lý hậu cung, làm hoàng hậu của ta có được không?"

Huynh ấy bị ta chọc giận, phủi tay áo bỏ đi, còn ta cười đến mức không đứng vững nổi.

Ta mười hai tuổi, huynh ấy mười bốn.

(6)

Cơn mưa đêm mùa hạ đổ xuống, còn kèm theo sấm sét. Ta ngoái đầu nhìn Lưu Vũ đang nằm ngay bên cạnh, muốn nói với huynh ấy là ta sợ, nhưng lại ngượng ngùng không dám mở miệng. Không ngờ Lưu Vũ lên tiếng trước: "Điện hạ yên tâm, có thần ở đây."

Ta lập tức cảm thấy an tâm, bắt đầu ngai ngái chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên cửa sổ bị đâm thủng, một bóng đen đem theo mùi vị của cơn mưa xông vào, thanh kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo hướng về phía ta mà lao tới. Lưu Vũ bật dậy khỏi giường, đá văng thanh kiếm đó.

"Người đâu! Có thích khách!" Huynh ấy giao đấu với tên áo đen một hồi, rất nhanh hộ vệ cũng xông vào, nhưng kẻ đó võ công cao cường, trước khi chạy vẫn kịp chuyển hướng mũi kiếm sang người ta. Ta bị dọa sợ nên phản ứng chậm chạp, bị hắn đâm cho một nhát vào tay. Thích khách không làm gì nữa, nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ mà trốn thoát.

Lưu Vũ vội chạy qua, ấn chặt vết thương của ta để giúp ta cầm máu. Vừa nãy vì vừa phải bảo vệ ta vừa giao đấu với thích khách, huynh ấy đã tiêu tốn quá nhiều thể lực, bắp thịt co rút, tay huynh ấy hơi run lên.

Ta cao hơn huynh ấy, khỏe mạnh hơn huynh ấy, vậy mà vẫn cần huynh ấy bảo vệ. Đầu ta đau nhức, mắt hoa lên, chỉ kịp nhìn thấy trên mặt Lưu Vũ hiện lên vẻ mang mang sợ hãi, "Kha Vũ, ngài sao vậy? Mau lên, gọi ngự y!" Huynh ấy không ngừng gọi to tên ta.

Chỉ chịu một kiếm đã có thể nhìn thấy dáng vẻ này của huynh ấy, một kiếm này bị đâm cũng đáng.

"Ngươi đừng sợ, chỉ bị xước một chút thôi, không sao đâu...", trước khi rơi vào hôn mê, ta chỉ nhớ tới khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng của huynh ấy. Đẹp thật đấy, dù có biểu cảm gì thì nó vẫn đẹp.

Đến khi ta tỉnh lại lần nữa thì chỉ thấy mẫu hậu đang trông chừng bên cạnh, không thấy Lưu Vũ đâu. Ta vội truy hỏi mẫu hậu, người mới nói, "Lưu công tử vì trách bản thân không thể bảo vệ con, tự mình nhận phạt, đang quỳ ngoài điện kìa."

Ta nghe xong liền đánh đổ bát thuốc mà cung nhân đem tới, ta chỉ muốn gặp Lưu Vũ. Mẫu hậu đành đi ra ngoài, lát sau Lưu Vũ vào, huynh ấy lại muốn quỳ xuống. Nhưng nhìn thấy ta muốn xuống giường, huynh ấy vội vàng chạy tới đỡ lấy ta.

"Nếu không có ngươi giúp ta ngăn cản tên thích khách đó, ta sớm đã đi gặp Diêm..."

"Điện hạ là người có phúc, chớ nói những lời này", ta chưa nói xong huynh ấy đã một tay che miệng ta lại. Hương bạch ngọc lan xông thẳng vào mũi ta, lòng bàn tay của huynh ấy thơm thật đấy. Ta nhất thời không khống chế được bản thân, liếm một cái, huynh ấy giật mình vội rút tay về, sau đó vừa kinh ngạc vừa xấu hổ nhìn ta, "Kha Vũ..."

"Thủ nhược tước thông căn, khẩu như hàm chu đơn" (ngón tay thon trắng như củ hành đã lột, môi đỏ hồng như ngậm chu sa), hóa ra điều mà sách vở cứng nhắc nói là có thật.

Ta mười bốn tuổi, huynh ấy mười sáu.

(7)

Tiết Hoa Triều, đám thiếu gia tiểu thư nhà quan lại quyền quý ngồi đầy một phòng, chơi trò "khúc thủy lưu thương", vừa uống rượu vừa hát.

Ta để ý thấy tiểu thư nhà thượng thư cứ liên tục nhìn lén qua bên này. Qua một hồi, dường như nàng đã hạ quyết tâm, đem theo khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhút nhát mà tiến về phía ta.

Chắc là muốn qua đây gặp bản thái tử rồi, đợi xem ta sẽ dẹp bông hoa đào này như thế nào nhé. Ta bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, đợi nàng ta qua đây rồi sẽ quyết liệt từ chối.

Nhưng chờ một hồi lâu không thấy động tĩnh, ta lại hé mắt ra nhìn. Chỉ thấy vị tiểu thư kia khẽ nghiêng người chào ta. Ta còn chưa kịp mở miệng, nàng đã chìa tay đưa một túi thơm, "Lưu công tử, đây là, đây là một chút tâm ý, mong ngài hãy nhận lấy."

À, không phải tặng ta à, không tặng ta thì càng tốt, không thì Lưu Vũ sẽ ghen mất, thế lại càng khó dỗ...

Chờ chút, người ở sau lưng ta... vậy thì Lưu Vũ chính là vị Lưu công tử kia mà?!

Ôi ôi ôi, sao huynh còn dám nhận?!

Việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài. Lưu Vũ à Lưu Vũ, huynh đợi đến lúc hồi cung xem, tức chết ta mất. Huynh lấy cái túi thơm kia làm gì, huynh phải cự tuyệt nàng ta chứ. Huynh coi như bản cung đã chết rồi à?

"Kha Vũ, ta thấy ngài cứ liên tục nhìn cái túi thơm này nên ta mới nhận. Cho ngài đấy." Lúc trên đường hồi cung Lưu Vũ bỗng đưa túi thơm cho ta.

Được thôi, ta tha thứ cho huynh ấy vậy, huynh ấy đúng là lúc nào cũng quan tâm để ý đến ta mà. Thậm chí ta bỗng nghĩ huynh ấy nhận lấy cái túi thơm này là đúng đắn.

Đúng đắn gì chứ! Châu Kha Vũ ngươi đúng là chết vì sắc, đáng lẽ phải nói huynh ấy không được gần gũi với người khác chứ. Ta chộp lấy túi thơm, ném một phát ra ngoài cửa sổ. Ôi, tức chết ta mất.

"Đây là mùi gì ấy nhỉ, sao lại chua chua thế này", Huynh ấy cười, khóe mắt cong cong, khuôn mặt đỏ ửng. Ta hình như bị huynh ấy lây cho, mặt cũng đỏ theo.

Ta mười bảy tuổi, huynh ấy mười chín.

(8)

Lưu tướng quân tích khổ thành bệnh, rồi qua đời. Lưu Vũ phải gánh lấy trọng trách mà phụ thân để lại. Việc quân không thể chậm trễ, huynh ấy không có thời gian ba năm để thủ tang mà phải gác lại đau thương lao vào luyện quân.

Cơ thể phụ hoàng ta cũng không còn khỏe mạnh như trước, việc nước cũng hầu như giao hết lại cho ta.

Ta và huynh ấy vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau như trước, cả việc nước lẫn việc dân, chỉ khác là buổi tối huynh ấy sẽ phải trở về doanh trại để ở cùng binh lính.

Ta không nạp thái tử phi, huynh ấy cũng không cưới vợ. Bọn ta ngầm hiểu tâm ý của đối phương, có lẽ chỉ cần thế này thôi ta đã đủ mãn nguyện rồi.

Phụ hoàng băng hà, mẫu hậu cũng đi theo Người. Từ đó trở về sau, ta trở thành "quả nhân". Ta mặc tang phục quỳ ở thủ linh, huynh ấy tiến vào, bước đi rất nhẹ cứ như sợ kinh động đến ai.

"Kha Vũ."

"Lão Lưu, ngươi ở với ta một lát đi", thần sắc ta tiều tụy, khó khăn quay đầu nhìn huynh ấy.

"Kha Vũ yên tâm, ta ở đây." Huynh ấy nói rất ít, bao nhiêu năm nay tính cách vẫn trầm lặng như thế. Huynh ấy chỉ quỳ bên cạnh ta, ánh mắt rải khắp khuôn mặt ta.

Huynh ấy quá vững vàng, giống như một cây đại thụ cao chọc trời, rễ cắm sâu vào lòng đất. Ta chỉ cần trốn dưới bóng râm của huynh ấy, thì mưa gió, sương tuyết hay sấm sét cũng chẳng thể đụng đến ta. Rõ ràng là thấp hơn ta nửa cái đầu, nhưng huynh ấy vẫn cho ta đầy đủ sự an toàn.

Ta siết chặt bàn tay của huynh ấy để hấp thụ nguồn nhiệt.

Ta mười tám tuổi, thân mặc hoàng bào, phải trị quốc. Huynh ấy hai mươi tuổi, vừa nhược quán, nhậm chức Trấn quốc Tướng quân, thay ta bình thiên hạ. Hai người giống như hai hòn đá lạnh buốt, nhưng nếu như đặt cạnh nhau thì sẽ cảm thấy ấm áp.

(9)

Ta muốn một mảnh đất phủ tuyết, huynh ấy trực tiếp thu phục mấy tiểu quốc man di phương bắc, rồi mời ta qua đó ngắm sông núi tuyệt đẹp, để cho ta được tận hứng.

Nạn châu chấu hoành hành, quốc khố cạn kiệt, huynh ấy liền đem tài sản tích trữ trong Lưu phủ chuyển bù vào quốc khố.

"Dưới vùng trời này có mảnh đất nào không phải là đất của thiên tử. Khắp bốn biển này có người không phải là thần dân của hoàng đế." Huynh ấy nói mọi thứ chẳng qua là vật quy nguyên chủ.

"Lưu đại tướng quân đã nói như thế rồi, vậy khi nào ngươi vật quy nguyên chủ đây?"

"Kha Vũ, đừng giễu cợt ta nữa. Ta không có phúc khí đó đâu."

Ta tươi cười đắc thắng, lại không nghĩ lời nói đùa của huynh ấy là thật.

Binh bộ thị lang nói huynh ấy công cao lấn chủ, ta trực tiếp bãi chức của tên hỗn láo đó.

Bao nhiêu năm chinh chiến sa trường làm gò má của huynh ấy cũng hao gầy dần đi, sao lại gầy đến thế? Nó khiến người ta thấy mà thương xót, cũng dạy ta phải biết trân trọng hơn.

(10)

Văn võ bá quan lại dâng tấu nói: "Ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là lớn nhất", cầu xin ta sớm ngày khai chi tán diệp, muốn ta nạp hậu cung. Ta nghe đến mức buồn phiền chán nản, cúi đầu nhìn huynh ấy, huynh ấy vẫn cứ là dáng vẻ không đậm không nhạt đó.

Ta nổi cơn thịnh nộ muốn trách phạt, đám đại thần dẫn đầu liền xin cáo lui. Ta triệu huynh ấy đến gặp riêng, nhưng còn chưa kịp mở miệng huynh ấy đã thỉnh cầu ta nạp phi.

Ta tức giận không nói nên lời, thất thần nhìn chằm chằm huynh ấy, hi vọng có thể nhìn ra một chút sơ hở.

"Lưu Vũ, huynh đang nói cái gì vậy!"

"Kha Vũ, Lưu gia đời đời vì quân phân ưu, Người nên..."

"Ta nên làm gì? Lưu Vũ, có phải ta đã quá dung túng ngươi rồi không?" Ta không biết tại sao mình lại trở nên hung bạo như thế, cơn giận không át xuống nổi, "Được thôi, ngươi muốn vì ta phân ưu phải không? Ngươi đi Nam Cương, tẩy rửa sạch sẽ mảnh đất vu cổ đó cho ta. Bao giờ thu phục được thì hẵng trở về, không thì đừng có đến gặp ta!"

Câu này vừa nói xong ta bỗng thấy hối hận. Nam Cương kể từ khi khai triều đến nay, trải qua bao nhiêu đời đế vương đều không thể bị thu phục. Ta dám đày Lưu Vũ đến nơi đó thì chỉ sợ cả đời này cũng không thể gặp lại lần nào nữa.

Ta thoáng thấy nét kinh hãi lướt qua gò má huynh ấy, trong lòng lại có chút mừng... Ta thật hi vọng biết bao nhiêu rằng huynh ấy có thể kháng chỉ một lần. Chỉ cần huynh ấy kháng chỉ bất tuân thôi, ta lập tức coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra. Chỉ cần lần này thôi.

"Thần, tuân chỉ."

Ba chữ này thốt ra, mọi lần giọng huynh ấy đều thập phần cứng rắn, duy nhất lần này ta nghe được sự run rẩy từ trong hơi thở ấy.

Thiên tử không nói đùa.

Mà cũng phải thôi, làm sao huynh ấy lại kháng chỉ bất tuân được.

---

Vào đêm trước ngày xuất chinh, ta trút bỏ y bào rườm rà, chẳng quan tâm đến quy củ nữa mà bày tiệc rượu ở trong tẩm điện, đốt hương gẩy đàn, sai cung nhân đi mời Lưu Vũ tới.

"Các người đều lui ra cả đi, trẫm có chuyện cũ muốn nói với Lưu tướng quân".

Huynh ấy khoác áo choàng trắng tiến vào, phảng phất giống như năm ấy mới nhập cung. Khóe mắt ta nóng lên, đành vội chớp mắt liên tục.

"Không cần câu nệ đâu, lão Lưu, qua đây."

Ta đổ đầy rượu từ bình ra, ngả nghiêng trên chiếc ghế dài mềm mại mà uống cạn. Huynh ấy vẫn theo quy củ ngồi cạnh ta, thay ta rót rượu, bồi ta uống rồi cùng hàn huyên tâm sự. Thật giống như người ngày mai phải từ biệt và sẽ nhiều năm không thể gặp lại không phải là huynh ấy, mà vẫn giống như năm đó, huynh ấy vẫn còn là bạn học của ta, chỉ đến quầy hàng trong nội thành mua cho ta mấy cái bánh ngọt, đi một lát rồi sẽ trở lại bên cạnh ta.

Tửu lượng của huynh ấy trước nay vẫn không tốt, lại sốt ruột vì thấy ta uống hết ly này đến ly khác, huynh ấy liền thở dài một hơi, rồi đứng dậy rút thanh bảo kiếm dùng để trang trí trong điện ra múa thử hai đường, muốn hiến cho ta một khúc kiếm vũ.

Huynh ấy múa rất chậm, ta có thể nghe thấy hơi thở biến đổi theo từng chuyển động, sau đó càng lúc càng nhanh, huynh ấy như được bao bọc trong ánh sáng bạc, rồi cuối cùng đột ngột dừng lại. Huynh ấy nhẹ nhàng thở hổn hển, hơi thở rượu vấn vít trên khuôn mặt, ta nhìn thấy sự giải thoát trong ánh mắt ấy.

Ta vốn đã say năm phần rồi, tiện tay cầm kiếm muốn đâm thẳng vào mắt huynh ấy. Huynh ấy lảo đảo né tránh, sau ba, năm chiêu ta vẫn không phải là đối thủ của huynh ấy. Ta liền vứt kiếm đi, điên cuồng xuyên qua khoảng không mà huynh ấy chuẩn bị vung kiếm, lao vào vòng tay của huynh ấy.

Huynh ấy không ngờ ta sẽ hành động như vậy, hơi thở như mắc kẹt trong cổ họng, cũng vội vàng buông kiếm để đỡ lấy ta. Cho dù chân huynh ấy có vững đến đâu cũng không thể giữ được nam tử trưởng thành cao hơn huynh ấy một cái đầu. Ta dùng tay đỡ sau đầu huynh ấy rồi cả hai cùng nhau ngã xuống tấm thảm dày.

Huynh ấy muốn bật dậy để xem ta thế nào, nhưng ta cứ sống chết ôm chặt huynh ấy, đầu áp lên ngực huynh ấy để nghe nhịp tim đang đập rất nhanh vì say rượu và vì mới múa kiếm. Hương bạch ngọc lan đem theo khí thế giết địch trên sa trường, rất dễ ngửi.

Tranh thủ một hồi lâu mới miễn cưỡng buông tay đứng dậy, nhưng ta cảm giác được bàn tay mạnh mẽ của người phía dưới đang giữ lấy đầu ta, bao lấy cơ thể ta và áp chặt vào người huynh ấy, khiến ta đến thở cũng thấy khó khăn.

Ta không nói gì cả, còn huynh ấy thì dường như máu thịt cũng run lên, tiếng tim đập trong lồng ngực dội vào tai ta, ta nghe thấy cả yết hầu huynh ấy nuốt khan.

"Bệ hạ." Huynh ấy ngập ngừng, men rượu làm ta thất thần, ánh nến chói mắt quá, ta cứ thế nhắm mắt lại, "Bệ hạ muốn mạng của thần, thần có thể cho Người. Bệ hạ không muốn nhìn thấy thần, thần có thể rời kinh đi thật xa... Nhưng bệ hạ, Người hà cớ gì phải tự tru tâm."

Ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt chứa đầy sao trời của huynh ấy, hai mắt mị hoặc như tơ tằm cũng nhìn ta, "Vậy tại sao ngươi không kháng chỉ?"

"Kha Vũ, nếu như ta thu được Nam Cương, vạn bang quy phục, bách tính an lạc, Người cũng sẽ nhẹ đi một phần tâm bệnh."

"Nhưng đó là lời ta nói trong lúc tức giận! Sao ngươi lại không kháng chỉ chứ, đất Nam Cương đó nào có phải nơi dễ thu phục. Chỉ cần ngươi không tiếp chỉ, ta sẽ có cách khác mà."

"Làm gì có lời nào gọi là trong lúc tức giận chứ, chỉ cần là Người nói thì đều sẽ là thật, ta đều sẽ làm theo." Huynh ấy duỗi ngón tay điểm nhẹ lên môi ta, lông mi khẽ động cùng với đôi mắt trìu mến, ta như bị ma xui quỷ khiến mà ngậm lấy đầu ngón tay huynh ấy.

Ta giống như một con cún con vừa mới nhú răng, vẫy đuôi van xin để được cắn ngoạm món đồ chơi yêu quý. Huynh ấy dịu dàng nhìn ta, sau đó bỗng rút tay lại, đẩy ta ra. Huynh ấy muốn đứng dậy để đi ra khỏi điện.

Ta đuổi kịp theo Lưu Vũ, cúi xuống đầu gối huynh ấy, một tay vòng ra sau lưng và bế huynh ấy lên. Huynh ấy say rồi, bàn tay dữ dội đẩy ngực ta đem theo mùi vị vừa kháng cự vừa nghênh đón. Ta cũng say, nhưng ta tự biết nếu đánh rơi người trong tay xuống thì dù có đem đập vỡ ngọc tỉ truyền quốc cũng không đền nổi.

Ta giống như phát điên mà ngoạm cắn con mồi của mình, muốn hút sạch máu tươi trong động mạch của huynh ấy, muốn cắn xuyên qua nội tạng, đem hết toàn bộ da thịt và xương cốt nuốt vào bụng. Mãi đến khi phía đông hửng sáng, ta mới chịu dừng lại.

Lưu Vũ muốn đứng dậy, nhưng ta không cho, ta bắt huynh ấy nằm lại bên cạnh ta. Huynh ấy khàn giọng nói rằng muốn uống trà, ta đau khổ nhìn khóe mắt đỏ hoe cùng đôi môi sưng tấy của huynh ấy, nhìn vết tích để lại trên khắp cơ thể huynh ấy. Đêm qua hình như huynh ấy đã khóc lóc cầu xin ta, nhưng ta dường như không nghe thấy mà muốn hết lần này đến lần khác.

Ta ngồi dậy giúp huynh ấy rót trà.

"Kha Vũ, ta muốn cái ấm kia, cái ấm mà ta đã ngâm từ tối qua ấy."

Ta rót lấy hai tách đem qua rồi đỡ huynh ấy dậy uống, bản thân cũng uống một tách cho bớt khô họng. Đến lúc nằm lại xuống cạnh huynh ấy, đầu ta bỗng nặng trĩu khác thường, rất nhanh đã đánh mất tri giác.

Lúc thái giám vào đánh thức ta thì mặt trời đã lên bằng con sào, ta trước giờ chưa từng ngủ quá thời gian này bao giờ, tỉnh dậy chỉ thấy trời xoay đất chuyển. Nghe thái giám hồi báo, Lưu Vũ đã dẫn quân ra khỏi Ngọ Môn từ giờ Mão một khắc, đi bình định Nam Cương rồi.

Giờ ta mới nhận ra, ấm trà kia đã bị huynh ấy động tay động chân qua rồi. Đến cả một lời từ biệt đàng hoàng huynh ấy cũng không muốn nói với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net