Chương 14: Anh Bình Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18.

Nụ hôn bên bờ Avon.

Hoàng Vệ Bình nhớ lại thời điểm tìm thấy bên khe núi, thi thể Nguyễn Tuấn Kiệt được đặt trong tư thế quỳ, nhiều khả năng là để trả thù cho chuyện cũ những năm cấp ba của Hồ Ngọc. Vốn dĩ công tác điều tra có thể nhanh chóng tiếp tục, bước kế tiếp chính là dựa theo đoạn ghi âm lần theo hướng đi mới, nhưng anh lại bị đẩy ra ngoài cuộc, chi bằng nằm nhà suy luận thủ pháp gây án xem có tìm được thêm manh mối mới nào không.

Triệu Phiếm Châu ra vào mấy lượt, ba món mặn một món canh nhanh chóng được bày trên bàn, cậu xoa xoa tay, định gọi Hoàng Vệ Bình vào ăn thì thấy anh đang trầm tư, sắc mặt thâm trầm, giống hệt khi gặp vấn đề khó ở đồn cảnh sát. Triệu Phiếm Châu rất thích dáng vẻ làm việc chăm chỉ của cảnh sát Hoàng, nhưng bây giờ không phải đang trong đơn vị. Cậu kiên nhẫn gọi mấy lần, cuối cùng Hoàng Vệ Bình bị làm phiền cũng chịu ngẩng đầu, mắt anh sáng rực khi chạm phải chiếc tạp dề trên người Triệu Phiếm Châu.

Hoàng Vệ Bình ngăn Triệu Phiếm Châu tháo tạp dề, anh giơ điện thoại chụp liền hai tấm, đắc ý gửi cho Từ Tấn, bảo cậu nhóc mở to mắt mà nhìn, câu chữ tuôn ra như suối, đàn ông biết nấu ăn thì tính làm gì, đàn ông đích thực là phải biết mặc tạp dề nấu một bàn thức ăn ngon.

Từ Tấn nhanh chóng gửi đến một tin nhắn thoại, Hoàng Vệ Bình mở ra nghe, suýt nữa thì sặc tại chỗ.

"Anh Hoàng, anh Hoàng... Em không thể gửi ảnh Hoắc Ngôn mặc tạp dề cho anh xem được, vì bên dưới không mặc gì. Xin lỗi anh nha".

Hay lắm! Hoắc Ngôn làm khó mình còn chưa tính, thế mà thằng nhóc Từ Tấn này còn khiến anh ngạc nhiên hơn.

Hoàng Vệ Bình để điện thoại lên bàn, anh không phục. Anh tiến lại gần Triệu Phiếm Châu, dán mắt lên người cậu, ngắm nghía kỹ càng từ trên xuống dưới.

Triệu Phiếm Châu bị nhìn đến mức không chịu nổi, lắp ba lắp bắp, "Hay là... ăn cơm trước đã? Sau đó... lại ăn cái khác?".

Hoàng Vệ Bình nhẹ nhàng ngả đầu lên vai cậu, vòng hai tay từ hông ra sau lưng, đan lại.

Triệu Phiếm Châu không hiểu lắm hành động đột ngột này của Hoàng Vệ Bình, nhưng lại không kìm nổi mà ôm chặt anh, nhẹ nhàng hít hà mùi thơm trên tóc anh, sau đó đặt một nụ hôn sâu lên cổ, giọng nói bắt đầu khàn đi, "Chẳng lẽ... Anh vội đến thế sao... Không phải lúc nãy kêu đói à?".

Hoàng Vệ Bình cởi nút buộc sau lưng Triệu Phiếm Châu để cậu không ôm siết mình nữa, anh chỉ muốn giúp cậu tháo tạp dề thôi. Mắt Triệu Phiếm Châu giật giật, khuôn mặt tràn đầy thất vọng. Cậu vừa buông tay, anh lập tức thoát ra nhưng hai vành tai lại đỏ bừng. Ban nãy đứng gần quá, cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, nếu không phải hai người bị quần áo ngăn cản thì có lẽ bây giờ bọn họ đang đấu kiếm rồi. Chuyện của Hồ Ngọc khiến Hoàng Vệ Bình thương cảm, anh định hỏi Triệu Phiếm Châu liệu cậu có thật sự thích mình không, nhưng bây giờ anh cảm thấy câu hỏi này thật thừa thãi, vốn dĩ không cần hỏi.

Hoàng Vệ Bình bắt chéo chân ngồi ăn cơm, anh hoàn toàn đắm mình thưởng thức bữa cơm này. Tôm khô hầm, thịt viên đầu sư tử cùng nấm hương, cải ngồng, đều là những món không mấy phức tạp, nhưng mùi vị vô cùng vừa miệng, trừ việc không có món nào cay. Một người ăn uống qua loa như anh không có gì để chê hết. Ngày thường tăng ca cũng không ăn được món gì ngon, cơm nhà đối với Hoàng Vệ Bình chính là bữa tiệc thịnh soạn.

Triệu Phiếm Châu liên tục gắp đồ ăn vào bát cho Hoàng Vệ Bình, nói anh ăn chậm thôi, không ai tranh đâu, nhưng đôi chân dưới gầm bàn lại không hề an phận hướng sang chỗ anh, âm thầm gác lên mu bàn chân anh. Người đối diện ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, nhanh chóng rút chân ra, đè lại lên trên.

Triệu Phiếm Châu sững người trong giây lát, đêm qua cậu vui đến quên cả trời đất, không nhận ra giữa bọn họ có vấn đề. Cậu biết xưa nay Hoàng Vệ Bình không thích làm kẻ bị động, nhưng Triệu Phiếm Châu cũng không thích. Trước khi vào nghề, cậu từng có một mối tình ngắn ngủi, đối phương chủ động tỏ tình trước. Tuy Triệu Phiếm Châu không hẳn quá yêu, nhưng khi quan hệ được xác lập, ham muốn khống chế dần lộ rõ, nói cho cùng thì chẳng ai chịu nhường ai, không ai chịu nổi người bề ngoài hiền lành nhưng bên trong lại cố chấp. Còn chưa tới một tuần, mối tình lãng mạn đã tan vỡ. Từ đó cậu rút ra kinh nghiệm xương máu. Triệu Phiếm Châu luôn nghĩ trong những mối quan hệ sau này, cậu cần phải để tâm tới tính xấu của mình. Thế nhưng nhiều năm trôi qua cậu vẫn độc thân, người duy nhất khiến cậu vừa mắt chỉ có Hoàng Vệ Bình.

Cậu cho rằng bản thân cần phải chuẩn bị thật tốt, muốn đối phương coi mình là bạn thân đến không thể tách rời rồi mới tỏ tình. Nhưng Hoàng Vệ Bình không cho Triệu Phiếm Châu cơ hội đó, mọi chuyện giữa họ diễn ra nhanh như đi tàu lượn siêu tốc, cứ như thể chỉ cần chậm lại một chút thôi là cả hai sẽ rơi xuống, thế nên họ như đang lao thân vào đại dương ầm ào những đợt sóng tình.

Triệu Phiếm Châu hơi động cổ chân, Hoàng Vệ Bình lập tức đạp cậu hai cái, ý bảo đừng có lộn xộn. Chân cậu cứng đơ tại chỗ, Triệu Phiếm Châu ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy con ngươi đen láy kia lay động đầy tinh quái.

"Ehehe! Móng mèo nhất định phải ở trên!", Hoàng Vệ Bình phá lên cười như đứa trẻ.

À, hóa ra anh y ch đang nghịch thôi.

Triệu Phiếm Châu ít khi nhìn thấy vẻ mặt này của Hoàng Vệ Bình, khi ở đồn cảnh sát anh rất thích làm ra vẻ "thanh niên nghiêm túc" mà "cậy lớn lên mặt", khiến cậu quên mất tuổi tâm lý của anh mới chỉ đôi mươi. Cậu biết mình không thể khen một cảnh sát tay không đấm bay mười người là đáng yêu, nhưng mặt Triệu Phiếm Châu vẫn đỏ bừng, trong lòng lặng lẽ đầu hàng, ngoài miệng vẫn không thành thật nói, "Anh trẻ trâu quá rồi đấy".

Hoàng Vệ Bình tức giận đá cậu một cái, bật lại, "Ờ, cậu không trẻ con, cậu già rồi!", sau đó vùi đầu ăn thịt viên.

Khoảnh khắc anh cắn miếng đầu sư tử, nước thịt bắn đầy mặt cậu. Hoàng Vệ Bình vội vàng rút khăn giấy lau cho, còn cười đắc ý, nói ai bảo cậu nấu mọng nước quá làm gì, để nước văng xa như vậy. Triệu Phiếm Châu tóm lấy bàn tay trên mặt mình, mắt sáng lên, "Tia máu!". Dường như nghĩ tới điều gì, cậu buông tay ra, hậm hực nói, "À, ăn cơm trước đã".

"Không sao, cậu cứ nói đi, không ảnh hưởng tới việc ăn đâu", Hoàng Vệ Bình rút tay về, tiếp tục với cái đầu sư tử thơm ngon.

"Hiện trường đầu tiên chỉ có một khoảng sàn nhỏ cạnh chỗ Nguyễn Tuấn Kiệt được lau dọn sạch sẽ, với vết thương trên cổ anh ta lẽ ra máu phải phun ra mới đúng, nhưng chúng ta hoàn toàn không tìm thấy mẫu máu nào của Nguyễn Tuấn Kiệt. Nếu anh ta còn sống khi ở nhà, việc hung thủ lau dọn vết máu gần thi thể hoặc là để che đậy chứng cứ, hoặc là cố tình làm chệch hướng điều tra. Nếu lúc đó Nguyễn Tuấn Kiệt còn sống, chắc chắn hung thủ phải có phương án vận chuyển an toàn để đưa một người đang hôn mê bất tỉnh xuống cầu thang".

"Chà, tuy suy luận muộn hơn tôi 9 tiếng nhưng cũng không tệ. Đừng buồn, tiếp tục cố gắng nhá", Hoàng Vệ Bình ngoạm thêm một miếng, lúng búng nói. Vừa rồi anh nhắn cho Nguyên Triệt, muốn xem thêm hình ảnh những góc khác trong tiểu khu từ camera giám sát, nhưng thằng nhóc này lại rất cứng nhắc, quyết không để lọt manh mối cho "người ngoài", bảo anh phải chờ ngày mai xin chỉ thị của đội trưởng Lý xem có được phép đưa cho anh một bản sao hay không. Nguyên Triệt không những không giúp Hoàng Vệ Bình, ngược lại còn kêu than rõ lâu, nói mình bị muỗi đốt sưng cả chân, mặc quần dài cũng vô dụng.

Triệu Phiếm Châu mang laptop từ ngoài vào để ở góc bàn ăn, hai người vừa xem ảnh khám nghiệm tử thi vừa ăn tối. Hoàng Vệ Bình để ý vết trói ở cổ chân Nguyễn Tuấn Kiệt có hiện tượng chồng chéo lên nhau, khả năng do bị trói nhiều lần, chi tiết này cũng được đề cập trong báo cáo khám nghiệm, chỉ là khi đó không xác đinh được ý nghĩa của nó. Dù sao thì Triệu Phiếm Châu cũng chỉ có trách nhiệm ghi lại sự thật, không thể đưa ra những suy luận vô căn cứ trong báo cáo.

Lúc Hoàng Vệ Bình đang muốn phóng to một phần của bức ảnh thì Ba Ba bất ngờ nhảy lên, vươn người về phía laptop, vô cùng thuần thục dùng móng mèo đóng máy tính lại. Con mèo béo bước qua cái máy tính vừa bật hình xác chết, uốn éo vòng người quanh cái bát, thò đầu nhấm nháp. Đến lúc này Hoàng Vệ Bình mới phát hiện, hình như đã trôi qua một lúc rồi, số tôm Triệu Phiếm Châu bóc sẵn để trong bát anh đã chất thành ngọn núi nhỏ. Cuối cùng vẫn là mèo thính mũi, nó nghĩ mình được cho thêm đồ ăn.

Nhưng chỗ tôm bóc vỏ này không phải cho mèo, Hoàng Vệ Bình nhăn mũi, dùng tay che bát, kéo nó tránh xa không thương tiếc. Triệu Phiếm Châu bật cười khi thấy anh tranh ăn với mèo, giống như đang giành vị trí cao nhất trong nhà, bất đắc dĩ, cậu đành bóc một con tôm khác để xuống gầm bàn cho Ba Ba.

"Cậu không xích mèo à? Tự nhiên nhảy lên bàn, giật cả mình", Hoàng Vệ Bình bất mãn lầm bầm.

"Vậy anh thích bị trói à?", Triệu Phiếm Châu ngước lên, ánh mắt ý vị thâm trường.

"Hả?", Hoàng Vệ Bình bị câu hỏi này làm cho ngây ngẩn cả người.

"Vậy đó, mèo không thể bị xích được, nó sẽ buồn bực đấy", Triệu Phiếm Châu nghiêm túc trả lời.

"Tự nhiên nói vớ vẩn gì thế?"

"Anh xem, Ba Ba rất thông minh, nó tắt máy tính, nhắc nhở bọn mình nên tan làm thôi".

"Nhưng tôi vẫn muốn xem tiếp...", Hoàng Vệ Bình nói.

"Ban ngày thì tôi bận, tối lại tới anh, khi nào thì chúng ta mới ... chuyện kia...", Triệu Phiếm Châu nghiêng đầu suy nghĩ để tìm từ thích hợp, "Thúc đẩy quan hệ, giao lưu thêm phần sâu sắc...?"

Hoàng Vệ Bình đạp cho Triệu Phiếm Châu cái nữa dưới gầm bàn, "Lão già nhà cậu, muốn làm tôi thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo tam quốc".

"Á...!", mặt Triệu Phiếm Châu bây giờ còn đỏ hơn tôm luộc, nhỏ giọng nói, "Tôi chính là muốn ân ân ái ái đấy", sau đó lập tức đứng dậy chạy vào phòng xách ổ mèo ra. Ba Ba bám gót không rời, cào chân cậu vẻ không vui. Cậu quay đầu, nghiêm túc nhìn thẳng nói, "Từ nay về sau ba sẽ ngủ với anh Bình Bình, con lớn rồi, tự nằm một mình đi".

Hay lắm. Bây giờ tới lượt Hoàng Vệ Bình muốn cào Triệu Phiếm Châu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net