Chương 15: Mỡ để miệng mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19.

"Sao Đại Bảo của nước ngoài trơn thế nhỉ? Còn không bằng cái lọ mãi mới mở được hôm qua", Hoàng Vệ Bình giơ cánh tay bóng loáng một lớp màng nước mỏng của mình lên.

Triệu Phiếm Châu nhìn thấy thứ Hoàng Vệ Bình đang cầm chính là lọ bôi trơn vừa mới mua, lập tức hiểu vì sao lọ gel trên bệ rửa hôm qua vơi mất phân nửa.

"Cái kia... Ờm... Lần đầu tiên của anh à?", mặt Triệu Phiếm Châu đầy vẻ kinh ngạc, cậu nhớ rõ đêm qua Hoàng Vệ Bình ngồi lên người mình cực kỳ thuần thục, còn tưởng lúc trên giường anh sẽ vô cùng thành thạo... Thật không ngờ...

Hoàng Vệ Bình nhìn mẩu giấy dán ở sau lọ, dùng kính lúp may ra mới nhìn thấy dòng chữ tiếng Hoa bé xíu: "Gel bôi trơn", bên dưới còn có hai dòng hướng dẫn nhỏ. Anh trợn mắt, sau đó ném về phía Triệu Phiếm Châu, "Nói linh tinh gì đấy, anh Hoàng của cậu kinh nghiệm đầy mình nhé. Những năm 90 bọn tôi không chơi thứ này".

Triệu Phiếm Châu cũng không phản bác, kéo Hoàng Vệ Bình qua chỗ mình, cởi khăn tắm đang che thân dưới anh ra, "Là kinh nghiệm xoa gel bôi trơn toàn thân hả?". Cậu làm như lơ đãng hỏi người mặt đang đỏ bừng, lướt ngón trỏ dọc cánh tay anh. Hoàng Vệ Bình tưởng cậu muốn cù lét, kẹp chặt cánh tay giữ lại, nhưng do gel trên da anh quá trơn, cậu dễ dàng rút tay ra mà chẳng mất chút sức nào.

"Chỗ này không cần kẹp chặt như thế", Triệu Phiếm Châu ra vẻ vô tình buông một câu, nhưng anh lập tức đánh cậu một cái, không đau không ngứa, ngược lại giống như đang tán tỉnh. Triệu Phiếm Châu dùng ngón tay vừa được bôi trơn trượt từ bụng Hoàng Vệ Bình xuống thăm dò phía dưới, cửa động chật hẹp hút cậu vào, bên trong thật ấm áp.

Cậu nghe Hoàng Vệ Bình "ah" một tiếng, cảm giác bị vật lạ xâm nhập phía sau khiến anh cứng đờ. Ngón tay Triệu Phiếm Châu không dừng lại, chậm rãi xoay tròn, xoa chất bôi trơn khắp vách trong, tay còn lại luồn qua nách Hoàng Vệ Bình, vòng qua bờ ngực bắt đầu xoa nắn, khóa chặt anh trong vòng tay.

"Anh thoa gel khắp người rồi, phải chăm sóc kỹ bên trong nữa", Triệu Phiếm Châu lấy gel, đâm thêm một ngón tay, người trong ngực cậu run lên, sau đó không mảy may nhúc nhích.

Thấy chẳng khác nào đang ôm một tấm ván lớn, Triệu Phiếm Châu không vui dùng hai ngón kẹp đầu ngực anh, đối phương lẩy bẩy, nói chung cũng có chút động tĩnh.

Cậu thầm thì bên tai Hoàng Vệ Bình, "Thả lỏng một chút... Thả lỏng sẽ dễ chịu hơn...".

Hoàng Vệ Bình cố tình quay đầu trừng mắt nhìn, lại thấy sự khẩn cầu trong mắt Triệu Phiếm Châu, còn nghĩ cậu muốn hôn. Triệu Phiếm Châu vừa cúi xuống liền bị cắn một cái khá đau vào khóe môi.

Không đợi Triệu Phiếm Châu hỏi, Hoàng Vệ Bình lách khỏi vòng tay cậu, tức giận xoay người đạp ngực cậu một cái, "Đứng sau lưng tôi lén lút cái gì, là đàn ông thì làm trước mặt đi".

"Bình Bình, nếu anh muốn nhìn mặt em thì có thể dùng cách khác thể hiện mà", Triệu Phiếm Châu nắm bàn chân đang kiểm tra cơ ngực mình, cắn lên mu bàn chân rồi kéo nó ra sau. Trong nháy mắt, Hoàng Vệ Bình như bị điện giật, co chân lại thầm mắng sau đó vùng vẫy dữ dội. Triệu Phiếm Châu như tìm được công tắc mới, vui vẻ ấn vào, vừa khen cơ thể Hoàng Vệ Bình thật nhạy cảm vừa khai phá nơi hứa hẹn hạnh phúc lâu dài trong tương lai.

Bên dưới Triệu Phiếm Châu trướng muốn nổ tung, cậu dứt khoát cởi ràng buộc cuối cùng cho vật to lớn nảy bật ra. Tư thế đối mặt khiến hai người thỉnh thoảng va chạm, cậu nóng lòng muốn được bao bọc và an ủi nhưng không muốn làm người yêu bị thương trong lần đầu tiên, nhất định phải chuẩn bị thật kỹ càng mới được. Người dưới thân giờ đã thả lỏng hơn, mỗi khi cậu cố ý ấn vào, Hoàng Vệ Bình sẽ không kiềm được mà phát ra tiếng ngâm khe khẽ. Điều đáng tiếc chính là anh nghiêng đầu, nhất quyết không chịu nhìn, Triệu Phiếm Châu chỉ có thể thưởng thức đôi tai đỏ bừng và cái cổ thẳng tắp dưới ánh đèn mờ ảo.

Triệu Phiếm Châu cúi xuống, vùi mặt vào một bên tóc Hoàng Vệ Bình, hôn lên vết sẹo dài nơi viên đạn giảm tốc từng đi qua. Mùi dầu gội thơm ngát, khắp thân thể thếp một tầng mồ hôi mỏng, Triệu Phiếm Châu chẳng nề hà, cậu cảm thấy đây chính là điều kỳ diệu, Hoàng Vệ Bình đã sống, dùng sức trẻ cùng tinh thần hăng hái mà sống cho bản thân, chuyện này chính là kỳ tích.

Hoàng Vệ Bình hơi lo lắng khi được hôn, vết sẹo trong quá khứ làm lòng anh nhộn nhạo, việc nhìn thẳng Triệu Phiếm Châu khiến anh ngại ngùng, tiến vào từ phía sau chắc là thích hợp hơn, nhưng làm như vậy thì Hoàng Vệ Bình không thể đoán trước chuyện sẽ xảy ra. Ở nơi anh không nhìn thấy đều là sự tấn công, hết đạn bắn rồi đến dao đâm, Hoàng Vệ Bình đã từng nếm trải. Nhưng anh không dám nói, cũng không thể thừa nhận, bóng ma tâm lý từ quá khứ ám ảnh anh, mà trong từ điển của anh không có từ "Sợ hãi".

Khi Triệu Phiếm Châu liếm nhẹ quanh vết sẹo nơi vai trái, cảm giác muốn bấu víu vào đâu đó trong bóng đêm, muốn buông bỏ mọi đề phòng và dành hết tình cảm cho cậu chợt trỗi dậy.

Hoàng Vệ Bình không kiềm được, mở rộng chân giục giã, "Đừng lằng nhằng nữa, nhanh vào đi".

Triệu Phiếm Châu thấy đối phương dùng đôi mắt lóng lánh ánh nước mang cả khát vọng lẫn mong đợi nhìn mình, đoán đã đến lúc, cậu cầm nhục thịt to lớn khai phá lối nhỏ mềm mại, chú mèo ngang bướng khó thuần ngày thường giờ đây đang ngửa cổ trợn mắt, miệng há to rên rỉ.

Triệu Phiếm Châu nắm chặt cặp đùi mật ong của Hoàng Vệ Bình, kéo mạnh đâm thật sâu, cảm nhận niềm hạnh phúc tột cùng trong tiếng ngâm nga êm ái. Sau đó cậu di chuyển chậm lại, hôn lên vệt nước nơi khóe mắt anh, nói với anh nếu muốn khóc cứ khóc thật to, muốn rên cứ rên thật lớn.

Hoàng Vệ Bình nghe thế liền buông thả bản thân, cảm thấy niềm sung sướng còn lớn hơn nỗi xấu hổ gấp nhiều lần .

Hai người lăn lộn vài vòng đến quá nửa đêm, Hoàng Vệ Bình cảm thấy họng khô rát, Triệu Phiếm Châu ghé sang hôn chùn chụt lên môi anh, định nói giúp đỡ nhau khi hoạn nạn chính là kiểu này thì nhớ ra cửa sổ vẫn chưa đóng, tức là cả đêm qua hàng xóm phải nghe tiếng mèo động đực dù bây giờ không phải mùa xuân.

Hoàng Vệ Bình cười, giọng khàn khàn, "Thế thì cứ để họ nghe đi".

"Anh hơi lo lắng... Em cảm nhận được, hai hôm nay anh khác lắm. Có lẽ bắt đầu từ khi em phát hiện... vụ Cam Vịnh Bội và cái tên cũ của anh liên quan với nhau...", Triệu Phiếm Châu buộc cái bao cao su cuối cùng đem ra ngoài vứt, lúc quay lại bất chợt nói, "Vụ án 24 năm trước..."

"Đã kết thúc từ lâu rồi, những việc cần cũng làm xong rồi. Những chuyện khác cục trưởng Phùng không cho phép tiết lộ", Hoàng Vệ Bình rụt người, cơ bắp phần đùi trong bị kéo căng quá lâu, bây giờ có hơi đau nhức.

"Ừm, em hiểu", Triệu Phiếm Châu đáp.

"Em thì hiểu cái rắm", Hoàng Vệ Bình hơi buồn cười, lúc này anh thấy Triệu Phiếm Châu là đàn em thứ thiệt. Anh cũng không muốn thảo luận tiếp, xoay người chìa mông về phía cậu. Năm ấy Hoàng Vệ Bình cùng đội với những người kia, tất cả bọn họ đều đã thăng quan tiến chức hơn anh vài cấp, nếu họ muốn trấn an anh, Hoàng Vệ Bình cũng chỉ dám tin vài phần.

"Em nói hiểu, tức là thật sự hiểu", Triệu Phiếm Châu xoa bóp thắt lưng cho anh, chỗ đó vừa tinh tế lại săn chắc, "Anh cho rằng chuyện tên cũ của mình xuất hiện trong vụ án lần này có quan hệ với vụ án trước kia. Thế nên anh nảy sinh nghi ngờ, nhưng cũng không thể giải thích rành mạch chuyện ngày trước. Có phải chính anh khiến những người vô tội trở thành nạn nhân không... Sau đó anh bắt đầu thăm dò, tinh thần luôn căng thẳng, nghiên cứu tình tiết vụ án đến quên ăn quên ngủ, không muốn có thêm người mất mạng".

"Theo lời em thì tôi là kẻ mang hối hận suốt đời à", Hoàng Vệ Bình đánh cậu một cái nhưng giọng nói không hề có ý không vui, thầm nghĩ khả năng quan sát của Triệu Phiếm Châu cực kỳ tốt và trực diện, rất đáng cho mình thích. Anh dụi dụi rúc vào lòng cậu chọn tư thế thật thoải mái. "Đúng là hơi lo lắng. Hơn nữa... hôm nay khi rảnh rỗi... tôi cũng nghĩ đến những chuyện này... Làm cảnh sát hình sự, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Mà tôi cũng là người đã chết rồi... Cha mẹ đều đã mất, thật ra cũng không sợ hãi đến vậy, thế nhưng... Nếu như tôi không còn..."

"Xùy! Anh! Nói chuyện may mắn hơn đi!", Triệu Phiếm Châu quay đầu xùy xùy mấy tiếng.

"Đã đến bước này rồi, yêu chính là yêu, lừa dối chính mình chẳng hay ho gì", Hoàng Vệ Bình nhớ ra tự bản thân tìm tới người ta trước.

"Chúng ta là người yêu thì sao, đồng nghiệp thì thế nào. Trong nghề này, dù là người yêu hay đồng đội cũng đều muốn đem điểm yếu giao cho người tin tưởng nhất, mấy cái thân phận này thật ra không cần thiết lắm...". Rõ ràng Triệu Phiếm Châu bị Hoàng Vệ Bình đẩy vào bể tình, bây giờ chính anh lại khuyên cậu đừng tiến gần quá. Triệu Phiếm Châu biết những vụn vỡ và khúc mắc trong lòng Hoàng Vệ Bình, tầng tầng lớp lớp tạo thành vỏ ngoài cứng rắn, trước khi bị nỗi buồn chiếm cứ, anh đã lấy lại trạng thái bình thản của mình.

"Ý tôi là, em phải gả cho nhà họ Hoàng, trở thành người của tôi rồi, tôi sẽ bảo vệ em, sao có thể để em ra ngoài gặp chuyện bất trắc", Hoàng Vệ Bình phân định rõ ràng chuyện gả hay cưới, anh muốn sau này trong đội nhất định phải gọi Triệu Phiếm Châu là em dâu, đây chính là vấn đề nguyên tắc.

Triệu Phiếm Châu vỗ mông anh bép bép, cậu lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, trên giường tận tụy, xuống giường còn phải làm vợ hiền ư? Triệu Phiếm Châu không chịu, mở hai cánh mông tròn trịa, xoa xoa miệng nhỏ mềm mại tiếp tục đâm vào, vừa di chuyển vừa hung dữ nói, "Xem ra trước tiên bác sĩ em đây phải trị hết suy nghĩ cổ hủ còn sót lại của anh đã".

"Cậu là bác sĩ pháp y... Chữa cái gì... A... A...", Hoàng Vệ Bình không để ý đến chuyện bị làm từ phía sau, thắt lưng anh mềm nhũn, vừa rên vừa mắng, "Mịa nó, Triệu Phiếm Châu... A...A...".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net