Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Dương đã nói như vậy, ông xã dù chia tay cậu, vẫn tận lực giữ thể diện cho cậu, nhưng cậu lại như sắp điên rồi.

"Không cần mèo khóc chuột với tôi, giả tạo vừa thôi! Cuộc sống của tôi sau này không cần anh quan tâm! Tôi muốn gì được nấy, anh vẫn nên tự lo cho bản thân mình cho tốt đi!" Kiều An cuồng loạn gào lên: "Chia tay tôi, ròi bỏ Kiều gia, anh cũng chả là cái thá gì! Anh cũng chỉ là tên nghèo rớt mồng tơi mà thôi!"

"...Cũng đúng." Lê Thư Dương cũng chả còn hơi sức đâu để tranh cãi nữa, thậm chí anh còn vui vẻ cười cười: "Nói tóm lại, hy vọng em có thể tìm được một ai đó thích hợp hơn anh, anh đi đây."

Lê Thư Dương nói xong, không nói thêm gì, lặng lẽ quay lưng bỏ đi.

Mà Kiều An thì cứ nhìn chằm chằm Lê Thư Dương tay không từng bước rời xa cậu như thế, trong tim đầy rẫy cảm giác hoảng sợ và không cam lòng, nhưng vẫn bị lửa giậm chiếm thế thượng phong , thậm chí cậu còn vọng tưởng người kia sẽ quay đầu lại, sẽ cầu xin mình tha thứ.

Nhưng cậu lại không biết, ông xã cứ như vậy ra đi mang theo cả tính mệnh mình, nhiều năm sau không hề gặp lại.

Thậm chí cậu cũng không biết sau này mình phải ngậm đắng nuốt cay nhiều năm, phạm qua bao nhiêu lỗi, và nhớ anh nhiều đến chừng nào.

------------------------------------

"Lê Thư Dương!"

Vô số lần Kiều An đã ảo tưởng giá như lúc ấy mình có thể hiểu chuyện một chút, có thể hạ cái tôi xuống mà xin lỗi anh, có phải ông xã sẽ quay lại hay không.

Hiện tại thì cuối cùng cậu cũng có cơ hội gọi Lê Thư Dương, cũng coi như thấy Lê Thư Dương dừng bước vì tiếng gọi của cậu.

"Làm sao?"

Trong bóng đêm Kiều An tỉ mỉ nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn của Lê Thư Dương.

Người này càng ngày càng đẹp hơn so với cả khi anh rời đi, đẹp đến mức mình lại có thể động tâm một lần nữa.

Nhưng một người tốt đẹp như vậy, không nên thuộc về một người yếu đuối như cậu.

Chỉ là Kiều An có một lòng tham nho nhỏ, cậu nỗ lực ghi nhớ giây phút dáng hình Lê Thư Dương quay đầu này vào trong đầu. Để khi đối diện ác mộng một lần nữa cậu có thể có thêm dũng khí hơn.

"À ừm..." Kiều An có ngàn vạn lời dặn dò, cuối cùng cũng chỉ có dũng khí nói một câu tạm biệt khách sáo: "Lái xe cẩn thận, hẹn gặp sau."

Kiều An dứt lời thì vẫy tay, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn ông xã lái xe rời xa, ra đến tận đầu hẻm, mãi cho đến khi cậu không nhìn rõ thứ gì nữa.

Lúc này Kiều An mới khó chịu ôm túi vào trong lồng ngực, cảm thấy thật nhức mắt.

Trong túi là bộ quần áo ngày đó.

Còn có hai tấm vé vào cửa, đó là tua diễn của ban nhạc trước kia Lê Thư Dương thích nhất.

Thật ra không đưa cũng tốt, Kiều An miễn cưỡng cười trừ, biết đâu được bây giờ Lê Thư Dương đã không còn thích nữa.

Giống như anh cũng đã không còn yêu cậu nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC