6. Không muốn cậu bị thương tổn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hét vừa vang lên liền vụt tắt, Chính Quốc sốt ruột gõ cửa dồn dập hơn, chỉ còn lại âm thanh nước vỗ 'bì bụp' , hắn nuốt nước bọt dùng cánh tay rắn chắc của mình, tông mạnh vào cửa phòng tắm, cánh cửa gỗ mới toanh vỡ toang ra, trước mắt hắn là Lệ Sa đang giãy giụa trong nước.

Hắn sợ hãi chạy đến,tiếng Chính Quốc vang lộng cả căn phòng.

ồ ngốc này !!"

Rời khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn kia, cô chìm ngập trong làn nước,  huơ loạn tay chân như cầu cứu nơi hắn, cảnh tượng ấy khiến Chính Quốc cũng phải hốt hoảng.

" Cậu có não không đấy?"

"Cậu làm thế nào mà trở thành tình trạng này hả?"

Chính Quốc vội ôm chặt lấy cô gái nhỏ trong lòng, từng lọn tóc nâu óng ánh dính nước đang bám lấy hai bên má, gương mặt tái nhợt đi vì ngộp nước, nước trong bồn từng đợt vỗ nhẹ, lay động tràn ra ngoài.

Lệ Sa vừa được cứu liền bị ho sặc thật lâu,tay không quên tìm lấy điểm tựa trên ngực của Chính Quốc mà gấp gáp thở

"Ha...h... tôi.."

Âm thanh phát ra từ cổ họng dần đứt quãng, lẫn trong tiếng thở dốc của Lệ Sa khiến Chính Quốc cảm thấy lồng ngực mình ngột ngạt hẳn.

"Tôi tôi cái gì?"

"Tôi...i.. không..sao"

Cô bám vào người hắn như keo dính, cơ thể không mảnh che đang ướt đẫm quấn chặt trên người hắn bị hắn mạnh tay nhấc lên cao, hắn định chuyển tư thế để bế cô, nhưng Lệ Sa vẫn như vậy siết chặt lấy người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào gáy người con trai đang ôm lấy cô.

Khắp người cô dàn giụa nước làm nhòe chiếc áo ngủ Chính Quốc đang mặc, từng nơi cơ thể Lệ Sa chạm vào đều ướt sũng đi,hắn đang không còn quan tâm điều đó nữa.

Chính Quốc cẩn thận dùng khăn tắm bao bọc lấy Lệ Sa,đem cô đến đặt lên giường ngủ của hắn.

Trong tình thế này, Lệ Sa vẫn chỉ quấn một cái khăn lông trên người, trông thực khiến người ta ngại ngùng.

Chính Quốc vẫn đang nhìn biểu hiện trên mặt Lệ Sa, nhớ lại khi cô cầu cứu khiến hắn càng suy nghĩ nhiều hơn.

Cái nhìn của hắn khiến Lệ Sa một phen bối rối, ánh mắt kia như xoáy sâu vào tâm can cô.

Rốt cuộc đã thành loại chuyện gì?

Chính Quốc đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí quái dị ban nãy

"Không có tôi vào kịp thì cậu chết đuối trong cái bồn tắm bé xíu này rồi nhỉ?"

"Cậu thấy có ai đi tắm mà chết đuối hay không hả?"

Trong lời nói có phần châm chọc, Lệ Sa hướng đôi mắt tròn nhìn hắn, trông cô giờ đây thật thảm hại, đầu xù tóc rối, cả người co rút trong một chiếc khăn còn chẳng che hết được đôi chân nuột nà.

Chính Quốc cười nhẹ, nhìn biểu cảm đáng thương trên mặt cô, liền có chút thích thú , lại muốn diễn trò gì nữa?

"Thực ra là tôi bận suy nghĩ nên quên mình đang nằm trong bồn nước a..."

"Suy nghĩ gì mà có thể tập trung như vậy?"

Lệ Sa khẽ đưa cặp mắt buồn nhìn lên vô tình chạm vào mắt hắn, hắn nghiêm túc chờ cô đưa ra câu trả lời xác đáng, nhưng đợi một hồi lâu, hắn lại không còn muốn biết cô đang nghĩ đến điều gì nữa.

"Thực ra..."

"Không cần biết cậu đã suy nghĩ điều gì, nhưng phải nhớ một điều, bản thân cậu luôn là quan trọng nhất, có được không?"

Chính Quốc dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, vuốt ve làn tóc ướt, ấm áp... chính là cảm giác mà Lệ Sa đang cảm nhận được bây giờ.

Dù là chuyện gì đi nữa, tôi vẫn không muốn thấy tiểu thịt bò bị thương tổn như hôm nay.

Lệ Sa thoáng có chút ngại ngùng, đảo ánh mắt đi nơi khác, thực không thích cảm giác khó xử này.

Chợt nhìn thấy những bông hoa diên vĩ được cắm trong chiếc lọ thủy tinh đầy nước đặt ở thềm cửa sổ, Lệ Sa có chút không ngờ tới tên này lại yêu hoa nhiều đến như vậy, vốn đã có cả vườn hoa, nhưng vẫn đem hoa lên tận phòng để chăm sóc.

"Lệ Sa..."

Chính Quốc khẽ gọi, dáng vẻ lơ đãng này của cô trông không được tốt cho lắm, hắn không thích cô bị sao nhãng mỗi khi ở gần hắn.

"có chuyện gì?"

"Cậu có phải muốn biết được lý do tại sao tôi đưa cậu đến đây?"

"Phải a."

Hắn mím môi, tìm tay cô để nắm lấy, Lệ Sa có chút không thích ứng được, cô thực ra rất dễ dàng bị tên này chiếm tiện nghi a.

"Chỉ là, cả hôm nay tôi thấy cậu không hề thoải mái, muốn cậu được bình tâm một chút, tôi mới đưa cậu đến đây. Nơi này thực ra không quá lớn, cũng không phải tốt nhất... nhưng mong cậu cảm thấy thoải mái nhất có thể."

"Thật ra đối với tôi, cậu đã làm rất tốt, nơi này chính là tốt nhất đối với tôi rồi, cảm ơn cậu."

Nhìn thấy tấm lòng của Chính Quốc, Lệ Sa đều gạt bỏ những hiềm khích trước đây với hắn, một lần nữa bao dung đón nhận.

Sau khi thay bộ quần áo màu tím, Lệ Sa nhăn mặt đứng nhìn mình trước gương,thật không còn mặt mũi để nhìn ai mà.

Cẩn thận giúp cô sấy tóc xong, Chính Quốc hài lòng cầm bả vai cô xoay một lượt, thỏa mãn ngắm nhìn, hắn cười tít mắt, bộ Hanbok này tuy rộng so với cô, nhưng đổi lại nhìn rất hợp a.

"Sau này cứ đến ở đây, trông cậu thực sự rất hợp với mọi thứ nơi này."

Lệ Sa đang khó chịu liền thay đổi thái độ, câu này là khen có phải không? Nghe vẫn có sự đùa cợt trong đó.

Trong bữa ăn tối,chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, thức ăn cũng không khoa trương, đĩa thịt bò hầm, củ cải muối cùng với canh kim chi, như vậy cũng đủ khiến bầu không khí trở nên tốt đẹp hẳn.

Lệ Sa ăn rất ngon, những món này đều được cô đánh giá một hồi mới có thể ăn, vốn dĩ tất cả do Chính Quốc làm, cô không hề vào bếp bao giờ, món đầu tiên cô làm được cũng chỉ có mì gói a.

Đang ngon miệng thì Chính Quốc dừng đũa, nhìn Lệ Sa đang cố nhai hết thịt bò mà cậu đã tự tay hầm.

"Tiểu thịt bò, không cần gấp, sẽ không ai tranh thịt của cậu."

"Có cậu tranh với tôi a!"

Chính Quốc cong môi một cái, nhìn dáng vẻ hạnh phúc khi ăn của Lệ Sa, trong lòng trào dâng bao dư vị ngọt ngào.

"Này, cậu biết vì sao tôi lại thích trồng diên vĩ tím hay không?"

Lệ Sa ngừng nhai một lúc, miệng vẫn ngậm được rất nhiều thức ăn, khẽ lắc đầu

Cậu ta trồng hoa thì cũng có lý do sao? Người yêu hoa không phải ngẫu hứng là được à?

"Khi còn nhỏ, tôi có thích một cô bé, tên cô bé ấy gần giống như tên của hoa diên vĩ, rất xinh đẹp, rất đơn thuần."

"Vậy, cô bé ấy bây giờ ra sao?"

"Cô bé ấy rất đáng yêu, tôi đều cảm nhận được mỗi khi cô ấy cười. Nhưng mà..."

Chính Quốc chần chừ, chớp đôi mắt phượng nhìn Lệ Sa, cô vẫn đang chờ hắn nói xong.

" dạo gần đây cô bé ấy không cười đùa như trước nữa, tôi đang rất lo lắng."

Lệ Sa nuốt miếng thịt, tình đầu của cậu ta có phải đang lâm trọng bệnh hay không, nghe thật căng thẳng a.

"cậu có quen với cô bé ấy đấy, tiểu thịt bò."

Chính Quốc hồi phục nụ cười, gấp cho cô một miếng thịt bò nữa, người đó là rất thân quen với cô.

" thật sao? Cô bé đó là ai?"

" từ khi còn nhỏ tôi thường gọi cô bé ấy là Lily."

Diên vĩ tím một màu mọi người thường gọi là Iris Lily, vì đơn giản nó mang vẻ đẹp thoát tục của nữ thần Iris và sự yên bình cho những ai ngắm nhìn chúng.

Nhưng đối với Điền Chính Quốc mà nói, dũng cảm vì người mà trồng cả vườn hoa, mười năm qua, cũng chỉ mong mỗi khi nhìn Lily nở rộ trở thành thời khắc hạnh phúc của đời người.

End chap 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net