TKPB (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lí ở trên xe hỏi địa chỉ của Tống Yến sau đó đưa cậu về nhà, Đường Liệt vốn dĩ muốn ngồi ở ghế phó lái, nhưng thấy Tống Yến khó chịu như vậy liền vào ghế sau, thuận tiện để cậu dựa vào người mình. Tống Yến đi được nửa đường cảm thấy bản thân không còn quá khó chịu như trước, đồng thời cũng nhận ra cậu đang dựa vào vai Đường Liệt, có chút ngượng ngùng dựng thẳng người lên, “Tôi khá hơn nhiều rồi.”

Đường Liệt nhìn bờ vai trống không có chút sững sờ,  sau đó rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, tỏ ra không có gì, “Đỡ hơn rồi?”

“Ừm, cảm ơn anh,” Tống Yến nói, “Hay là anh thả tôi xuống đây, tôi sẽ tự gọi xe về.”

Đường Mặc nhìn cậu, “ Bây giờ xuống xe, cậu muốn bị người ta đuổi theo tới nhà à?”

Tống Yến nhìn người qua lại trên đường, sờ sờ mũi, “Xin lỗi.”

“Được rồi, chỗ này cũng cách nhà cậu không xa nữa, tôi đây tiễn Phật đến tận Tây Phương, cậu cứ yên tâm mà ngồi.” Đường Mặc đưa mắt nhìn sang, lại hỏi “Trong nhà thật sự có thuốc? Có muốn xuống xe mua một chút không? “

Tống Yến nói: “Không lừa anh, thật sự có.”

Mười lăm phút sau, xe đã tới trước cổng tiểu khu nhà Tống Yến. An ninh ở khu này rất chặt, xe mới vào phải đăng ký, vì thế để tránh phiền phức Tống Yến không để trợ lí lái xe vào. “Chỉ có mấy bước, tôi tự đi được, hai người về đi.”

Đường Liệt nói: “Chúng tôi từ xa như vậy đưa cậu về nhà, không mời vào cũng thôi đi, còn hạ lệnh đuổi khách?”

Tống Yến đỏ mặt, “Hay là … hôm khác mời anh ăn cơm nhé?”

Đường Liệt: “Cậu sao lại ngây thơ như vậy? Nghe không hiểu tôi đang nói đùa sao?”

Tống Yến làm sao không hiểu, nhưng cậu thật sự rất muốn cảm ơn Đường Liệt, “Tôi nhớ đầu tháng sau là sinh nhật anh, đến lúc đó đoàn phim nhất định sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, hôm đó thì thôi đi, ngày kế tôi mời anh ăn đồ ngon, đắt tiền, được không? “

Đường Liệt sửng sốt, cười lớn một tiếng: “Được rồi, vậy cậu chuẩn bị tâm lý đi, dạ dày tôi rất lớn, không sợ ăn cho cậu phá sản?”

Tống Yến: “ Không sợ, anh cứ việc ăn, muốn ăn bao nhiêu tùy ý.”

Đường Liệt: “Được, vậy tôi đợi.”

Tạm biệt Đường Liệt ở cửa tiểu khu, Tống Yến trở về nhà, ném mình lên chiếc giường êm ái, không muốn nhúc nhích. Ánh chiều tà từ cửa sổ không có rèm che tràn vào trong phòng, vừa thoải mái vừa ấm áp, Tống Yến ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

“Buổi chụp hôm nay thuận lợi chứ?”

“Vẫn ổn.” Lâu Mặc một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm điếu thuốc, hắn chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay trong thang máy của khách sạn, “ Đúng rồi, có chuyện này muốn nhờ chị giúp.”

Trang tỷ: “Nói đi.”

Lâu Mặc: “Đại diện quảng cáo nhãn hàng kem đánh răng Giai Cát, ngoài bốn mươi tuổi, cao khoảng 177cm, dáng người trung bình, đeo một cặp kính gọng vàng, chị tra giúp tôi người này.”

Trang tỷ: “Muốn điều tra cũng được, nhưng ít nhất cũng phải cho tôi biết lý do.”

Lâu Mặc: “Thấy ông ta chướng mắt.”

Trang tỷ: “Đây là cái lý do quỷ gì? Lâu ảnh đế, cậu cũng không phải thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bốc đồng, thấy người không vừa mắt liền đi điều tra, cậu tốt xấu gì cũng phải cho tôi biết tôi nên tra đến mức độ nào.” “

Lâu Mặc ngậm điếu thuốc vào miệng, tựa lưng vào lưng ghế sô pha, liếc mắt nhìn trần nhà. “Ông ta quấy rối tình dục.”

Trang tỷ: “Quấy rối ai?”

Lâu Mặc: “ Tống Yến.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng, một lúc sau Trang tỷ mới hỏi: “Tống Yến nhờ cậu tra à?”

Lâu Mặc: “Không liên quan đến cậu ấy.”

Trang tỷ thở dài: “Lâu Mặc, tôi nói cái này hơi khó nghe, cậu với người ta đã không còn quan hệ gì nữa, đừng nói là quấy rối, kể cả bị người ta cưỡng ép, cũng không cần cậu ra mặt.”

Lâu Mặc nói: “Kết thúc rồi cũng không thể làm bạn?”

“Làm bạn?” Trang tỷ giễu cợt, “Cậu đã gặp qua quan hệ bao dưỡng nào mà chia tay rồi tình nhân còn có thể làm bạn với kim chủ hay không? Những mối quan hệ không liên quan đến lợi ích mới có thể coi là bạn bè, hai người các cậu tính là cái gì?”

Lâu Mặc không nói nên lời, những gì Trang tỷ nói cũng giống với những gì Tống Yến nói, một khi đã chia tay chính là không thể làm bạn, cho nên là hắn tự mình nghĩ sai rồi, cho nên hắn và Tống Yến sau này thật sự là không còn quan hệ gì nữa, sau này gặp nhau cũng là coi như những người xa lạ?

Lâu Mặc cảm thấy khó chịu, hắn không biết mình bị làm sao, giống như có một quả bóng bay, vốn dĩ luôn căng phồng, nhưng không biết ai đã chọc một lỗ, không khí bên trong cứ từ từ thoát ra ngoài, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng.

Hắn chà chà lên mặt mình, “Trước chị cứ tra hắn đi, có chuyện gì thì nói cho tôi biết.”

Trang tỷ: “ Cậu muốn làm gì?”

Lâu Mặc: “Dạy cho hắn một bài học, một kẻ đồi bại như thế nếu không làm gì sau này không biết sẽ có bao nhiêu người bị hại”.

Trang tỷ: “Thật sao? Lúc trước cậu quay phim, có một nhà đầu tư sờ ngực nữ diễn viên, kia cũng không thấy cậu tràn đầy tinh thần chính nghĩa như vậy.”

Lâu Mặc: “Trang tỷ, muộn rồi, mau đi ngủ bảo dưỡng nhan sắc đi, đã đặt cho chị một bộ mỹ phẩm số lượng có hạn, đảm bảo từ giờ đến cuối tháng sẽ được đưa đến tận cửa.”

Trang tỷ khịt mũi, trực tiếp cúp điện thoại.

Lâu Mặc nằm trên sô pha vừa hút thuốc vừa vuốt điện thoại, nhấp vào Weibo của Tống Yến xem từ trên xuống dưới. Weibo của Tống Yến do chính mình quản lý, không lạnh lẽo giống như weibo của hắn, ngoại trừ việc quảng cáo của nhãn hàng là ảnh công việc do công ty yêu cầu, Weibo của Tống Yến rất có nhân khí. Thỉnh thoảng cậu sẽ đăng một số bức ảnh đời thường, chẳng hạn như mặc quần áo ở nhà vào bếp nấu ăn, dọn dẹp phòng khách, hoa cỏ cây cối ở sân công cộng dưới tiểu khu, ảnh mèo cún nhỏ gặp trên đường, mây trắng trên trời, đồi núi phía xa xa…, vv Đôi khi cậu sẽ viết một hai câu thơ để giải tỏa tâm trạng, hay đăng ảnh chụp bản thân trong trang phục của bộ phim ở trường quay.

Lâu Mặc trước đây chưa từng đọc Weibo của Tống Yến kỹ lưỡng như vậy, đây là lần đầu tiên và cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện ra rằng thì ra Tống Yến rất am hiểu về cuộc sống.

Hắn nhìn thấy một bàn các món ăn do Tống Yến nấu, canh cá, lạt tử kê (gà cay Trùng Khánh), sườn heo hấp, đậu phụ ma bà ( Tứ Xuyên) … Xanh xanh đỏ đỏ đầy một bàn. Tống Yến là người Tứ Xuyên, chuyện này Lâu Mặc biết, hắn cũng thích ăn món Tứ Xuyên, nhiều khi hai người không có việc gì ở nhà, Tống Yến sẽ chịu trách nhiệm nấu ăn, làm cho hắn hai món Xuyên thoả mãn hắn, nhưng mà một bàn thức ăn này Lâu Mặc quả thực không nghĩ ra cậu làm lúc nào.

Hắn lướt qua các bình luận bên dưới, có người hỏi Tống Yến sao lại làm nhiều như vậy, có khách sao? Tống Yến trả lời người đó: hôm nay là một ngày quan trọng, muốn cùng một người quan trọng ăn cơm, bình luận trả lời lại liền hỏi cậu là người yêu sao, Tống Yến không trả lời, sau đó bên dưới bình luận toàn bộ là suy đoán nhưng đều như cũ không được đáp lại nữa.

Lâu Mặc lướt lên xem lại thời gian đăng bài, là Tết Trung thu năm ngoái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net