TKPB (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những hình ảnh quá khứ bắt đầu tràn về, hắn nhớ ra rồi.

Tết Trung thu năm đó, ba mẹ hắn đột ngột từ nước ngoài về, gọi hắn về nhà ăn cơm hắn liền đi. Ngày hôm đó đến tận nửa đêm hắn mới trở về căn nhà của hắn với Tống Yến, mở cửa liền thấy Tống Yến đã ngủ rồi, hắn cũng không lên tiếng, yên lặng cởi quần áo sau đó nằm xuống bên cạnh cậu , ngày hôm sau hắn tỉnh lại Tống Yến đã đi rồi, mà Tống Yến lần đó phải quay phim ở bên ngoài, đợi cậu trở về cũng là chuyện một tháng sau, mà lần này lại đến lượt Lâu Mặc xuất ngoại quay một tháng, đi đi về về mấy tháng liền, hai người bọn họ đều quên mất chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hình như Tống Yến đã đặc biệt làm một bàn thức ăn muốn cùng hắn đón Tết Trung thu, “Người quan trọng” kia là đang nói hắn đi, nhưng mà “ người quan trọng” hắn lại đã làm cái gì, một câu cũng không nói vứt Tống Yến ở nhà, một bàn thức ăn kia cuối cùng như thế nào? Ăn hay đổ đi rồi?

Lâu Mặc cảm thấy tim có chút đau, đau không nói nên lời, hắn nhắm mắt lại cũng không biết bản thân đang nghĩ gì. Điện thoại reo.

Hắn nhìn chằm chằm dòng chữ “Phương Tư Dật” trên màn hình hồi lâu rồi mới nhấc máy:

“Alo.”

“A Mặc.” Giọng của Phương Tư Dật ôn nhu nhẹ nhàng.

“Ừm,” Lâu Mặc hắng giọng, “Dậy rồi?”

“Ừ,” giọng Phương Tư Dật lộ vẻ tươi cười, hiển nhiên đang rất vui vẻ, “Nghĩ tới mấy ngày nữa về nước có thể gặp cậu tôi liền mất ngủ, A Mặc, cậu có vui không?”

Lâu Mặc nói, “Rất vui.”

“Thật sự?”

“Ừ, không lừa cậu.” Khi Lâu Mặc nói những lời này, hắn cảm thấy có một loại ảo giác yếu ớt không nói nên lời, để xua tan ảo giác này, hắn lại nhấn mạnh, “Tôi sẽ không nói dối cậu.”

Phương Tư Dật nói: “Tôi biết, cậu chưa bao giờ lừa dối tôi, tôi cũng thế, sẽ không lừa cậu.”

Phương Tư Dật sau đó còn nói gì đó nữa nhưng Lâu Mặc đã không nghe vào, đợi tới khi Phương Tư Dật gọi hắn mấy lần hắn mới đột nhiên phản ứng lại, hắn vậy mà lại mất tập trung khi nói chuyện với Phương Tư Dật, đây là lần đầu tiên hắn như vậy.

Phương Tư Dật nói, “A Mặc, cậu có phải mệt rồi hay không, bên cậu đã muộn như vậy rồi, mau đi ngủ đi.”

Lâu Mặc nhéo nhéo lông mày, “Được rồi, hôm khác lại nói.”

Phương Tư Dật: “Ừm, mấy ngày nữa tôi về rồi, chúng ta có rất nhiều thời gian ở cùng nhau.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâu Mặc  cả người không muốn động đậy liền ngủ luôn trên ghế sô pha.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Phương Tư Dật về nước chẳng mấy chốc đã đến, ngày hôm đó Lâu Mặc đem lịch trình công việc đều lui lại đi sân bay đón Phương Tư Dật, lúc máy bay đến cũng đã muộn, sau đó lại trùng hợp đụng phải Tống Yến.

Tống Yến không ngờ lại gặp Lâu Mặc ở sân bay. Đoàn phim đã quay xong phân cảnh trong nước của bộ phim, tiếp đến quay ngoại cảnh ở nước ngoài hơn nửa tháng, hôm nay cũng vừa đúng ngày bọn họ xuất phát.

Cậu và Đường Liệt đã hẹn sẽ đi cùng chuyến bay, cũng là Đường Liệt nhắc cậu có người đang ở cách đó không xa nhìn cậu, Tống Yến ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt của Lâu Mặc.

Lâu Mặc mặc một chiếc áo khoác dài màu xám nhạt, đội mũ vành và đeo kính râm. Người nổi tiếng đa phần đều sẽ chọn cách ăn mặc như vậy, đơn giản kín đáo, nhưng mà trên người Lâu Mặc cũng không che được khí chất của hắn, rất nhiều người ở sân bay lén dùng điện thoại chụp hình hắn. Tất nhiên cũng có người chụp cậu với Đường Liệt..

“Người kia là Lâu Mặc?” Đường Liệt hỏi.

“Phải.” Tống Yến nói.

Đường Liệt sờ sờ cằm, “Đúng là rất đẹp trai, bảo sao lại hot như vậy.”

Tống Yến thầm nghĩ, hắn nổi tiếng như vậy không chỉ vì đẹp, kỹ thuật diễn xuất của hắn cũng rất tốt. Đương nhiên những điều này cậu sẽ không nói trước mặt Đường Liệt.

“Có điều kỹ thuật diễn xuất của anh ta cũng thực sự rất tốt,” Đường Liệt nói, “ Lúc trước cậu ở trên Weibo nói tán thưởng anh ta, tôi cũng vậy, không chỉ có tán thưởng, còn có ngưỡng mộ, ghen tị , hận.”

Từ “hận” này Đường Liệt cố ý nhấn mạnh, Tống Yến cảm thấy có chút buồn cười liền bật cười thành tiếng, “Sao vậy, lời nói của tôi rất buồn cười?”

“Không có, không có,” Tống Yến xua tay, “Tôi chỉ là… đột nhiên muốn cười, hoàn toàn không có ý gì khác.”

Đường Liệt cũng cười, đột nhiên đưa tay lên xoa tóc cậu. Tống Yến giật mình, nụ cười trên mặt đông cứng lại.

Đường Liệt dừng một chút, lại dùng lực xoa đầu cậu hai cái, nhẹ giọng nói: “Ngốc tử.”

Cảnh tượng này rơi vào mắt ai đó, quả thực khiến người ta đau mắt, nhưng mà ai đó hoàn toàn không hề hay biết. Hắn ngồi ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm đôi “ cẩu nam nam” nào đó, hận không thể dùng ánh mắt mà xiên chết người tại chỗ.

Điện thoại vang lên, Lâu Mặc cũng không thèm nhìn mà nhấc máy: “Ai vậy?”

“A Mặc?” Đó là Phương Tư Dật, “… Cậu sao thế?”

Lâu Mặc chậm rãi thở ra một hơi, “Không có gì, cậu đến rồi?”

Phương Tư Dật bên kia khá ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy cậu ta đang rất vui vẻ, “Tôi đến rồi, cậu đang ở đâu?”

Lâu Mặc không nói rõ mình đang ở đâu, chỉ nói: “Tôi ở bãi xe bên ngoài đợi cậu, cậu đi ra thì qua đó tìm tôi.”

Phương Tư Dật: “Được, vậy cậu đợi tôi, tôi lấy hành lý xong ra liền.”

Lâu Mặc cúp điện thoại đứng dậy đi ra ngoài, không thèm nhìn Tống Yến nữa, một cô gái nhận ra hắn muốn đến xin chữ ký, liền bị hắn thẳng thừng từ chối nói “Xin lỗi, tôi có việc” sau đó liền đi. Hắn đi rất nhanh, hoàn toàn không quay đầu lại.

Lâu Mặc đi rồi, Tống Yến ngẩng đầu nhìn theo phương hướng hắn rời đi, tính toán thời gian, không khó đoán được hôm nay hắn đến đón ai, nghĩ đi nghĩ lại, có thể khiến Lâu ảnh đế đích thân tới đón ngoại trừ đạo diễn lớn bạch nguyệt quang Phương Tư Dật ra còn có thể là ai chứ?

“Nhìn gì vậy?” Đường Liệt nhìn về phía cậu, “Lâu Mặc đi rồi? Không phải, sao nhìn cậu lại có tâm sự như vậy?”

Tống Yến thu hồi ánh mắt, “Mấy giờ rồi? Chuyến bay của chúng ta còn chưa tới sao?”

Đường Liệt nâng cổ tay lên nhìn, “Một giờ, còn sớm, cậu vội cái gì?”

“Không vội.” Tống Yến liếc nhìn xung quanh một cách bừa bãi, lại không nhịn được nhìn về phía lối ra, bóng dáng đã biến mất rồi.

Lâu Mặc đợi Phương Tư Dật ở lối vào của bãi đậu xe.

Phương Tư Dật chắc chắn là đẹp trai, nếu không sao thể lọt vào mắt xanh của Lâu Mặc, dù đã 6 năm nhưng cậu ta vẫn rất bảnh bao, kéo vali đi dọc đường cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Nhưng suy cho cùng cũng đã sáu năm trôi qua, con người ta không thể mãi như vậy, cậu ta đã trở nên trưởng thành và phong độ hơn, hơn nữa nụ cười đó cũng có chút kiềm chế và công thức hơn.

“A Mặc!” Phương Tư Dật bước đến chỗ Lâu Mặc, buông vali xuống ôm lấy hắn, dùng hai tay xoa lưng hắn, lại vỗ về, “Cuối cùng cũng gặp được cậu.”

Lâu Mặc cũng ôm lấy anh ta, “Chào mừng cậu trở về.”

Phương Tư Dật vùi mặt vào vai hắn, Lâu Mặc ngẩng cao đầu nhìn lên trời, lại vỗ vỗ lưng anh ta, “Đi thôi, ở đây nhiều người.”

“Ừ, được.” Phương Tư Dật buông hắn ra, xấu hổ lau mắt, “Đi thôi, trở về rồi nói.”

Lâu Mặc chở Phương Tư Dật ra khỏi sân bay, trên đường đi hỏi anh ta: “Cậu ở đâu?”

Phương Tư Dật nói: “Căn nhà tôi thuê lúc trước sớm đã trả rồi, lần này tôi về dự định ở lâu dài cho nên chuẩn bị mua một căn, có điều cậu biết đấy, mua nhà cũng không phải mua rau, cần có thời gian, cho nên A Mặc .  .  .  .  .  .  . .”

Anh ta quay đầu nhìn thẳng vào Lâu Mặc, “Thời gian này tôi có thể ở trong nhà cậu không?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net