#10. Flowers

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•❤️‍🩹.

Plot: Chàng nghệ sĩ tương tư anh bé chủ tiệm hoa. Plot này mình khá là thích tại vì nó thơ mộng í♡.

"Tôi với em."
.
.
.
.

____________________

Tôi thích chơi đàn guitar, từ thời thơ ấu đến nay vẫn vậy, tôi thích cảm giác linh hồn như hòa vào những nốt nhạc lân la. Thường tôi hay vác theo cây đàn đi lang thang trên phố để tìm cảm hứng cho bản nhạc mới.

Hôm trời ngát xanh, tôi vẫn như thói quen dạo quanh khắp con đường lớn, thứ lọt vào tầm mắt tôi là một cửa tiệm bán hoa được trang trí theo phong thái giản dị nhưng ưa nhìn, tôi hay bị thu hút bởi những thứ giản đơn, định bụng sẽ vào mua vài nhánh bông về cắm cho có màu sắc trong thế giới nhạt nhẽo của tôi.

Cánh cửa gỗ trắng hé mở, tấm bảng hiệu trên cọc ở cửa bị nghiêng theo. Bước vào trong tiệm, nội thất bên trong là gỗ, tất cả đều mộc mạc không cầu kì e vậy tôi lại thích chúng. Những bó hoa bao bọc bằng giấy nhám nâu, những chậu bông các loài được trưng bày, treo lên trong cửa tiệm. Đâu đó xuất hiện là một cậu trai trẻ với mái tóc đen mun, đôi đồng tử màu lam mỹ miều nhấn chìm tôi vào đáy mắt đến mơ màng.

-"A, chào anh, anh mua gì ạ?"

Giọng nói thanh thót vang lên bên tai tôi, cậu thiếu niên thân thiện trạc đôi mươi vóc dáng nhỏ nhắn, đôi tay gầy thoăn thoắt đặt mấy nhành hoa vào lọ tỉ mỉ. Chết thật, mới gặp mà đã bị xao xuyến như này, tuy không phải tuyệt sắc giai nhân hay gì cớ mà tôi không rời mắt được. Tôi hít một hơi để bình tĩnh lại đôi chút rồi thở hắt ra.

-"Mua hoa nào đẹp về cắm thôi."

-"Cụ thể xem nào..."

-"Tôi không biết nữa, cậu tư vấn đi."

-"Vậy anh dạo xem thử các mẫu này đi... Tôi thấy loại nào cũng đẹp hết."

Được một lát, tôi chốt mua một khóm lavender(hoa oải hương), tôi từng nghe rằng chúng tượng trưng cho tình yêu thủy chung, nhẹ nhàng mặc cho tôi không quan tâm mấy chuyện tình cảm vướng víu lắm. Tưởng rằng sau khi mua sẽ một mạch bước về, ấy thế tôi lại muốn ở lại, thật lòng là, muốn ở lại với em ấy, thêm một chút cũng được. Em đồng ý, bảo tôi ngồi đi để em vào pha một ít trà.

-"Mấy hôm trước tôi không thấy cửa tiệm này, mới mở à?"

-"À vâng, tiệm mới khai trương sáng nay, anh là khách đầu luôn đấy, cảm ơn đã mở hàng nhé."

-"Ừ. Ấy mà... C-cho tôi xin phương thức liên lạc được không?"

-"H-hả? Ừm... Đây."

Em đưa cho tôi số điện thoại trên tờ giấy nhám, mặt tôi giãn ra như trút bỏ căng thẳng,

-"Anh là nghệ sĩ guitar hả? Anh vác theo cây đàn nãy giờ luôn ấy."

-"À ừ, có lẽ vậy."

-"Chà, tôi cũng thích nghe đàn lắm! Anh đàn một bản cho tôi nghe được không, nha?"

-"Thế à."

Đề nghị bất ngờ được thốt ra, tôi cũng không thể từ chối, mở bao lấy ra chiếc đàn guitar gỗ. Tôi hít một hơi rồi gầy lên dây đàn từng hồi từ bài nhạc tôi thích nhất. Nhìn em chăm chú vào tôi, tôi đã thầm cảm thấy tai mình nóng lên. Cứ thế đến khi tôi gầy mạnh nốt cuối cùng, em cười phấn khích khen ngợi tôi, vốn dĩ trước đến nay đều là tôi tự đàn, tự nghe chứ chưa bao giờ đàn cho người khác thưởng thức cả. Em là người duy nhất, và cuối cùng.

-"Nghe dễ chịu thật đấy... Hay hôm nào anh cũng qua đây đàn cho tôi đi, mà có phiền không?"

-"Không, không phiền."

-"Anh tên gì vậy?"

-"Shinazugawa Sanemi."

-"Tôi là Tomioka Giyuu."

Tomioka Giyuu, tôi nhớ rồi.

Tôi nhấp một ngụm trà, ngoài trời trở tối đến lúc nên về rồi.

-"Tôi về nhé, Tomioka."

-"Tạm biệt!"
.
.
.
.

Trời sập tối, tôi quay về căn trọ thuê có phần cũ kĩ, đặt mình trên chiếc nệm êm, tôi ngẫm nghĩ về cậu trai trẻ, lâng lâng những vệt đỏ ửng đã xuất hiện từ bao giờ. Nhưng mà thích người ta bởi ánh nhìn đầu tiên thì có hơi kì quặc không?

Tôi thấy bụng mình trống rỗng vì sáng đến bây giờ chưa ăn gì lót bụng, lười biếng lết đến móc trong tủ bếp ra một hộp mì ly, đun nước sôi rồi sơ chế, dù bữa ăn của tôi chưa bao giờ là trọn vẹn nhưng tôi đã dần quen với điều đó. Nghĩ đến mỗi ngày có thể ở cạnh Tomioka làm tôi có chút háo hức trong lòng. Tôi ngán ngẫm nhìn ly mì dở dang, gắng húp đến giọt nước cuối cùng dù nó mặn điên, rồi vứt đại vào thùng rác trong góc mặc cho nó có bị trào rác ra ngoài.

.
.

.

Đánh chén một giấc ngủ không ngon lắm với cái quầng thâm mắt như xác chết, tôi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, giữ lại phong độ tỉnh tảo để gặp em ấy với diện mạo tốt nhất, chả hiểu sao nữa.

Tôi đến trước tiệm hoa xinh xắn, chào đón tôi vẫn là em ấy, có một điều khiến tôi khắc cốt ghi tâm mãi. Em ấy nở một nụ cười tựa ánh dương rực sáng, em cười với tôi, đôi đồng tử xanh lam theo đó híp lại. Tôi thấy tim mình như trật đi vài nhịp đập, tôi thấy lồng ngực rộn rạo không thôi.

-"Anh Shinazugawa tới rồi à, sao anh đơ ra vậy?"

-"K-không có gì."

-"E-em cười đẹp, cười nhiều lên..." _ Tôi buộc mồm nói thẳng.

"?"

Hình như là em ấy ngại, tôi thấy Tomioka mặt mày đỏ như trái cà chua, đập vào mắt tôi là hai chiếc má bánh bao phúng phíng của em, lại muốn đưa tay lên chạm vào véo véo vài cái.

-"L-làm gì vậy? Đau tôi."

-"Xin lỗi.. Má em mềm, n-nên.. nên..."

-"Không sao!"

Ngốc.

Em vào pha trà như thường khi, rót vào tách sẵn cho tôi, còn tôi cứ mãi mê ngắm từng cử chỉ, từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú của em.. Tôi cùng em luyên thuyên vài chuyện đời sống, em nói thì tôi lắng nghe, tôi muốn nhìn vào mắt em thật lâu để bày tỏ sự chân thành. Lâu lâu tôi lại đàn vài bản nhạc tình cho em nghe, tôi thấy thoải mái nhưng cũng thấy gượng gạo khi em cứ nhìn chằm vào tôi với đôi mắt xanh như xuyên thấu. Em nói em thích những bài nhạc tôi đàn, em còn ngân nga mấy lời, giọng hát em cứ như gió, nhẹ nhàng rồi lại cao vút, trùng hợp thay, tôi lại thích em, thích mọi thứ thuộc về em, nhưng bây giờ chưa phải là lúc.

.
.
.

Vài người khách đến mua hoa cho em, có khi còn xin chụp ảnh, có khi có mấy người khen tôi chơi guitar hay, tôi bỏ ngoài tai vì chỉ để mắt đến mỗi em, mấy thứ khác không quan trọng. Suốt mấy canh giờ cho đến khi đóng cửa, em ríu rít cười xinh rồi cảm ơn tôi.

-"Cảm ơn anh Shinazugawa! Nhờ có anh mà hôm nay đông khách.. Hay tôi mời anh bữa tối nha, nha?"

-"Thôi, phiền em."

-"Không có mà, tôi sợ Shinazugawa phiền thôi."

-"V-vậy cũng được... Cảm ơn em."

-"Cảm ơn gì chứ, vào trong đợi tôi chút."
.
.
.

Tôi ngỏ ý muốn phụ giúp em mấy việc lặt vặt, chứ ăn trực kiểu này kì cục chết đi được. Em kêu tôi đun một nồi nước lớn trong khi đang rửa cà chua. Sau khi nước sôi, bỏ cà chua vào trụng sơ để dễ lột vỏ, loại bỏ hết hạt để sốt được sánh mịn, xắt cà thành từng miếng xong bỏ vào máy xay. Phần còn lại tôi nhìn em làm, học lỏm được cách nấu rồi.

Cà chua xay nhuyễn được cho vào nồi, nấu với lửa vừa, không quên ít muối, tiêu, hành lá cắt nhỏ và khuấy đều tay, tầm nữa tiếng thì tắt bếp. Em xới cơm để rang vào chảo dầu, đập trứng gà vào xào đi xào lại đến vàng ươm, chảo kia thì chiên miếng trứng khá to.

Một hồi sau, Tomioka bưng dĩa ra bàn, tôi xẻ một muỗng cho vào miệng, miếng trứng ấm nóng cùng cơm rang với sốt cà như hòa tan trong cuống họng tôi, người gì đâu vừa dễ thương lại nấu ăn ngon! Cái cảm giác có người ăn cùng với mình chung một bàn đã bao lâu rồi tôi không được trải lại nhỉ, à, kể từ khi gia đình tôi bị tai nạn lớn, thế mà tôi có thể sống sót trong cơn nguy kịch đấy, họ thì không. Tôi nhớ họ, nhớ tình thương ấm áp của gia đình.

Em mang theo ân cần đối đáp với tôi, sưởi ấm cho con tim vốn đã lạnh buốt từ bao giờ. Tôi chẳng biết em cảm thấy thế nào về tôi, tôi nghĩ là tôi đã rung động với em, trong một phút giây nào đó, nhưng tôi cũng cho rằng nên chôn cất nó cho đến thời điểm thích hợp, đến khi ta thân nhau hơn bây giờ.

-"Shinazugawa, không ngon hả?.." _ Dù có dở hay ngon thì em trưng cái mặt mè nheo đó ra bố ai mà chê được...

-"Ngon, không điêu."

Cũng từ lâu rồi, tôi khá lười để nấu ăn dù lúc trước tôi yêu thích công việc đó, tôi tập trung vào chơi đàn guitar, hay ăn đồ ăn nhanh mua ở ngoài nhiều hơn.

Hôm đó, em tặng tôi một khóm hoa tử đằng sắc tím, tay em, mềm mại như cánh hoa vậy, nhánh tử đằng ánh lên vẻ thơ mộng lại quyến rũ, thua em ấy.

-"Shinazugawa thích màu tím không, nhìn nó trùng màu với mắt anh kìa."

Không, tôi thích em thôi.

-"À ừ, đẹp nhỉ?"

-"Đúng vậy, đẹp lắm luôn."

-"Tôi về nhé, gặp em sau."

-"Tạm biệt anh."

Nhánh hoa trong tay tôi, tôi đem nó về nâng niu từng chút, bất cứ thứ gì em tặng tôi đều trân trọng cả. Đêm, tôi cầm chiếc điện thoại lên, bấm vào tên em ấy,

-[Ngủ ngon Tomioka.]

Dòng tin nhắn ngắn củn được gửi đi, vài giây sau đã thấy em phản hồi.

-[Anh cũng vậy. Ngủ ngon!]

Tôi vui sướng, tâm trí như đảo lộn cả lên, đêm đó tôi nhắm mắt ngủ ngon hơn hẳn mọi khi.
.
.
.
.

_____________________

Mỏi tay !!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC