6੭. Cho tớ bảo vệ bạn cùng phòng được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryu Minseok lần đầu gặp nhiều bạn mới đến thế, vui vẻ cười đến híp cả mắt. Sóc nhỏ nom dễ thương dễ gần khiến mấy nữ sinh trong lớp thích mê, nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh dạt dào tình mẹ.

"Trông ẻo lả yếu nhớt như sên, không chừng nó sẽ thành tảng đá kéo chân làm giảm thành tích của lớp đấy. Lại còn chưa bao giờ đi học, hừ, nghe là biết chả ra gì."

Ryu Minseok ngơ ngác nhìn về phía dãy bàn cuối, vài tên cao to túm tụm lại một chỗ, ánh mắt nhìn cậu toát ra vẻ bất thiện.

Từ nhỏ cậu đã được nâng niu như búp bê trong lồng kính, chưa từng đón nhận ác ý từ bất cứ ai. Lần đầu tiên thấy có người ghét bỏ mình đến thế, cậu luống cuống không biết phản ứng lại thế nào.

Lee Minhyeong vừa nghe thấy giọng nói đầy vẻ khó chịu thì lạnh lùng cau mày. Anh nhớ mặt mấy tên này, vốn là thành phần bất hảo từ cấp 1 đến tận cấp 3, thế nhưng vì giống loài quý hiếm, lại còn là con ông cháu cha nên bao lần gã gây rối trường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thế mà thằng nhãi này dám phóng ra uy áp?

Hành động này chẳng khác nào khiêu chiến giới hạn cuối cùng của chủng tộc đứng trên đỉnh phi nhân loại như anh.

Lee Minhyeong sa sầm mặt mày đỡ lấy Ryu Minseok đang tái mặt vì khó chịu. Anh trước giờ luôn khiêm tốn, thế nhưng bây giờ cũng không nhịn được mà toả ra uy áp của Long tộc.

Lớp 10A vốn dĩ là một tập thể toàn những phi nhân loại sinh ra đã ngậm thìa vàng, kẻ mạnh không thiếu. Thế nhưng với sức mạnh áp đảo của thần thú thượng cổ, dù bọn họ có tu thêm vạn năm nữa cũng không thể đuổi kịp nổi.

Long tộc vừa mới thị uy, nhóm đầu gấu cảm thấy không khí trong phổi gần như bị rút cạn, khớp xương trên cơ thể như bị xe tải cán qua. Gân xanh trên trán chúng nổi hết cả lên, mặt mũi đỏ bừng gằn từng chữ:

"Lớp trưởng vì một thằng mới tới mà trở mặt với anh em trong lớp? Có phải nó đã quyến rũ mày rồi không?!"

Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Sức nặng làm hắn ta bò rạp hẳn xuống bàn, nặng nhọc thở dốc như sắp chết ngạt.

Xung quanh cũng chịu chút ảnh hưởng từ anh, cảm giác thần phục từ sâu trong huyết mạch, cùng với hành động bắt nạt bạn mới của mấy tên đầu gấu vốn sai rành rành nên chẳng ai dám nói câu nào.

Cho tới lúc gương mặt gã trở nên tím tái vì ngạt, Lee Minhyeong mới lạnh lùng thu tay:

"Mồm sinh ra là để nói lời hay ý đẹp. Làm không được thì lần sau tao sẽ khâu mồm mày lại đấy. Long tộc bọn tao nói được làm được, biết chưa?"

Anh từ trên nhìn xuống đám bất lương, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn khiến chúng co rúm lại vì sợ sệt.

Đây chính là sự khác biệt một trời một vực về thực lực đó! Lee Minhyeong đứng đó liếc một cái cũng đã đủ để khiến cho người khác sống dở chết dở.

Con ông cháu cha thì đã làm sao? Thái tử gia Long tộc còn sợ bọn chúng chắc? Mấy tên nhãi nhép này đánh không lại anh, có khi gọi bố mẹ chúng đến còn không địch nổi ấy chứ?

"Được rồi Minhyeongie, mình về chỗ thôi."

Lee Minhyeong nghe vậy thì gật đầu đồng ý, trước khi đi còn trợn mắt nhìn chúng một cái. Bạn cùng phòng tao hiền, nhưng tao thì không, nghe chưa?

Long tộc vốn có ý thức lãnh thổ rất mạnh mẽ. Nếu như sóc nhỏ đã ở cùng phòng với anh, thì anh cũng có trách nhiệm phải bảo vệ tất cả những gì thuộc quyền sở hữu.

Ryu Minseok thích ngồi cuối lớp, Lee Minhyeong bèn theo cậu. Thế là bạn cùng phòng giờ trở thành bạn cùng bàn của cậu luôn.

Lee Minhyeong ngồi bên ngoài, dáng người cao lớn gần như che khuất Ryu Minseok. Cậu thu mình lại, chán chường nằm bò ra bàn than thở:

"Chán quá. Tớ buồn ngủ quá."

Lee Minhyeong vươn người kéo rèm cửa che đi một ít nắng đang chiếu vào người cậu, nhẹ nhàng nói:

"Ngủ đi. Tí tớ gọi."

Bàn trên hai người vẫn còn chưa hết run bởi khí thế sắc bén của Lee Minhyeong lúc nãy, so sánh với vẻ dịu dàng bây giờ thì quả đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Ryu Minseok dựa vào cánh tay mình, tự thấy toàn xương là xương chẳng êm chút nào. Cậu lại nhìn sang Lee Minhyeong, thầm nghĩ nếu anh cho cậu gối nhờ thì êm ái phải biết.

Anh nhìn ánh mắt chần chừ muốn nói lại thôi của Ryu Minseok, khẽ cười hỏi:

"Sao thế?"

Cậu lắc đầu ra hiệu không có gì.

Lee Minhyeong lấy áo khoác của anh trong cặp ra, nhét vào tay Ryu Minseok:

"Này, cho cậu mượn làm gối đó."

Ryu Minseok cong mắt cười:

"Cảm ơn bạn cùng phòng nha. Cậu chu đáo quá."

Đó là đương nhiên rồi, Lee Minhyeong thầm nghĩ, ngoài mặt lại tỏ ra như vậy cũng thường thôi, chưa gọi là chu đáo được...

Sắp đến giờ vào học, học sinh trong lớp lục tục đến đông đủ, duy chỉ có bàn ngay trên cậu thiếu một người, tận đến lúc giáo viên đến rồi vẫn còn chưa thấy đâu.

Chuông vào lớp reo được mười lăm phút, giáo viên chủ nhiệm lớp mới khoan thai đến muộn.

Thầy giáo của họ còn rất trẻ, thân hình mập mạp cùng với đôi mắt một mí, khi cười lên trông rất dễ gần.

"Chào các trò nhé, thầy là Lee Jaewan - chủ nhiệm lớp ta trong ba năm học sắp tới đây. Để cho thân thiết hơn thì gọi là anh Lee cũng được."

Lee Jaewan năm nay mới hai sáu, chưa vợ chưa người yêu mà đã phải trông một lũ trẻ con. Chúng nó lại còn cả ngày chạy theo một câu thầy ơi hai câu thầy à thì sẽ tổn thọ lắm, cảm giác như già đi mấy chục tuổi vậy.

Ryu Minseok vừa gặp đã rất có thiện cảm với Lee Jaewan, quay sang thì thầm với Lee Minhyeong:

"Cuộc đời tớ lần đầu tiên gặp thầy giáo thân thiện thế đấy."

Lee Minhyeong gật đầu:

"Ừm đúng rồi, ai cũng bảo thầy, à nhầm anh Jaewan là thầy giáo vui tính nhất trường luôn ấy. Phong cách chiến đấu rất tinh tế tỉ mỉ, nói chung là về mặt năng lực thì không có gì phải chê cả."

Ryu Minseok gật gù:

"Ồ, lợi hại vậy sao? Tớ cũng muốn trở nên ngầu như thế!"

Lee Minhyeong khẽ cười, ghé tai cậu thì thầm:

"Tớ còn lợi hại hơn cả thầy Jaewan đấy. Không thì để tớ kèm riêng cho cậu nhé?"

Lee Minhyeong không hề nói dối. Dù là kinh nghiệm chiến đấu không bằng, thế nhưng linh lực của anh cực kỳ xuất sắc, lại còn là một trong hai Long tộc hiếm hoi còn sót lại trên địa cầu này.

"Thật hả?"

"Ừm, đùa cậu làm gì."

Ryu Minseok phồng má, nghiêm túc suy nghĩ. Thật ra cậu không thích tu luyện lắm đâu, phiền phức lắm. Cậu chỉ muốn ngày qua ngày ăn chơi ngủ, làm một em sóc nghiêm túc thôi...

Vậy nhưng pháp thuật vẫn luôn là vùng đất cực kỳ hấp dẫn đối với phi nhân loại. Ryu Minseok không khỏi bị thu hút, vui vẻ nói:

"Thế cậu dạy tớ nhé."

"Ừm, sẽ dạy cậu thành tài mà. Có tớ làm thầy, cậu cứ yên tâm đi."

_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net