111, Đóng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGOẠI TRUYỆN SỐ 1: Nửa đêm Choi Jun Ki bị tiếng mưa rơi đánh thức.

Vốn dĩ cậu ta đã ngủ không được ngon giấc, kì lạ chính là ở trong mộng không biết tại sao lại mơ về cái hồi còn học cấp ba.

Người đó ở trong buổi lễ khai giảng đã đại diện cho toàn bộ học sinh lên phát biểu, chiếc áo sơ mi màu trắng được cài nút ngay ngắn, dáng người đĩnh bạt, là bộ dạng mà cậu ta đã luôn dõi theo từ nhỏ.

Khi mở mắt ra dư vị nhịp tim đập vẫn còn đè nặng bên trong lồng ngực, hít sâu một hơi chờ cho loại cảm xúc thác loạn này bình tĩnh trở lại rồi mới xốc chăn lên chuẩn bị đi xuống giường.

─ Choi Jun Ki?

Có lẽ là vì cảm nhận được động tĩnh của cậu ta cho nên người bạn lữ hiện tại mơ màng mà gọi tên cậu ta một tiếng.

Choi Jun Ki quay đầu, vỗ vào tay trấn an đối phương rồi nhẹ giọng nói:

─ Em đi vệ sinh chút.

Sau đó xuống giường rời khỏi phòng ngủ.

Hiện tại trong nhà cậu ta có một cái ban công rất đẹp, bên ngoài là cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt, có thể nhìn thấy những hàng cây cùng hoa trong hoa viên tùy ý sinh trưởng, tràn đầy sức sống.

Choi Jun Ki mở cửa sổ ra, tiếng mưa rơi lộp độp dội vào mái che sân thượng nghe rất rõ ràng. Cậu ta cởi giày, ôm đầu gối cuộn người ngồi vào cái ghế mây trên ban công.

Cái ghế mây này là do người bạn lữ hiện tại mua về rồi tự mình lắp ráp. Ngày đó lúc cậu ta xuống lầu thì bất chợt trông thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nói tiếng Hàn bập bẹ nghe hết sức kì quái, ánh mắt trông mong mà hỏi cậu ta có thích hay không.

Thật ra thì Choi Jun Ki sống cũng khá tốt.

Thân thể đã khôi phục về như bình thường, có người nhà quan tâm đến, cũng có một người bạn lữ nhẹ nhàng đáng tin cậy.

Chỉ là không biết tại vì sao cậu ta thỉnh thoảng sẽ tỉnh dậy vào giữa đêm khuya như thế này, cõi lòng đầy phiền muộn mà mong nhớ đến một người.

Loại nhớ nhung này trải qua thời gian lắng đọng dường như đã phai nhạt đi rất nhiều, nó không khiến cho người ta cảm thấy đau khổ khó kìm nén nữa, mà nó như trận tuyết đầu đông, phiêu du nhẹ nhàng rơi xuống, từng tầng từng lớp bao trùm dưới đáy lòng, khiến cho bản thân chìm đắm trong sự cô tịch.

Thật ra ngày còn nhỏ cậu ta rất sợ Jung Jae Hyun.

Khi ấy những người bạn cùng trang lứa còn đang mải sắm vai kiêu ngạo ăn chơi trác táng, vẫn còn ấu trĩ đắm chìm trong đua đòi cùng những cuộc vui nhàm chán... Jung Jae Hyun thì đã bắt đầu tiếp nhận công việc của gia tộc, được trưởng bối giao phó trọng trách, hắn biết kiềm chế và ổn trọng hơn so với bất cứ kẻ nào trong số bọn họ.

Choi Jun Ki quen biết Jung Jae Hyun từ hồi còn rất nhỏ, trước nay chưa từng thấy hắn sa vào bất cứ thứ gì. Jung Jae Hyun dường như cũng không quá để tâm đến bất kì điều gì, đại đa số thời điểm chỉ giống hệt như một người xa lạ đứng bên ngoài quan sát mà thôi.

Choi Jun Ki từng thử nghĩ cách để phá vỡ đi tầng ngăn cách này, nhưng cho dù cậu ta có cố gắng lấy lòng cỡ nào đi chăng nữa lòng dạ của Jung Jae Hyun cũng chưa từng vì cậu ta mà dao động.

Nói đến cũng thật là buồn cười, lúc đối mặt với Lee Tae Yong Choi Jun Ki vẫn luôn đem chuyện tình cảm hồi niên thiếu giữa cậu ta và Jung Jae Hyun ra để mà khoe mẽ. Khoe mẽ với Lee Tae Yong rằng nó có bao nhiêu chân thành tha thiết cuồng nhiệt, dường như bọn họ mà để lạc mất nhau thì đó chính là tiếc nuối lớn nhất trong suốt cuộc đời.

Nhưng mà làm gì có cái gọi là tiếc nuối đâu, trong tương lai mà Jung Jae Hyun đã hoạch định vốn dĩ chưa từng có vị trí dành cho cậu ta.

Trước kia là cậu ta vui vẻ chịu đựng.

Jung Jae Hyun trời sinh tính tình lạnh nhạt lại lý trí đến hà khắc, cho nên đối với hắn cậu ta cũng giống như những người khác vậy vốn không có gì khác biệt.

Nhưng mà ít nhất hồi niên thiếu cậu ta còn được Jung Jae Hyun có một chút thật lòng cùng dung túng, những kẻ đến sau Choi Jun Ki đối với Jung Jae Hyun mà nói cùng lắm chỉ là thú vui tiêu khiển, là chìm đắm trong những đêm dài hoan lạc, là từng bước hoàn thành nhiệm vụ cưới vợ sinh con.

Nếu như Lee Tae Yong không xuất hiện.

Nghĩ đến cái tên này ngón tay Choi Jun Ki từng chút một cuộn lại, đầu ngón tay siết chặt thành một màu trắng bệch.

Khoảng thời gian trước ở Hàn Quốc có một người bạn tới thăm cậu ta, cậu ta liền không nhịn được thăm dò đối phương về tin tức hiện tại của Jung Jae Hyun.

Từ lúc cậu ta biết tin Lee Tae Yong bị bệnh, sau lại biết được việc Jung Jae Hyun đã luôn ở bên cạnh Lee Tae Yong trong suốt những năm tháng ấy.

Nhiều năm như vậy rồi, cho dù là đối với người nhà hay bạn bè cậu ta chẳng còn mở miệng nhắc đến cái tên Jung Jae Hyun này nữa.

Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta buông bỏ được rồi, người bạn này của cậu ta cũng không phải ngoại lệ.

Lúc đó đối phương đối diện với cậu ta yên lặng trong chốc lát, sau cùng mới bất đắc dĩ cười nói:

─ Tuy rằng lúc còn trẻ Jung Jae Hyun không thích cùng chúng ta lêu lổng, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể lôi ra ngoài được, bây giờ thì hay rồi, hẹn ra bar bủng ngay cả tin nhắn cũng lười trả lời. Chỉ khi nào có hoạt động ở bên ngoài cậu ta mới mang theo người bạn đời trân quý Lee Tae Yong mà xuất hiện đúng một lần!

Nói xong còn lấy di động ra cho Choi Jun Ki xem một bức ảnh.

Không biết là ở cái khu dã ngoại nào, giữa núi rừng cây lá tươi tốt có một vài gương mặt toàn là người mà Choi Jun Ki quen biết.

Đây tất nhiên chỉ là một bức ảnh được vô ý chụp lại bởi người trong ảnh không nhìn về phía máy ảnh, Jung Jae Hyun cùng Lee Tae Yong ngồi ở phía ngoài cùng bên phải, cả hai đều đang mặc quần áo đôi. Tay áo của Jung Jae Hyun xắn lên đến tận khuỷu tay, cơ mà trên tay không biết đang cầm cái gì đem đến đút bên miệng của Lee Tae Yong, trong ánh mắt hàm chứa ý cười. Lee Tae Yong thì rũ mắt, mày hơi chau lại, nét mặt lộ ra chút ghét bỏ.

Người bạn nọ thấy Choi Jun Ki ngẩn ngơ ra đó nên liền nhanh chóng thu hồi di động trở về, còn nói một câu nửa đùa nửa thật rằng:

─ Nếu cậu mà nhìn thấy Jung Jae Hyun lúc ở bên cạnh Lee Tae Yong thì có lẽ cậu cũng sẽ không dám tin đó là Jung Jae Hyun mà chúng ta từng quen biết.

...

Choi Jun Ki nghĩ tới việc này tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Cậu ta còn có cái gì để mà không tin tưởng nữa đây, từ lúc nghe được hai cái tên Lee Je No cùng Jung Sung Chan thì những thứ hy vọng ảo tưởng xa vời mà cậu ta dùng để tự lừa mình dối người đều đã biến mất không để lại chút dấu vết.

Khi còn học cấp ba, Choi Jun Ki từng lấy lí do sắp đến sinh nhật nên đã năn nỉ ỉ ôi hồi lâu mới có thể khiến cho Jung Jae Hyun đồng ý đem bức ảnh chụp chung của bọn họ đặt lên bàn làm việc.

Một người chán ghét bị trói buộc, bị khống chế như thế cho dù dùng hai đứa con làm ấn ký cả đời cũng muốn đem chính bản thân mình và Lee Tae Yong ràng buộc ở bên nhau vĩnh viễn.

Quả thực đang muốn thông báo cho cả Đại Hàn Dân Quốc biết hắn đem lòng yêu thương Lee Tae Yong, hắn một lòng theo đuổi Lee Tae Yong, là hắn cam tâm tình nguyện thần phục ở phía dưới chân của Lee Tae Yong.

Nhưng mà Choi Jun Ki làm sao có thể cam tâm như thế được.

Choi Jun Ki thừa nhận những việc cậu ta từng làm không đủ quang minh chính đại, nhưng Lee Tae Yong là người cao thượng lắm hay sao?

Dựa vào cái gì anh ta có thể không màng tất cả dùng hết mọi thủ đoạn để đi tranh đoạt cưỡng cầu còn cậu ta thì không thể? Cùng lắm đều là vì cầu mà không được nhưng thủ đoạn của Lee Tae Yong thì lại ti tiện hơn cậu ta rất rất nhiều.

Có một quãng thời gian Choi Jun Ki cứ như là si ngốc mà rơi vào trạng thái như thế này, thậm chí còn hy vọng Lee Tae Yong có thể tới cười nhạo cậu ta một tiếng giống như những gì cậu ta đã từng làm, cậu ta muốn dùng việc này để chứng minh hai người bọn họ vốn không có gì khác nhau.

Nhưng mà điều đó không hề xảy ra.

Lee Tae Yong chưa bao giờ đến trước mặt cậu ta để bày tỏ thái độ đắc ý, bày ra tư thái của người thắng cuộc. Giống như đối với anh ta mà nói Choi Jun Ki này vốn dĩ chẳng có gì quan trọng.

Choi Jun Ki mím chặt môi, đem những nghẹn ngào nuốt hết vào bên trong cổ họng.

Cậu ta vô cùng chán ghét cái con người này.

Vĩnh viễn mang vác cái bộ dạng cao cao tại thượng đối với ai cũng đều khinh thường, cho dù là bị bức đến đường cùng, thời điểm chật vật khổ sở nhất cũng nhất định không cúi đầu chịu thua.

Nhưng một khi đã hạ quyết tâm thì tình yêu, quyền lực hay tiền bạc, anh ta hoàn toàn có thể vứt bỏ lại tất cả.

Khi rời đi thà rằng tình nguyện chặt đứt mọi mối liên hệ giữa mình và Jung Jae Hyun, giống như là đã cắt đi toàn bộ máu thịt trên người và cũng chẳng hề lưu giữ lại bất kì con đường sống nào.

Choi Jun Ki từng tự an ủi chính mình, rằng một Lee Tae Yong tàn nhẫn tuyệt tình như vậy cho dù có được ở bên cạnh Jung Jae Hyun thì chắc chắn sẽ không được dài lâu.

Ngày tháng cứ thế trôi đi, một năm rồi lại thêm một năm nữa mà vẫn không nghe được bên cạnh Jung Jae Hyun có thêm bất kì người tình nào khác, cũng không nghe nói hai người đó xảy ra mâu thuẫn tranh chấp gì... Choi Jun Ki vẫn luôn dùng tâm thái chế giễu để ngóng trông bọn họ tách hẳn ra, hoặc là sống với nhau nhưng bằng mặt mà không bằng lòng.

Mãi cho đến mấy ngày hôm trước khi nhìn thấy bức ảnh kia cậu ta mới ý thức được hóa ra cậu ta mới chính là trò cười lớn nhất.

Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Choi Jun Ki vừa quay đầu thì bất chợt nhìn thấy người bạn lữ đang đứng cách đó không xa đang nhìn lại mình, đôi mắt màu xanh lam chất chứa sự lo lắng.

Đối phương đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn cất từng bước chân bước về phía Choi Jun Ki.

Ngay lập tức cậu ta được lọt vào trong một vòm ngực ấm áp.

Tiếng mưa rơi vẫn chưa chịu ngừng, cậu ta im lặng rồi đột nhiên hỏi:

─ Nếu như em biến mất anh sẽ đi tìm em ư?

─ Đương nhiên rồi.

Đối phương không chút do dự mà trả lời.

Khóe miệng Choi Jun Ki nở một nụ cười nhạt nhưng hốc mắt đang dần đỏ lên.

Nhớ cái hồi còn ở chỗ của Jung Jae Hyun, một ngày nọ có mấy người bạn tới chơi nói muốn cùng dùng cơm với bọn họ. Kết quả Jung Jae Hyun đã vội vàng rời đi bỏ mặc mọi người ở nhà, không dặn dò thêm một câu cũng không quay đầu lại liếc nhìn cậu ta lấy một lần.

Sau đó mới biết được là bởi vì Lee Tae Yong mất tích.

Đó cũng là một ngày trời mưa rất to.

Không biết sau khi Jung Jae Hyun tìm được Lee Tae Yong thì anh ấy có đem anh ta ôm vào trong ngực mình như thế này hay không?

Choi Jun Ki nhắm chặt mắt lại.

Hóa ra từ trước khi mọi chuyện bắt đầu cậu ta đã là một người ngoài cuộc.

NGOẠI TRUYỆN SỐ 2: Lee Je No đứng ở sau lưng ghế sofa, khuôn mặt sắc bén bày ra vẻ nghiêm túc, vươn tay về phía của Jung Sung Chan.

Trong tay Jung Sung Chan đang ôm một chiếc xe lửa nhỏ, miệng thì ngậm chặt, dùng hết sức lắc mạnh đầu.

Lee Je No vẫn tiếp tục nhìn Jung Sung Chan, sau đó đôi mày liền nhíu lại thật chặt, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới hơn bốn tuổi nhưng khi nhìn như vậy cũng có vài phần uy nghiêm.

Jung Sung Chan có chút sợ bộ dạng lúc Lee Je No nổi giận, tự cho là mình thông minh liền nhanh nhẹn đem viên kẹo sữa giấu xuống dưới đầu lưỡi, còn thò lại gần hôn hít lấy lòng Lee Je No rồi mới nghiêm túc nói:

─ Anh Je No, kẹo này không có đường mà...

Jung Sung Chan hy vọng sẽ giống như mọi ngày, chỉ cần bé nghịch ngợm gây ra chuyện gì đó, ai muốn mắng bé bé liền "hun hun" nịnh nọt thì đối phương sẽ không còn tức giận nữa.

Nhưng lại không biết lúc dựa qua bản thân đã mang theo đậm đặc mùi sữa.

Gia sư của Lee Je No đã đến và đang ở trong phòng chờ nhóc. Ba Tae Yong đã dạy Lee Je No rằng khi đi học phải tuân thủ đúng giờ giấc, còn phải kính trọng thầy cô, cho nên nhóc cũng không dỗ dành Jung Sung Chan như mọi ngày mà đưa tay lên cao hơn, gần như đã đụng đến bên miệng khiến cho Jung Sung Chan buộc phải nhổ viên kẹo ra.

Dì Yeo ở bên cạnh nhìn đến sốt cả ruột, muốn tiến tới giảng hoà nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bị dì Roh ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých nhẹ, sau đó liếc nhìn bà một cách đầy cảnh cáo, thế là dì Yeo đành phải ngượng ngùng đem những lời muốn nói ém nhẹm đi.

Jung Sung Chan thấy Lee Je No vẫn không chút dao động nên chỉ có thể tỏ vẻ đáng thương, vạn lần không nỡ đem viên kẹo sữa nhả vào lòng bàn tay của đối phương.

Sau đó bé con nhìn thấy anh Je No thật giống nhân vật xấu xa trong phim hoạt hình không một chút lưu tình đem viên kẹo của bé ném đi, phủi tay xong xuôi rồi mới đi học, thậm chí cũng không thèm tới dỗ mình.

Cảm thấy bị oan ức quá chừng thế là liền buông chiếc xe lửa kia xuống, kế đó chạy ngay đến bên ngoài phòng làm việc, nhón chân gõ cửa muốn đi tìm cái người quyền lực thứ hai trong nhà hòng mách lẻo.

Kim Do Young đang ở gần cửa nhất, nghe thấy âm thanh nên anh đứng dậy đi mở cửa. Còn chưa kịp hỏi han gì thì Jung Sung Chan đã lao từ bên chân anh chạy tới, vừa bò lên đùi Jung Jae Hyun vừa khóc nức nở:

─ Bố ơi, con không cần anh Je No nữa!

Jung Jae Hyun bế Jung Sung Chan đặt lên đầu gối của mình, nghe xong lời thằng bé nói còn cảm thấy rất ngạc nhiên. Con trai út của hắn thường ngày có thể nói ra vô số lần câu con thích anh Je No nhất, rất khó để nghe được một lần bé con biểu hiện sự bất mãn đối với Lee Je No.

Jung Sung Chan rúc thật sâu vào trong lòng của Jung Jae Hyun, nước mắt rưng rưng thút tha thút thít lời nói cũng không rõ ràng. Jung Jae Hyun đành để Kim Do Young gọi dì Yeo vào hỏi bà xem đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào.

Chờ dì Yeo trình bày xong, Kim Do Young ở bên cạnh sắp không nhịn được cười, lại có ý chọc bé con nên anh cố tình nhăn chặt mi nghiêm túc nói:

─ Anh Je No cũng thật là hư! Để hôm nay bác Do Young mang anh Je No đi, sau này Sung Chan-ie muốn ăn bao nhiêu kẹo thì cứ ăn bấy nhiêu nhé!

Jung Sung Chan vốn dĩ đang nắm chặt lấy quần áo của Jung Jae Hyun gào đến thật thương tâm liền rất nhanh đã ngừng nghỉ, lông mi vẫn còn dính nước mắt, nhìn bác Do Young xong lại nhìn sang bố Jae Hyun, trong lòng lập tức luống cuống hết cả lên, bắt lấy đồng hồ của Jung Jae Hyun quan sát rồi nấc một tiếng nói:

─ Con chỉ, chỉ giận anh Je No trong vòng hai giờ thôi, không phải con muốn giận anh luôn đâu...

Trước đây Lee Je No đã dùng cái đồng hồ đồ chơi để dạy Jung Sung Chan cách nhận biết thời gian, bé con thấy người lớn muốn làm gì thì cũng đều phải cùng nhau nói chuyện tận mấy giờ đồng hồ, cảm thấy nói như vậy mới có thể thể hiện được hết sự nghiêm túc của mình.

Kết quả là bác Do Young đây lại không tôn trọng bé dù chỉ một chút, "phụt" một cái cười thành tiếng, cười đến nỗi lưng cũng chẳng thể đứng thẳng nổi.

Jung Sung Chan lập tức chu môi và đôi mắt thì đã bắt đầu ngân ngấn nước, nắm lấy cổ tay áo của Jung Jae Hyun dụi lấy dụi để sau đó từ trên đùi tuột xuống.

Jung Jae Hyun sợ Jung Sung Chan vấp ngã cho nên nhanh chóng thả thằng bé về với mặt đất, nhìn thằng bé thở phì phò chạy ra khỏi phòng hắn liền dặn dò bảo mẫu cùng đi theo trông chừng, cuối cùng mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Kim Do Young một cái:

─ Này anh, đủ rồi đó.

Kim Do Young giơ tay lau đi khóe mắt, nhưng nụ cười trên gương mặt vẫn chưa thể thu lại:

─ Không phải chứ, anh Tae Yong thế nào mà lại sinh ra được một thằng nhóc như vậy, dễ thương y hệt con bé con nhà anh ha ha ha ha ha...

Lúc ông anh đi học thì ông em toàn tự chơi một mình.

Jung Sung Chan ở lại phòng khách một chút, cầm theo cả bộ dụng cụ của mình đi đến hoa viên rồi sau đó dùng cây xẻng nhỏ để xúc đất, xong lại cầm một chiếc kìm giả vờ cắt tỉa cành lá cho cây, chơi trò người làm vườn.

Hôm nay trời nắng to, hai bảo mẫu sợ Jung Sung Chan sẽ bị nóng cho nên thỉnh thoảng đút chút nước cho bé uống, lại khen bé là người làm vườn nhỏ nhất nhưng chăm chỉ cần cù nhất, có thể sửa sang lại hoa viên một cách đẹp đẽ nhất.

Dì Roh nhân lúc Jung Sung Chan ngồi xổm xuống để tưới nước cho bông hoa nhỏ, dì đã hạ giọng nói với dì Yeo:

─ Bà đó, lần tới mà còn lắm mồm thì tôi sẽ không ngăn bà lại nữa.

Dì Yeo biết dì Roh là vì muốn tốt cho mình, bèn mặt ủ mày ê nói:

─ Tôi chỉ đang đau lòng cho Sung Chan-ie mà thôi...

Dì Roh hừ lạnh một tiếng:

─ Làm cho cậu Tae Yong phải nổi giận bà sẽ thấy dễ chịu hơn à?

Dì Yeo hơi rụt bả vai, không dám nói gì nữa.

Chuyện ngày hôm nay thật ra là có nguyên nhân hậu quả.

Hiện tại Jung Sung Chan chính là một con mèo nhỏ ham ăn, chỉ thích uống sữa cùng các loại đồ ngọt được làm từ sữa, nhưng lại không thích ăn cơm!

Các dì cũng hết sức công phu dùng khuôn nặn cơm thành hình khủng long, ô tô, linh tinh các thứ mới có thể khiến bé con thấy là lạ mà chịu ăn mấy miếng.

Ông bô Tae Yong cũng đã nói qua vài lần rằng không thể chiều chuộng Jung Sung Chan mãi như vậy được, chỉ ăn một bữa cơm mà còn phải khiến cho một đám người vắt óc bày mưu tính kế dụ dỗ, nhưng ông bô Jae Hyun lại cảm thấy chuyện này chẳng hề có vấn đề gì. Quản gia cùng các dì thì khỏi cần phải nói, chiều cậu út nhiều đến độ không có điểm dừng.

Hai ngày trước Lee Tae Yong lại thấy Jung Sung Chan khi ăn cơm vẫn không chịu nghe lời, cuối cùng không nhịn được mà nổi giận đùng đùng, y nói nếu nó không chịu ăn cơm vậy thì từ giờ đừng ăn cái gì nữa, qua giờ cơm nếu đói bụng thì cứ để cho nó đói, ai cũng không được phép cho nó ăn, càng không được đưa thức ăn vặt cho nó.

Kể từ lần đó đến nay ngoại trừ lúc ăn bữa chính, người khác ăn cái gì Jung Sung Chan đều chỉ có thể mỏi mắt trông mong mà nhìn, Lee Je No thì càng trông chừng em mình kỹ hơn nữa, sợ em ấy lỡ ăn vụng cái gì xong lại bị ba phạt chịu đói.

Hôm nay trong lúc ngồi nghịch đồ chơi xe lửa, Jung Sung Chan từ trong đó tìm ra được một viên kẹo sữa không biết được bỏ vào từ lúc nào, bèn lén lút trốn vào sau ghế sofa lột giấy gói kẹo ra, viên kẹo sữa còn chưa lăn trong miệng được mấy vòng liền lập tức bị anh trai của bé phát hiện. Sau đó mới có phân cảnh huynh đệ tương tàn như lúc ban chiều.

Nhưng Jung Sung Chan là một đứa trẻ quên rất nhanh, ở trong hoa viên chơi đùa cả buổi chiều đã không còn nhớ đến việc phải nổi giận với Lee Je No.

Trở về phòng rửa tay trước sau đó dùng khăn lông lau mặt sạch sẽ, nghe bảo mẫu nói Lee Je No đã học xong nên liền muốn đi tìm anh trai của mình để rủ anh chơi cùng.

Vừa mới bước ra đã nhìn thấy Lee Je No đang đứng ở đầu cầu thang, trong tay còn cầm một cái chong chóng giấy màu xanh lá cây, đó là do Lee Je No sau khi học xong liền tự mình đi tìm giấy màu để làm nó cho Jung Sung Chan.

Jung Sung Chan ngay lập tức bị em chong chóng giấy thu hút, chạy tới ôm lấy Lee Je No mềm mại gọi một tiếng anh Je No, nhưng ánh mắt trước sau vẫn chỉ dán chặt vào cái chong chóng.

Lee Je No đặt chong chóng vào tay của Jung Sung Chan, thổi nhẹ nhàng làm cho nó chuyển động. Ngay lập tức bé con cười tít cả mắt, học theo anh Je No cố dùng miệng thổi "phù phù" một hồi, khuôn mặt tròn tròn mềm mềm cũng dần bị nghẹn đến đỏ bừng.

Hai đứa nhỏ đang chơi đến là vui vẻ thì Jung Jae Hyun cùng Kim Do Young từ trong phòng làm việc bước ra, Kim Do Young đưa mắt liếc nhìn hai đứa bước chân bất chợt ngừng lại, sau đó xoay người di chuyển về phía bên này.

Jung Sung Chan nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại để nhìn, nhưng bé con đã bị cái bóng của Kim Do Young che khuất mất rồi.

Kim Do Young đưa tay ra giả vờ muốn ôm Lee Je No rời đi, còn cố ý thở dài nói thêm:

─ Đến giờ bác Do Young phải đưa anh Je No về nhà rồi.

Lúc này Jung Sung Chan mới nhớ tới chuyện ở thư phòng nên vội vàng gạt tay của Kim Do Young ra, chong chóng rơi trên mặt đất cũng không buồn nhặt, xoay người ôm chặt lấy anh Je No muốn đem anh giấu đi. Nhưng anh Je No lúc này còn cao hơn cả bé, dù cố giấu thế nào cũng không được, gấp gáp đến mức gào khóc thành tiếng:

─ Anh Je No ơi...

─ Bố Jae Hyun ơi...

─ Ba Tae Yong ơi...

─ Bà Ha Roo ơi...

Đem tất cả những người mà bé con nghĩ có thể chạy đến giúp mình đều gọi hết ra một lượt.

Mới khóc được chừng hai ba tiếng thì bất chợt xuất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net