Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cánh mũi chạm nhau, Mina có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Nayeon đang phả vào môi mình, em không biết cái cảm giác này là gì nữa, thật khó để diễn tả, nhưng hình như em không muốn đón nhận nó.

Hai đôi môi chỉ vừa chạm nhẹ vào nhau, Mina chợt nhút nhít, Nayeon giật mình tách ra, nàng ngồi yên bất động ở đó như chưa xảy ra chuyện gì, chỉ là trong lòng, lại một lần nữa hụt hẫn.

Nàng đã hôn hụt em 2 lần rồi.

Mina đã từ chối nụ hôn của nàng lần thứ 2, em vờ như mình vừa ngủ dậy và tách ra khỏi cái tựa đầu ở vai Nayeon, nhìn ra ngoài ô kính cửa xe, em thấy hình ảnh Nayeon phản chiếu trong đấy.

Gương mặt chị thật buồn, chị ấy đang thất vọng vì không thể hôn em ư? Vậy ra những gì em nghĩ là đúng ư? Im Nayeon, chị có thích em không?
















- Nayeon unnie! Cái sạc dự phòng chị mượn em hôm bữa...ơ..

Vừa về đến nhà, Nayeon đã nhanh chạy về phòng mình, bỏ ngoài tai những gì Jihyo vừa nói, Im Nayeon chỉ là muốn thật nhanh trốn tránh em, nàng muốn được một mình, nàng muốn giải tỏa sự ngột ngạt trong trái tim.

Sana nhìn theo chị, em muốn chạy theo Nayeon, muốn được ôm chị vào lòng quá.

Một vài ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí, Sana không biết mình có nên và có quyền làm như thế không, nhưng thật sự em rất muốn được ở bên cạnh chị.

- Thật tức chết mà! Họ lại hủy đơn ngay sau khi chúng ta vừa về đến nhà!

- Có chuyện gì sao Jeongyeon unnie?

- Bữa tối chúng ta đặt lúc ở trên xe ấy, giờ họ bảo rằng do thời tiết chuyển biến xấu, giờ tuyết đang rơi và có thể sẽ dày đặc nên không thể đi giao thức ăn cho chúng ta được.

- Nhưng mì gói vừa hết..

Một vài thành viên nhìn nhau, một số đã rất mệt rồi, có lẽ họ nên cử vài người đến siêu thị gần nhà mua tạm mì gói vậy.

- Để em đi cho.

- Tzuyu..

- Không sao đâu, giờ này tuyết rơi dày, chắc cũng ít người đến đó.

Tzuyu mặc vội chiếc áo khoác lớn vào người, hỏi xem mọi người muốn mua gì thêm không và ghi nhớ chúng vào điện thoại.

- Chị đi với em.

- Dahyun...

Trái tim em bỗng đập rộn ràng, Kim Dahyun, crush của em, chị ấy muốn đi siêu thị cùng với em, thật lãng mạn, giữa một đêm tuyết phủ, chỉ 2 người, em sẽ dùng thân hình cao lớn của mình để che chở cho chị ấy.

- Chị sẽ đi với 2 người.

Kỳ lạ thật, lẽ ra em nên thất vọng chứ nhỉ? Lẽ ra em nên cảm thấy chị ấy thật phiền phức, nhưng em không, không hề có một chút gì gọi là khó chịu khi Sana muốn đi theo cùng.

- Vậy 3 người đi mau để còn về sớm, có thể một lát nữa tuyết sẽ rơi nhiều hơn.

Tzuyu nhìn Sana mặc áo khoác vào cho Dahyun, và còn ôn nhu vén lại tóc cho chị, đội chiếc mũ to của áo khoác lên che đi gương mặt nhỏ nhắn của Dahyun, em cảm thấy mình thật khờ, không tỉ mĩ, không chú ý gì cả, lẽ ra em nên làm những việc đó.

Rồi em chợt bật cười khi Sana không thể đội mũ lên được, em tiến đến giúp chị, chị ấy luôn hậu đậu như thế, thật sự rất đáng yêu đấy chứ.
















Nayeon thả mình nằm xuống chiếc giường quen thuộc, tắm xong quả thật nàng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Im Nayeon tự nhủ rằng hãy chỉ nghĩ đến những chuyện tích cực, hay nàng gọi cho Mẹ nhỉ? Phải rồi, khi gọi cho Mẹ, nàng sẽ cảm thấy ấm áp và vui vẻ hơn.

Nayeon đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ lấy chiếc điện thoại của mình, cái sạc dự phòng của Jihyo nằm đấy, nàng bỗng nhớ ra những lời Jihyo nói lúc họ vừa mới về đến nhà, cầm cái sạc dự phòng lên, nhưng rồi nàng hơi do dự, Jihyo ở chung phòng với Mina, qua đấy, thế nào cũng chạm mặt em.

"Chỉ qua một lát chắc không sao đâu nhỉ?"

Tự an ủi bản thân, Nayeon cười nhạt, từ bao giờ mà việc gặp mặt em khiến cho nàng lo sợ đến như thế, thật kỳ lạ.

Hít một hơi thật sâu, không sao cả, lỡ Jihyo còn bên ngoài phòng khách thì sao, cứ ra ngoài đó trước rồi hẳn tính.

Và rồi Jihyo không có ở ngoài phòng khách, nàng đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng sao vẫn không thể dời bước tiến đến căn phòng ấy, Nayeon tự nhủ phải thật tự nhiên, nàng phải tỏ ra thật tự nhiên như mọi khi, không thể để Mina nghi ngờ được, dù sao cũng không thể tránh mặt Mina mãi được, em ấy, đâu có lỗi gì.






Nhẹ mở cánh cửa phòng, Nayeon ngơ ngác khi bên trong phòng không có ai cả, Jihyo và Mina không có ở trong phòng ư? Không gặp em cũng tốt, nhưng sao tự nhiên lại cảm thấy hơi thất vọng.

Đặt cái sạc dự phòng lên bàn cho Jihyo, Nayeon định quay trở ra nhưng âm thanh bên trong phòng tắm níu chân nàng lại.

Nayeon bất ngờ, nàng đứng bất động ở đấy, cơ thể nàng như bị tê liệt với hình ảnh trước mắt, đôi bàn tay nắm lại thành quyền.
















- Để xem, mì gói này, kim chi này, mandu này..ơ..

Dahyun nhìn thấy có mấy thỏi chocolate trong túi mua sắm, em nhớ rõ ràng khi nãy mình đã không mua nó cơ mà nhỉ.

- Có chocolate nữa nàyyyyy!

Sana nhíu mày khi nhìn thấy Tzuyu đang đứng đó, ánh mắt em ấy ngắm nhìn Kim Dahyun đang ôm mấy thỏi chocolate vào lòng cười tít mắt, ánh mắt ấy, chẳng thể lầm được, em ấy cũng biết rung động ư? Chou Tzuyu cũng rung động với con gái sao?

Tzuyu thật sự rất hài lòng khi Dahyun vui đến vậy, khi nãy thấy chị ấy cứ ngắm mãi mấy thỏi chocolate nhưng có lẽ vì sợ về nhà lại bị Jeongyeon unnie mắng vì ăn đồ ngọt nên chị ấy đã không dám lấy nó, thế là Tzuyu đã mua chúng cho chị, đương nhiên, em biết Dahyun thích ăn loại nào.

Sana bắt đầu chú ý đến Chou Tzuyu nhiều hơn, em ấy cứ bước đi phía sau Dahyun, mỗi khi có gió tuyết lớn, em sẽ dùng thân mình mà chặn chúng lại không cho Dahyun bị lạnh.

Trông ấm áp thật.

Nhưng rồi Sana lại cảm thấy thật lạnh lẽo, nàng ước gì bản thân cũng được chở che như thế, phải rồi, nàng luôn đi phía sau Nayeon, luôn chú ý đến chị ấy mà quên mất rằng cả bản thân mình cũng cần được che chở, cần được bảo vệ.

- Ơ..

Sana và Tzuyu cười thành tiếng khi Dahyun bước vào một chổ lớp tuyết dày bị trũng, khiến chân em bị chôn xuống lớp tuyết ấy, trông em bây giờ chỉ có một mẩu ngắn cũn đáng yêu vô cùng.

- Đáng ghét! Còn đứng đó cười nữa, giúp em với..

Sana bước đến, nàng đưa tay ra nắm lấy tay Dahyun kéo em ra khỏi lớp tuyết, nhưng chưa kịp chạm vào em, đã thấy một Chou Tzuyu miệng cắn chặt túi siêu thị, hai tay ôm lấy Dahyun bế thốc em ấy ra khỏi lớp tuyết.

"Tzuyu..."

Sana đứng yên ở đấy, bỗng chốc nàng thấy Chou Tzuyu thật sự rất ngầu, một vài hình ảnh tưởng tượng vụt qua trong tâm trí nàng, rằng đó là một không gian đầy tuyết trong một đêm thanh vắng, Chou Tzuyu đã bế nàng lên, ánh mắt em ôn nhu và tình cảm nhìn lấy nàng, Tzuyu ôm nàng vào lòng và dùng cơ thể cao lớn của mình che đi những bông tuyết đang rơi, không để chúng làm cho nàng lạnh.

- Cảm ơn Tzuyu...

Giọng nói của Dahyun kéo Sana về thực tại, nàng thấy Tzuyu cười tít mắt phủi đi lớp tuyết trên người Dahyun, thật đáng để dựa dẫm.

"Không được! Mình không được có những suy nghĩ như vậy!"

Sana liên tục lắc đầu, rồi lại trố mắt ra nhìn Tzuyu đang đưa túi siêu thị ra trước mặt nàng.

- Gì vậy?

- Sana unnie cầm nó giúp em nha.

Sana nhận lấy túi siêu thị, nàng nghĩ bộ Tzuyu đã mỏi tay hay sao, túi ấy không nặng, cả Dahyun mà em ấy còn bế thốc lên được thì túi siêu thị đã là gì.

- Dahyun unnie lên đây em cõng..

Chou Tzuyu bất ngờ ngồi khụy xuống trước mặt Dahyun khiến em ấy lúng túng hươ hươ hai tay mình.

- Không..không cần đâu Tzuyu..

- Lên đi..đoạn đường này nhiều chổ trũng, chị đi sẽ bị lún xuống tiếp mất!

Dahyun bối rối nhìn qua Sana, nhưng chị ấy đang đứng yên đó đợi và dường như Sana không có ý kiến gì với việc ấy cả.

- Mau nào! Tuyết sắp rơi dày đặc thêm rồi đấy!

Dahyun đành nghe lời, ôm lấy cổ Tzuyu, chỉ chờ có thế, Tzuyu nhẹ nhàng cõng Dahyun lên và đi tiếo trên con đường đầu tuyết.

Sana nhìn theo họ, thật lãng mạn, thật hạnh phúc, và rồi cái ý nghĩ khi nãy lại vụt qua, rằng nàng tưởng tượng người Tzuyu đang cõng trên lưng là mình, lâu lâu em ấy còn quay mặt lại nhìn xem nàng có bị tuyết làm cho lạnh không, gương mặt em ấy thật gần, thật xinh đẹp, thật ấm áp.

Sana cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao người trong tưởng tưởng của nàng lại không là Nayeon, rằng nàng sẽ là người cõng Nayeon trên con đường đầy tuyết ấy?

Có lẽ, chính Sana cũng tự nhận thức được rằng, bản thân nàng cũng cần một người bảo vệ và che chở.

- Sana! Chị định không về hả?

- Ơ..chị đến ngay!

Sana vội vàng chạy theo, vô tình để rơi khỏi túi siêu thị một chiếc hộp nhỏ, bên trong hộp là cheese kimbap, Chou Tzuyu đã đứng đó lựa thật lâu để chọn nó cho Sana.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net