5. Nhượng bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về Mộc Tuyết điện, A Uyển vội vã đi lấy băng vải băng lại vết thương ở cổ cho Tiêu Chiến. Từ lúc trở về, y vẫn luôn giữ trạng thái yên lặng. Tiểu nô tỳ có vẻ vẫn còn sợ hãi, thút thít vừa làm vừa rơm rớm nước mắt nói với y:

"Công tử, sau này ngài tuyệt đối đừng đặt chân đến tòa điện đó nữa. Hôm nay bệ hạ tha cho ngài, đã là nhân nhượng đến cực hạn rồi. Nếu là trước kia, dù là bất kì ai, vô tình hay cố ý xông vào cấm địa, đều không toàn mạng đi ra..."

Tiêu Chiến khẽ mím môi, y chạm vào vết thương trên cổ, đến giờ mới thấy nhức nhối.

"A Uyển, ta muốn hỏi một chuyện. Người từng ở trong tòa điện đó, bây giờ sao rồi?"

A Uyển mở tròn đôi mắt vẫn ngân ngấn nước, nhìn Tiêu Chiến:

"Công tử, ngài muốn biết chuyện này làm gì?"

Tiêu Chiến cười xòa, phất tay tỏ vẻ không quá quan tâm:

"Ta chỉ là tò mò thôi, là người như thế nào mà lại được hoàng thượng coi trọng như vậy"

Tiểu nô tỳ cúi thấp đầu, ánh mắt hỗn loan, bàn tay nhỏ vặn vặn vào nhau.

"Thực ra...hoàng thượng ra lệnh tất cả nô tỳ và thái giám trong cung đều không được nhắc đến người này nữa. Công tử, nô tỳ chỉ có thể nói, đó là một người vô cùng quan trọng trong lòng bệ hạ. Người này...không còn nữa"

Tiêu Chiến xoay người, đối diện với A Uyển. Vì nàng ấy đang cúi đầu nên không nhìn ra những biến chuyển trên gương mặt y.

"Có phải, ta rất giống với cố nhân của hoàng thượng không?"

A Uyển nghe y hỏi, bất giác ngẩng đầu lên rồi khẽ giật mình nhận ra mình thất thố, lại vội vả cụp mắt xuống.

"Vâng, công tử quả thực rất giống người đó"

"Giống đến mấy phần"

"Thưa, khoảng tám phần"

Tám phần?

Tiêu Chiến đưa chén trà lên môi, thổi nhẹ. Làn khói trắng mỏng phảng phất trước mặt y, khiến nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng nhòe đi đôi chút.

Quả nhiên không sai

Y đặt chén trà xuống, day day ấn đường.

"Được rồi, ngươi lui ra đi. Ta muốn nghỉ ngơi"

A Uyển thưa vâng, vội thu dọn khăn mặt và chậu nước.

"Người đó...trong tên có một chữ Hiên ư?"

Tiêu Chiến bất chợt lên tiếng, ngữ khí nhàn nhạt, nghe không giống như một câu hỏi. A Uyển mím môi, cúi đầu:

"Công tử không nên tìm hiểu sâu về chuyện này nữa, không có lợi cho ngài. Ngài nên nghỉ ngơi sớm, nô tỳ xin phép cáo lui"

Cửa lớn khép lại. Tiêu Chiến ngồi yên lặng bên bàn trà, chén trà trong tay đã nguội bớt. Ánh mắt y trầm xuống. Bàn tay bóp chặt chén trà làm nước trà sánh ra ngoài, thấm vào tay áo. Tiêu Chiến giật mình, ánh mặt khôi phục lại sự an tĩnh vốn có. Y lắc đầu, nở nụ cười tự giễu.

Từ khi nào lại có hứng thú với chuyện cũ của Vương Nhất Bác như vậy?...

*

Vương Nhất Bác ngồi trên trường kỉ, vẻ tức giận đã tiêu tán hơn nửa. Lưu công công đứng bên cạnh, nhìn hoàng thượng có vẻ bồn chồn, tưởng rằng hắn đang nghĩ cách xử lí Tiêu Chiến, bèn dè dặt hỏi:

"Bệ hạ, về việc của Tiêu công tử...vẫn xử như cũ chứ ạ?"

Vương Nhất Bác nghe xong, trừng mắt:

"Im miệng, không phải việc của ngươi"

Lưu công công giật nảy mình, vội lui về sau, âm thầm lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh đang túa ra.

Bệ hạ, việc này mọi khi chẳng phải vẫn giao cho thần xử lí sao?

Vương Nhất bác nhíu mày, nghĩ đến việc Tiêu Chiến tự tiện xông vào cấm địa, khiêu khích giới hạn của hắn, hắn nổi giận không phải điều hiển nhiên sao? Nhưng nhớ lại vệt đỏ chói mắt trên cần cổ y, cùng ánh mắt chân thành khi y nắm chặt tay hắn, nói muốn chia sẻ cùng hắn, Vương Nhất Bác lại cảm thấy đáy lòng như có một cọng lông vũ mềm mềm nhẹ nhẹ lướt qua, dịu dàng mà êm ái.

Hắn thở dài một hơi, đứng dậy.

"Đến Mộc Tuyết điện"

*

Ban đêm ở Mộc Tuyết điện yên ắng thanh tịnh, chỉ có tiếng xào xạc của lá liễu cùng tiếng dế ri ri trong các tàng cây. Vương Nhất Bác không ngồi xa giá, chỉ đi bộ và có một mình Lưu công công theo hầu, lúc này đang đứng trước cửa Mộc Tuyết điện. Hắn trầm mặc, bàn tay đưa lên định đẩy cửa phút chốc lại do dự, không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người kia. Lúc hắn dợm bước định quay đi, thì âm thanh trầm bổng truyền đến tai làm bước chân hắn khựng lại.

Tiếng sáo lá?

Vương đế dặn Lưu công công đứng hầu bên ngoài, bản thân khẽ khàng đẩy cửa bước vào nội điện. Trong điện không thắp nến, chỉ có ánh sáng duy nhất là ánh trăng hắt vào từ khung cửa sổ đang mở toang. Trên bệ cửa sổ, nam nhân mặc trung y màu trắng mỏng manh, mái tóc đen buông xõa, bên môi đặt một phiến lá trúc. Y tựa vào khung cửa sổ, khép hờ mắt, làn mi dưới ánh trăng trở nên lấp lánh mơ hồ. Thân hình thon gầy mặc bạch y dường như trở nên trong veo mê hoặc dưới thứ ánh sáng bàng bạc liêu trai. Vương Nhất Bác hít vào một ngụm khí lạnh, cố gắng ổn định lại hô hấp. Đến khi hắn định thần lại, thì tiếng sáo đã ngưng hẳn. Tiêu Chiến cầm phiến lá trong tay, nheo mắt nhìn hoàng thượng, không có ý định lên tiếng. Bầu không khí trở nên ngột ngạt. Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, quyết định lên tiếng trước:

"Khuya thế này rồi, sao còn chưa ngủ?"

"Chọc giận đến bệ hạ, ta làm sao dám ngủ?"

Còn dám hỏi ngược lại ta?

Vương Nhất Bác cảm thấy cơn giận lúc sáng lại sắp trào lên cổ họng, định giáo huấn y một trận, thì ánh mắt dừng đến miếng băng vải trắng toát trên cổ y. Cảm giác xót xa lại dâng lên, hắn tiến đến muốn chạm vào cổ y, nhưng bàn tay vẫn không cách nào nâng lên được, chỉ có thể nhàn nhạt hỏi:

"Vết thương ở cổ...còn đau không?"

Tiêu Chiến sờ sờ lên cổ, khóe môi cong lên:

"Không dám. Bệ hạ không một kiếm lấy mạng ta, đã là may mắn của Tiêu Chiến rồi"

"Ngươi đang trách trẫm nổi giận với ngươi?"

Tiêu Chiến khép mi mắt, quỳ xuống trước mặt Vương đế, ý cười vẫn mập mờ trên khóe môi.

"Bệ hạ tha tội. Ta tuyệt đối không dám trách bệ hạ"

"Vậy bây giờ ngươi đang nghĩ gì?"

"Ta chỉ nghĩ...khi nào thì bệ hạ mới xa giá về tẩm điện. Ta thấy buồn ngủ rồi"

"Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác tức giận gằn giọng. Trước mặt, Tiêu Chiến đã nhịn cười đến run người. Đuôi mắt y cong cong như một mảnh trăng khuyết, hiền lành đến vô hại, nhưng lời nói ra tuyệt không có chút kiêng dè. Vương Nhất Bác vươn tay, nắm lấy tay Tiêu Chiến, kéo y vào lòng. Tiêu Chiến không kịp phản ứng, ngã nhào vào người hắn, lập tức cả người bị khóa chặt. Y nhìn khuôn mặt bạnh ra vì tức giận của Nhất Bác, nén cười.

"Tiêu Chiến, trẫm cảm thấy ngươi càng ngày càng to gan"

Thế nhưng trẫm lại không thể tức giận ngươi...

"Bệ hạ tha tội"

Tiêu Chiến cụp mắt xuống. Cổ áo vì giằng co với Vương Nhất Bác mà nới lỏng, để lộ ra cần cổ thon thả và xương quai xanh dụ hoặc. Môi mỏng hơi mím lại, nốt ruồi dưới khóe môi trông càng quyến rũ. Vương Nhất Bác cảm thấy huyết quản sôi sục, bàn tay giữ lấy y ghì chặt thêm một chút. Khi đôi môi sắp chạm vào y, bất chợt tim hắn lại nhói lên.

Không được

Vương Nhất Bác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội buông Tiêu Chiến ra. Ánh mắt hỗn loạn dời đi, không muốn nhìn thẳng vào y. Hắn đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Tiêu Chiến:

"Trời lạnh lắm, đừng ăn mặc phong phanh rồi ngồi đầu gió như thế nữa"

Y cúi đầu:

"Tạ bệ hạ quan tâm, ta sẽ chú ý"

Vừa ngẩng đầu lên, thì Vương đế đã rời đi.

Vội vã như vậy, là vì muốn giữ tình cảm thuần túy ban đầu cho riêng một người ư?

Tiêu Chiến nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lẽo. Vẻ phong tình quyến rũ vừa rồi tan biến. Y đứng trầm mặc, cả thân hình thấm đẫm trong ánh trăng khuya, đến khi gió lạnh lùa vào mới sực nhớ phải khép cửa sổ lại.

Bóng tối bao phủ nội điện. Tiêu Chiến nằm lên giường, lúc này mới cảm thấy lạnh lẽo.

Dường như y đang lệch dần khỏi mục tiêu ban đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net