66| Exit

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và Conrad, bỗng dưng co người lại trên chiếc giường trắng.

Rốt cuộc mối quan hệ giữa em và Conrad là gì? Lúc đầu cả hai đều tỏ ra đồng cảm, lúc lại muốn giết nhau, lúc lại... cậu ta lại coi em là người thân.

- Ngài Tom... em nhớ ngài...

Audrey ngồi nép mình lại, dùng tay ôm lấy bản thân mình. Bóng tối bao phủ lấy em, chỉ còn mặt trăng bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của em.

Em muốn được hắn ôm vào lòng, em muốn được hắn hôn, em muốn hắn quay trở lại.

- Nếu em kêu cứu, liệu ngài có quay trở lại?

...

- Audrey, có vẻ bệnh tình của cô đã khá lên rồi._ Bác sĩ Turner cầm bệnh án của em rồi nói

Audrey không hề để tâm, chỉ chăm chú nhìn lên trần nhà một cách vô vọng.

Bác sĩ Turner hắng giọng ho để lôi kéo em trở về thực tại. Bác sĩ mở hộc tủ ra và đặt trên bàn một cuốn sổ màu nâu.

- Tôi tìm thấy cái này trong phòng của cô.

Bây giờ, em mới hoàn toàn chú ý đến bác sĩ, nhìn lên bàn thì phát hiện ra đó là cuốn sổ kinh thánh, đằng sau là trang trống mà em dùng để viết lách.

- Anh muốn nói gì?

Bác sĩ giở sang trang giữa, nơi mà em bắt đầu để viết và nói.

- Tôi thật sự lấy làm xin lỗi vì đã tự tiện lấy cuốn sổ của cô. Lúc đầu, các cai ngục đã đưa cho tôi nhờ tôi xem xét cô có ý muốn bỏ trốn hay không. Tôi lại xin lỗi vô vì không có sự cho phép của cô đã đọc qua nó.

Thì ra là vậy. Lũ cai ngục đã tự tiện vào phòng em khi em đi ra ngoài để tìm kiếm xem em có ý định thoát ra hay không, vô tình tìm thấy cuốn sổ ghi chép của em.

- Tôi cảm thấy đây có vẻ là một câu truyện? Nó có đủ nhân vật với cốt truyện hoàn hảo và tôi say mê nó!_ Bác sĩ tấm tắc khen ngợi

- Đó chỉ là những tôi viết để giết thời gian.

- Tôi lấy làm xin phép, thưa cô. Tôi nghĩ cô viết đủ để làm ra một tác phẩm bán chạy đấy. Cô có thể cho phép tôi giữ nó và đưa nó đến nhà xuất bản? Dẫu sao, cô cũng sẽ cần nó sau 3 năm nữa đấy!

- Anh muốn làm gì với nó thì tùy._ Em hờ hững đáp

Bác sĩ Turner càng chăm chú quan sát em. Thật lấy làm lạ khi em viết câu truyện về một bệnh nhân tâm thần chạy trốn khỏi viện tâm thần này. Lúc đầu, bác sĩ Turner coi cuốn sổ này chẳng có ý nghĩa gì nhưng càng đọc, càng thấy em miêu tả y hệt như viện tâm thần thánh Micheal và mọi lối đi bí mật cũng như cách thoát ra một cách chính xác dù bản thân em chưa bao giờ đi đến đó. Chính cuốn sổ đó khiến mọi người làm em nghĩ đến việc em sẽ thoát ngục.

Bệnh nhân 502 có thể dễ dàng thoát ra khỏi viện tâm thần này nhưng tại sao em lại không làm chứ?

Khi Audrey quay trở về phòng giam của mình, em liền co chân mình lại, áp mặt lên đầu gối cố kiềm không cho nước mắt rơi ra.

...

Tên hộ lý mở cửa phòng em, đẩy chiếc xe mang thuốc vào phòng và khóa cửa ra vào lại.

Thường thì hộ lý chỉ đưa thuốc và thức ăn ở bên ngoài, họ thường không vào đây vì sợ hãi các bệnh nhân ở đây. Còn tên này là cố ý muốn gì đây?

- Bệnh nhân 502, đã đến giờ thay quần áo._ Tên hộ lý đó nói

Em có thể là một kẻ điên, nhưng không phải một con ả ngu ngốc.

Dưới con mắt chằm chằm của tên hộ lý, em liền đứng dậy và từ từ cởi từng chiếc nút của quần áo bệnh nhân. Một lúc sau, tất cả trang phục bệnh nhân của em đã được rũ bỏ để lại thân hình trần như nhộng đầy mê người.

Tên hộ lý đó không có ý định đưa quần áo cho em thay mà tiến gần đến em nhằm quan sát em rõ hơn.

- Tôi chỉ đến để kiểm tra cô thôi, bệnh nhân 502._ Tên hộ lý nói

Tay tên đó đặt lên vai em, dùng thân hình nặng trịch đó đè ngã em lên giường, nở một nụ cười biến thái đối với em.

Từ đầu đến cuối, em chỉ giữ một khuôn mặt lạnh. Ngay khi tên hộ lý chạm được vào ngực em đã bị em dùng đầy cụng cho chảy máu mũi.

Tên hộ lý ôm cái mũi bị gãy đầy máu lùi lại, kinh hãi kêu lên. Audrey liền ngồi dậy, dùng tay với lấy cây kim tiêm trên xe đẩy, chạy đến đâm liên tiếp vào bụng tên hộ lý đó khiến tên đó bất tỉnh.

Lát sau, em thở hồng hộc, mặc lấy trang phục mới và giả vờ kêu cứu với mấy tên cai ngục bên ngoài.

Đây chính là cái thế giới không có ngài Tom! Cái thế giới muốn ăn tươi nuốt sống tất cả!

...

Danh tiếng của em lại lan rộng khắp viện tâm thần, tuy nhiên em không hề bị kết tội đả thương hộ lý và có bằng chứng tên hộ lý tấn công tình dục em.

Một ngày nọ, có một tên phạm nhân đẩy xe đẩy phân phát cơm cho bệnh nhân. Tên đó dừng lại trước phòng bệnh em, khẽ gọi lấy em.

- Bệnh nhân 502, cô lại đây đi!

Em không hoài nghi liền bước đến gần, nhướn mày tự hỏi tên đó có chuyện gì quay cánh cửa kia.

- Tôi là bệnh nhân tên Leon Quinn. Tôi là fan hâm mộ của cô đấy!

Leon Quinn là một người đàn ông ngoài tuổi trung niên, mái tóc bạc tấm lấm trên đầu, mặc trang phục viện tâm thần đầy vẻ gọn gàng. Nhìn người này bên ngoài như một học giả chứ không phải là một tên tâm thần bệnh hoạn. Thật giống ngài Tom.

- Fan hâm mộ?

- Cô không biết sao? Cô viết sách và nó đã trở nên bán rất chạy. Tôi đến đây chỉ để muốn xin chữ ký.

Đúng như lời bác sĩ Turner đã nói, mấy câu truyện mà em viết trong cuốn sổ đã trở thành cuốn sách và nó còn bán chạy nhất mọi thời đại. Ai ai cũng khá bất ngờ khi biết được tác giả của cuốn sách bán chạy lại là một bệnh nhân tâm thần, khiến danh tiếng của Audrey ngày càng nổi tiếng.

Mặc dù đã được bác sĩ Turner thông báo, nhưng em dường như không để tâm. Chỉ thẩn thờ ngồi ở bên giường trong đau khổ.

Em không cần sự nổi tiếng, tiền bạc hay gì cả. Em chỉ cần hắn! Em chỉ cần hắn mà thôi!

Chỉ là, em đang nhớ đến cách gọi "Cô bướm của hắn" thay vì là "Bệnh nhân 502"

Leon Quinn giơ giơ cuốn sách ra có chữ Audrey Hector khiến em ngạc nhiên.

- Danh tiếng của cô không những nổi trong này mà cả bên ngoài nữa.

Em có cảm nhận người đàn ông đối diện đó thật là ngây thơ như một đứa trẻ vậy.

- Ông tại sao lại vào đây?

- Tôi ăn thịt người nên mới vào đây đấy!

Ăn thịt người? Do chìm đắm mãi trong bóng tối mà em không nghĩ là viện tâm thần này có nhiều người thú vị đến thế này.

Leon Quinn càng kinh ngạc hơn khi thấy em không hề một chút sợ hãi mà chỉ mỉm cười.

- Ông thích chi tiết gì ở cuốn sách của tôi?

- Sự hối hận của nhân vật chính về việc giết người.

Em liền nở nụ cười.

- Tôi chỉ bất ngờ là một tên ăn thịt người như ông được đi lang thang.

- Tôi đã bỏ ăn thịt người rồi, hiện giờ tôi đang ăn chay vì tôi nghĩ ăn chay rất tốt cho sức khỏe. Tôi có thể thảo luận với cô về cuốn sách vào ngày khác được chứ?

- Nếu ông không sợ tôi phát điên._ Em đáp

- Tuyệt, hẹn cô nhé!

Trong 3 năm đó, có ông chú ăn thịt người này chính là bạn thảo luận sách, khiến em có động lực viết sách hơn nữa. Dù không khiến em bớt suy nghĩ về hắn, nhưng ông chú đã giúp em không còn buồn chán nữa. Thời gian cũng có hạn, đã đến lúc chia tay vì em đã được ra tù và cũng nhờ ông chú đó đã khiến nhiều cuốn sách của em trở nên kinh điển.

- Nếu ra khỏi đó, cô có thể thực hiện 1 ước mơ của tôi, được không?_ Leon hỏi

- Ông nói đi.

- Hãy sống cho trọn cuộc đời nhé, ánh dương.

Đã đến thời hạn kết thúc bị giam giữ, Audrey mặc lại bộ đồ mà ngày đầu bị tạm giam, bước ra khỏi viện tâm thần thì bất ngờ thay em thấy có rất nhiều người tụ tập đông đúc tại một viện tâm thần xa xôi. Khi thấy em, họ liền xúm đến đặt cho em hàng ngàn câu hỏi khiến em bị choáng ngợp và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra?

- Cô Audrey! Sách của cô bán rất chạy, cô có ý kiến gì về nó?

- Cô Audrey, có thật là cô mắc bệnh tâm thần và viết ra cuốn sách này?

- Cô có biết bản thân đã trở nên nổi tiếng?

Audrey chỉ biết né tránh, càng không muốn mình bị lộ mặt và bị chụp bởi cái thứ mà họ gọi là "máy ảnh".

Bỗng, từ đằng xa, em nhận ra một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe oto đắt tiền, khoanh tay chờ đợi em tựa như chờ đợi bạn gái.

- Ngài... Tom...?

Người đàn ông đó đã phát hiện ra em dù vây quanh em là đám đông tự nhận mình là fan hâm mộ của em.

- Cậu đã có suy nghĩ chưa?_ Người đàn ông đó nói

- Conrad?

Đã 3 năm trôi qua, Conrad đã ngày càng trưởng thành và thuần thục hơn em nghĩ. Cậu ta đã rủ bỏ nét dậy thì kia mà hóa thành người đàn ông có thể tin cậy được. Thoáng chốc, em... em sao lại thất vọng vậy? Vì Conrad không phải hắn sao?

- Chào mừng cậu đến với thế giới thực tại, chứ không phải thế giới do chính cha tôi đã tạo ra cho cậu.

Cuộc đời em có chút thay đổi, ông Leon Quinn tốt bụng ấy đã bị hành hình ngay sau 1 ngày em ra khỏi viện tâm thần. Một năm sau em mới biết được tin đó. Ông Leon không có người thân dám nhận xác ông ta, chỉ có mình em dám quay lại viện tâm thần, nhận lấy thứ chỉ còn tro cốt và thả bay tro cốt của ông ấy bay tự do ở bờ biển.

Ông ta đến cuối đời đã khiến nhiều người căm ghét, nhưng khi đến cuối đời, ông ấy đã cứu một người khỏi bóng tối.

- Tôi sẽ sống, Leon. Chỉ là không hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net