67| Present

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 năm sau,

Cả một trường quay hôm nag đều ồn bởi sự bàn tán sôi nổi, tràn đầy háo hức của những người đến tham dự.

Người dẫn chương trình đọc lại kịch bản một lần nữa, rồi ra hiệu cho đạo diễn bắt đầu quay chương trình.

Đèn ở trên đầu chợt tắt đi, giọng nói cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn, tất cả mọi người đều chú trọng về phía trước.

- Hôm nay, chương trình chúng tôi rất hoan nghênh khi được mời nữ nhà văn nổi tiếng đã cho ra 2 tác phẩm làm mưa làm gió hôm nay. Cô Audrey!

Nghe được lời giới thiệu, từ bên trong cánh gà bước ra một người phụ nữ có vẻ đẹp cuốn hút, mái tóc vàng nay đã được cắt ngắn ngang vai càng tôn thêm vẻ kiêu kỳ vốn có ở người phụ nữ này. Điều thu hút nhất chính là đôi mắt màu xanh như biển Thái Bình Dương kia có thể khiến mọi người chìm sâu vào trong u mê.

Cả phim trường vỗ tay không ngừng, thậm chí có một vài người kinh ngạc đến ngây người khi chứng kiến một người mang vẻ đẹp diễm lệ và đầy bí ẩn như thế này. Có thể nói không ngoa là đẹp hơn cả các minh tinh nổi tiếng gần đây.

Em chậm rãi ngồi xuống ghế, mỉm cười với camera.

- Cô Audrey, cô biết đấy, chương trình của chúng tôi rất vinh hạnh khi cô đến dự. Tôi có thể xin phép được hỏi vì sao cô chỉ muốn mọi người gọi mình là Audrey Hector mà không phải là Audrey Waller?

Mới bước vào, người dẫn chương trình đã đưa ra câu hỏi mà bao nhiêu người tò mò cho em.

Em không hề tỏ ra nao núng mà đã đoán trước việc này đã xảy ra.

- Trước hết, tôi xin gửi lời chào đến mọi người xem. Tôi có thể trả lời là vì tôi có một quãng thời gian không biết rõ bản thân mình là ai ngoài cái tên Audrey này. Audrey Hector là do người đã cứu tôi đặt tên cho tôi và có bằng chứng pháp luật.

- Cô thật là đặc biệt. Cô Audrey, tôi được biết cô đã viết 5 cuốn sách nổi tiếng và bán chạy nhất trong nước và thế giới về thể loại trinh thám. Cô có thể chia sẻ bí quyết cảm hứng của cô đến từ đâu không?

- Tôi không giấu mọi người, tôi vốn mà ở trong viện tâm thần trong nhà thương điên vì tội giết cha mình. Tôi biết khi tôi lên chương trình đã bị phản ứng rất dữ dội. Có lẽ tiểu thuyết đã lấy cảm hứng một phần từ cuộc đời tôi.

Nữ nhà văn Audrey đã gây tranh cãi rất rất dữ dội khi lên chương trình truyền hình vì là nghi phạm giết người và mắc bệnh tâm thần. Nhưng các nhà đài là nghĩ khác, vì nếu nội dung nữ nhà văn nổi tiếng là 1 tội phạm càng thu hút lượt xem hơn mà.

- Tôi biết, cô đã có một câu nói rất nổi tiếng "Công lý đã ở đâu ra khi một cô gái bị lạm dụng".

Em đã lường trước câu hỏi này, thay vì nao núng, em lập tức trả lời ngay.

- Tôi đã có một quãng thời gian đen tối. Một cô bé bị mắc kẹt. Tôi thậm chí không thể viết thư cầu cứu cảnh sát vì bản thân không biết chữ. Cha tôi... đã đánh đập tôi và vứt tôi trong rừng. Trong khu xóm đó, không một ai biết tôi đã từng tồn tại.

- Cô đã từng biến mất một quãng thời gian, cô đã ở đâu vậy?

Nghe thấy câu hỏi này, em chợt im lặng một lát, ánh mắt nhìn về phía khán giả đang trông chờ câu trả lời từ em.

- Tôi được một vị bác sĩ tốt bụng cứu. Tuy bác sĩ đã có thể cứu thể xác tôi nhưng không thể cứu tâm hồn của tôi.

Em không thể nói em được một tên sát nhân hàng loạt cứu được và em yêu hắn! Em tiếp tay cho tất cả tội ác của hắn. Có lẽ em sẽ giữ đó trở thành bí mật của riêng em.

Tất cả mọi người trong trường quay đều khá bất ngờ khi được nghe em kể chuyện lại.

- Cô Audrey, tôi được biết là cô có dính tin đồn với danh họa Conrad Hector. Cô có bình luận gì về vấn đề này không?

Danh họa Conrad Hector hiện là thần tượng của tất cả mọi người khi Conrad có nhiều bức tranh với giá lên đến cả triệu đô. Những bức tranh do Conrad không phải theo chủ đề truyền thống mà chủ đề ưa thích của Conrad chính là vẻ đẹp xấu xa của con người. Conrad cũng nổi tiếng với vẻ bề ngoài của mình nhưng tuyệt nhiên không bao giờ nhận lời phỏng vấn hay xuất hiện qua báo chí.

- Tôi thật sự muốn biết ai là người lan truyền tin đồn này. Tôi và Conrad giống như là người thân thôi.

...

Nếu là 6 năm trước đây, Audrey lái xe rất kém, nhưng vẫn có thể xoay sở tránh để tông vào người khác nhưng bây giờ thì em đã có thể lái xe rất chuyên nghiệp, phóng ga lướt đi trên con đường trên con xe Mercedes đen tuyền của mình.

"Két"

Em dừng xe vào trong bãi đỗ xe của bảo tàng mỹ thuật quốc gia. Sau đó lạnh nhạt đi vào bước vào viện bảo tàng, dựa theo trí nhớ mà đi tìm văn phòng làm việc mặc kệ dòng người đông đúc xung quanh.

Từ đằng xa, một người thư ký đã nhận ra Audrey dù bản thân em đeo kính râm màu đen như muốn che giấu bản thân mình lại

- Conrad ở đâu rồi?_ Audrey nhàn nhạt hỏi

- Ngài Hector ở trong văn phòng.

Audrey liền sải bước đi theo trí nhớ đi qua khu hành lang đầy người hầu cung kính dẫn đến văn phòng làm việc sang trọng ở trên lầu.

Em nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi giữa phòng, tóc tai bù xù vì lâu ngày chưa gội, chăm chú hoàn thành tác phẩm mỹ thuật trước mặt mình.

- Cậu đã về rồi sao?_ Conrad hỏi

- Cậu vẫn không chịu nghỉ ngơi sao? Đã qua 2 ngày rồi.

Em ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, tự tiện rót cho mình ly rượu Bourbon đặt ở trên bàn.

- Cảm hứng không ngừng tuôn trào nên không thể ngưng tay được. Xin lỗi cậu nhé.

- Thật là một kẻ cuồng làm việc mà.

- Buổi phỏng vấn có được tốt không?

Mắt Conrad vẫn không rời khỏi bức tranh nhưng vẫn quan tâm đến người phụ nữ sau lưng mình.

- Có vẻ còn nhiều lời đàm tiếu, biết sao được, một nhà văn là bệnh nhân tâm thần từng là nghi phạm giết người thì ai chịu cho được chứ.

- Còn đỡ hơn một họa sĩ là một kẻ giết người hàng loạt._ Conrad vừa trả lời mà mắt vẫn không rời khỏi bức tranh

Em lắc lắc ly rượu đang cầm trên tay, ngắm bản thân mình phản chiếu trên mặt rượu. Mái tóc vàng dài tuyệt đẹp kia đã bị em tự dùng kéo cắt ngắn đi vì em không muốn bản thân trở nên đau khổ nữa.

- Tôi được hỏi về mối quan hệ giữa chúng ta là gì.

Cả người Conrad liền cứng đờ lại, bàn tay cầm cọ vẽ dừng lại, nhẹ nhàng đặt cọ vẽ xuống khay và chậm rãi quay người về phía em.

- Thật sự là mối quan hệ giữa chúng ta là gì?

Cả căn phòng liền chìm vào trong tĩnh lặng.

- Không phải bạn bè, không phải tình nhân.

- Là gia đình._ Conrad đáp

Thì ra là vậy sao?

Nghe được câu trả lời, em chỉ biết đưa ly rượu lên miệng để vị đắng chảy xuống cổ.

Audrey cầm ly rượu, đứng dậy đi về phía Conrad, để mặt mình đối mặt với khuôn mặt đẹp trai kia, đôi mắt trở nên thâm trầm đầy vẻ khiêu gợi.

- Dù tôi cố gắng thế nào cũng không khiến cậu làm tình với tôi nhỉ?_ Em ra vẻ đùa cợt - Hay cậu ghê tởm người phụ nữ đã ngủ với cha cậu?

- Có vẻ cậu thích trò đùa này lắm nhỉ?

Em phá lên cười, đúng là Conrad không biết đùa giỡn gì cả.

- Cậu biết là cậu hơn cha mình ở chỗ giết người khá là sạch sẽ đấy!

Bức tranh của Conrad đang vẽ chính là vẽ lại nạn nhân của tên điên này và cách Conrad đã giết nạn nhân như thế nào.

Audrey dứt lời, liền nhẹ nhàng hôn lên má Conrad, đặt ly rượu về chỗ cũ rồi rời đi. Một dáng vẻ kiêu căng, cao cao tại thượng khiến ai nấy đều chán ghét.

...

Nhà của em hiện tại chính là một ngôi nhà hiện đại sang trọng nằm ở gần trung tâm thành phố mà em đã mua từ số tiền nhuận bút trong việc bán sách. Tuy vậy, ngôi nhà của em nằm biệt lập trong một khu và không hề có ngôi nhà nào khác vì Audrey không thích việc có hàng xóm.

Ngôi nhà có 2 tầng và có đủ loại mọi tiện nghi như phòng làm việc, phòng tắm, phòng tập thể dục, hồ bơi.

Ngài Evan đã từng nhận xét em không thể nào chết đói được vì em có năng lực nào đó khiến việc mình làm luôn ngoài mong đợi.

Dẫu vậy, em thật sự rất ghét căn nhà hiện tại này. Thật sự rất là ghét!

Mỗi khi đặt chân vào căn nhà hiện tại này, chỉ là sự lạnh ngắt. Em không có người thân, bạn bè hay thậm chí là thú cưng. Người giúp việc sẽ đến dọn dẹp vào mỗi buổi sáng và rời đi ngay.

Em nhớ đến căn nhà nhỏ xíu bằng gỗ ở sâu trong rừng. Nó không có đầy đủ tiện nghi như hồ bơi hay phòng mát xa, tập thể dục gì đó nhưng đó là một nơi ấm cúng, nơi mà em thật sự gọi là "Nhà", nơi có người đàn ông mà vị nhà văn nổi tiếng này yêu nhất.

Tắm rửa xong xuôi, em tiến về phía nhà bếp, mở ra cái tủ ở trên đầu, nơi mà chật ních đủ loại thuốc an thần xếp chồng lên nhau.

Em vươn tay lấy một lọ thuốc màu cam, xem rõ nó là gì rồi gật đầu đóng tủ lại, rồi mở tủ lấy rượu Gin đổ ra ly để cùng uống với thuốc.

"Dẫu cô có cố đến mức nào thì ngài ấy vẫn sẽ không sống lại đâu"

Giọng nói trong đầu em vang lên, đó chính là sự hối hận của em. Audrey đập vỡ ly rượu, hét lên một tràn đau đớn.

Chỉ vì sự ích kỷ của em mà giấc mơ xây dựng nên một gia đình của ngài Tom bây giờ chỉ còn là những ảo tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net