Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Dựa trên một câu chuyện có thật.]

Ngày 5 tháng 5 năm 2020. Lúc đó là mười rưỡi tối, tôi đang soạn bài vở để ngày mai đi học thì đột nhiên có tiếng gì đó vang lên bên tai tôi.

"Khè khè."

Nó giống như tiếng của một con rắn vậy đó. Tôi giật mình quay ra phía cửa sổ đang mở toang ở phòng mình, không có ai cả.

Đến bây giờ khi đã chấn tĩnh lại tôi mới thấy tiếng "khè khè" đó nó giống một lời thì thầm của ai đó hơn là tiếng của một con rắn.

Phòng tôi nằm ở giữa, đối diện với cửa sổ của tôi là hành lang và bức tường được sơn màu xanh ngọc.

Tôi không hiểu là lúc xây đến phòng tôi thì hết gạch với xi măng hay là do bố mẹ tôi nhìn ra cái tinh hoa gì ở việc lắp một cái cửa sổ to đùng đối diện giường ngủ của tôi để lúc tôi nhắm mắt lại là đều sẽ sợ rằng có ai đó đứng ở cửa sổ nhìn mình.

Đằng nào thì, khi đã xác định là không có gì bất thường xảy ra và tiếng "khè khè" lúc nãy chỉ là do tôi tưởng tượng ra, tôi đóng cửa phòng mình lại, khoá chốt cửa sổ sau đó tắt đèn rồi leo lên giường ngủ.

Đêm hôm đó tôi có một giấc mơ khá lạ. Tôi thấy mình xuất hiện ở một khu phố của người Hoa, lúc đó đang là buổi tối, nhiệt độ xuống thấp, tôi có thể ngửi thấy được mùi của đất bốc lên trong không khí.

Tôi cầm trên tay chiếc điện thoại đã vỡ nát báy màn hình sau đó luồn lách qua cái con phố chỉ có vài cái ánh đèn vàng hiu hắt ấy để tìm đến cửa tiệm sửa điện thoại của một ông lão nằm sâu bên trong con phố.

Quán của ông ta rất đông khách, đa số là học sinh, tôi thấy họ mặc đồng phục nhưng không thấy được mặt họ hay là logo của trường học trên áo họ, nhưng những người đó rất cao và giọng điệu của họ khá xấc xược nên tôi nghĩ họ là học sinh cấp ba, hoặc là dân chơi, và đang là học sinh cấp ba.

Lão đang sửa điện thoại, ông ta cáu kỉnh liếc xéo mấy tên học sinh đang lố nhố nói chuyện xung quanh một cái không gian liền im bặt.

Lão nhìn thấy tôi đứng đằng sau hàng khách, vẫy tay với tôi và nói:

"Đến đây nào, nhóc."

Những người kia tự động dạt ra để cho tôi tiến gần về phía ông ta.

"Đưa điện thoại của nhóc đây ta sửa cho. Nhóc đang vội mà đúng không?"

Tôi gật đầu.

Mặc dù tôi không biết mình có việc gì gấp, tôi chỉ biết lòng tôi rất bồn chồn khi đó, tôi chỉ muốn điện thoại mình được sửa xong sau đó thì...tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết là mình đang vội.

Ông ta tháo cái kính cường lực của điện thoại tôi ra, may mà màn hình của tôi không làm sao cả, chỉ có cái kính cường lực là thứ duy nhất bị vỡ nát.

Ông ta thay cho tôi một cái kính cường lực mới, tốc độ nhanh đến mức khiến tôi hoa cả mắt.

"Này, của nhóc."

Tôi nhận lại điện thoại của mình từ tay lão.

"Hết bao nhiêu để cháu gửi ạ?"

"Ta không lấy tiền của nhóc. Nó miễn phí."

Tôi có thể nghe thấy một vài tiếng than thở từ đám dân chơi đứng đằng sau.

"Thật là bất công."

"Chơi vậy là không đẹp đâu bác ey!"

Lão đập bàn một cái, trừng mắt nhìn bọn họ, quát:

"Ý kiến thì lên phường!"

Tức thì những thanh niên đó ngay lập tức liền im lặng.

Tôi nhìn chiếc điện thoại của mình trong tay, chần chừ, tôi phải đi đâu nhỉ?

Túi quần của tôi bỗng nhiên cộm lên, tôi đưa tay sờ thử vào trong đó và rút ra được một chiếc chìa khoá xe.

Nó không giống chìa khoá xe đạp điện của tôi, nó giống chìa khoá xe máy hơn. Tôi ngó nghiêng xung quanh, cố gắng tìm kiếm xem có chiếc xe máy nào gần đó không.

Một con xe máy màu trắng được dựng cạnh bức tường được quét xi măng nham nhở như thu hút tôi vậy. Tôi có linh cảm đó là chiếc chìa khoá mà tôi đang cầm trên tay là chìa khoá của chiếc xe đó.

Tôi ngồi lên chiếc xe đó mà không có một chút do dự, tra chìa khoá và thử đề ga, khi tiếng động cơ của xe máy "brừm brừm" vang lên bên tai thì tôi mới chợt nhớ ra là mình ...không biết đi xe máy.

Nhưng bằng một cách vi diệu nào đó tôi lại có đủ can đảm để vặn ga và phóng ra khỏi khu phố người Hoa đó.

Gió thét gào bên tai tôi, quật vào mắt tôi khiến nước mắt tôi ứa ra, cảnh tượng xung quanh trở nên nhoè dần.

Tôi lại xuất hiện ở con phố người Hoa kia một lần nữa, tôi muốn dừng xe lại nhưng không thể, tôi thử ngừng đề ga, bóp phanh để xe chạy chậm lại nhưng tất cả đều vô ích.

Sau vài lần thử bóp phanh thì tôi bỗng phát hiện, phanh ở tay bên trái của chiếc xe đã bị đứt!

Mẹ nó! Xe này là do Trung Quốc sản xuất hay gì? Pha này thì đến racing boy còn đếch xử lý được chứ nói gì đến một đứa con gái không biết chạy xe máy như tôi?

Xe tôi đâm vào một thứ gì đó khiến tôi mất thăng bằng mà ngã nhoài khỏi xe, lăn vài vòng trên đất, người tôi xây xát hết cả.

Chiếc xe kia thì nằm ngổn ngang trên đất, cách chỗ tôi ngã không xa lắm. Tôi gắng gượng ngồi dậy, vết thương trên người tôi bỏng rát.

Điện thoại của tôi rơi trên đất, màn hình bị vỡ tan tành. Tôi đứng dậy, phủi bụi trên người mình đi, lượm lại điện thoại từ dưới đất lên.

Cách đó không xa tôi có thể nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của ông lão đã sửa điện thoại cho tôi cách đây vài phút.

"Không có tiền thì cút! Đừng ở đây làm ảnh hưởng đến việc làm ăn buôn bán của tao!"

Lão nhìn về phía tôi, vẫy tay và nói:

"Đến đây nào, nhóc."

Tôi tiến về phía ông ta, những thanh niên vây quanh gian hàng của ông ta tự động dạt ra để nhường đường cho tôi.

"Đưa điện thoại của nhóc đây ta sửa cho. Nhóc đang vội mà đúng không?"

Tôi nhìn chiếc điện thoại của mình đang được ông ta tháo ra và lắp lại thêm một lần nữa, lúc đó thì tôi cũng đã hiểu...

"Đây là một vòng lặp."

Tôi thều thào.

Động tác của lắp ráp máy điện thoại của lão ngừng lại, ông ta nhìn tôi rồi nhếch mép cười.

"Cuối cùng nhóc cũng nhận ra rồi sao?"

Khung cảnh trước mắt tôi mờ đi và thế là tôi thức dậy, lại tiếp tục công cuộc xách cặp đến trường học vào lúc sáu rưỡi sáng.

Đáng lẽ tôi nên quên giấc mơ kì cục ấy đi cho đến buổi trưa hôm ấy, khi tôi đi xe về đến trước cửa nhà và muốn bóp phanh để dừng lại thì tôi liền phát hiện phanh bên tay trái của mình bị gãy!

May mà tôi đi với tốc độ không nhanh và vẫn còn phanh bên tay phải dùng được nên tôi mới không bị ngã xe.

Quả đấy mà tôi bị ngã xe trước cửa nhà là nó nhục vl nhục luôn ấy!

Nhưng tôi thấy mọi việc đều như đã được sắp đặt trước vậy, tối hôm trước tôi mơ thấy xe mình lái bị gãy phanh tay trái thế là tôi ngã sõng soài trên đất, sáng hôm sau tôi đi xe về đến nhà thì vừa hay phát hiện phanh bên trái xe của tôi bị gãy thật.

Đúng là cuộc đời, không ai lường trước được điều gì!

—By MinYless—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net