𝓸𝓱 𝔀𝓮'𝓻𝓮 𝓯𝓪𝓭𝓲𝓷𝓰 𝓯𝓪𝓼𝓽 / 𝓲 𝓶𝓲𝓼𝓼 𝓶𝓲𝓼𝓼𝓲𝓷𝓰 𝔂𝓸𝓾 𝓷𝓸𝔀 𝓪𝓷𝓭 𝓽𝓱𝓮𝓷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Source: https://archiveofourown.org/works/11437824

Tags: chia tay, kết mở

Summary: Cái cảm giác nhớ thương một người thật lạ lùng. Bạn thấy bóng hình của họ trong từng việc bạn làm, và bạn nghĩ rằng bạn muốn họ quay trở lại, nhưng đồng thời cũng không muốn. Không hẳn. Không phải hiện tại, không phải trong tình cảnh này

issei và sự vắng lặng mà hanamaki để lại sau lưng.

↻ ◁ II ▷ ↺

Có vài đêm, Issei mất ngủ.

Gã thường đánh lừa bộ não của mình để cho cơ thể nghỉ ngơi. Bật chút nhạc, đọc chút sách, lên kế hoạch cho thực đơn ngày tiếp theo. Nhưng gã đã làm bạn với chứng mất ngủ nhiều tháng rồi.

Kể từ khi Hanamaki rời đi.

(Nhưng thật không công bằng. Hanamaki không phải là người duy nhất rời đi. Issei cũng đã đi, gã chuyển tới sống ở thành phố khác. Vậy nên đây không hoàn toàn là lỗi của em. Nếu phải tìm người để đổ tội, thì đó là cả hai người họ.)

Có vài đêm, Issei nằm trên chiếc giường quá lớn, quá trống trải của mình và nghĩ về chàng trai có mái tóc màu kẹo bông hồng nhạt, để bản thân trôi dạt trong vô thức và đắm chìm trong lời ru thư thái nhưng cũng thật giả tạo khi nhớ thương một người.







Gã không nói với ai rằng mình đã về nhà.

Gã thậm chí còn không báo cho cha mẹ, nhưng gã đã lên kế hoạch cho chuyện này được một thời gian. Và Issei không hề ngốc. Gã biết bạn bè của mình như thế nào, dù đã khá lâu họ chưa gặp nhau. Vậy nên gã gửi một tấm selfie ở nhà ga và tắt thông báo trong phòng chat trước khi cả tá tin nhắn ập tới. Issei dành thời gian với gia đình, không màng tới thực tại hay cảm giác nặng nề xám xịt đã cắm rễ trong lồng ngực gã những tháng qua, cho tới khi mẹ hỏi Hanamaki-kun dạo này thế nào. Lâu lắm cha mẹ không nghe gì từ cậu ấy, công việc của cậu ấy có ổn không, tại sao thỉnh thoảng con không mang thằng nhóc tới ăn tối nhỉ?

Issei chỉ có thể gật đầu và vờ như cơm trong miệng không có vị như tro.







Cái cảm giác nhớ thương một người thật lạ lùng. Bạn thấy bóng hình của họ trong từng việc bạn làm, và bạn nghĩ rằng bạn muốn họ quay trở lại, nhưng đồng thời cũng không muốn. Không hẳn. Không phải hiện tại, không phải trong tình cảnh này.

Issei nhớ rất nhiều điều hiện hữu nơi Hanamaki. Xúc cảm khi tay gã chạm vào tóc em, cách mà đôi mắt lười biếng nọ dường như ẩn chứa lửa cháy nhìn thẳng vào gã khi họ đứng trong bóng tối. Những câu chơi chữ ngu ngốc mà Hanamaki sưu tầm tựa như những đồng xu hiếm, những tờ giấy nhớ dán trên laptop của Issei về món bánh ngọt họ cần thử vào ngày nghỉ của mình. Những chuyến đi tới bãi biển, thứ hương vị của mùa hè đọng lại trên da của Hanamaki.

Gã cũng nhớ tới những chuyện tồi tệ. Cách mà họ gây gổ như những con mèo, xô xát và cắn xé nhau, sau đó tới sự im lặng lạnh nhạt trong vài giờ, cho tới khi cánh cửa mở ra cùng với những lời xin lỗi ngượng ngùng và sự thỏa hiệp cho bữa tối. Những dòng tin nhắn thụ động cáu kỉnh và dò hỏi tới bạn bè bởi cả hai có chết cũng không muốn làm người xuống nước trước. Những đêm dài thao thức khi mỗi người ở một góc giường, lưng đối lưng và quá sợ hãi để lên tiếng, vậy nên họ chỉ... đơn giản là im lặng.

(Bạn có thể nhớ thương ai đó, nhưng đôi khi bạn chỉ tiếc thương con người trong quá khứ của mình khi được ở cùng người đó mà thôi.)







Iwaizumi và Oikawa đủ tinh tế để không mời họ ra ngoài chơi cùng nhau. Issei cảm kích họ, dù gã biết Hanamaki và Oikawa thân nhau tới mức nào. Gã cũng biết đội trưởng cũ của mình tha thiết được đoàn tụ với tất cả mọi người và mong muốn dành những điều tốt nhất cho bạn của cậu. Thật đáng tiếc rằng gã và Hanamaki đã khiến mọi chuyện vỡ lở ngay trước khi nó bắt đầu.

Nhưng rồi Issei nhận được cuộc gọi lúc hai giờ sáng. Gã đã đóng gói đồ đạc và chuẩn bị đi tàu về vào ngày tới, nhưng rồi gã ở đây, bên ngoài quán izakaya cũ kĩ khuất sau khu chợ chính, nhìn xuống người đàn ông gã từng thân thuộc hơn lòng bàn tay.

"Mattsun," Hanamaki nói, và biểu cảm của em là thứ gì đó thật xa lạ, lạ lùng. Khóe môi đối phương cong lên thành một nụ cười, nhưng đôi mắt nọ quá đỗi mệt mỏi đến nỗi mất đi tiêu cự. Em có mùi giống của bia và sake. "Anh tới rồi."

"Tại sao em lại say xỉn vào tối thứ Hai?" Issei hỏi.

Hanamaki nấc cụt. "Thứ Hai tệ vãi. Tại sao anh không say vào tối thứ Hai được?"

"Hỏi hay đấy." Issei cúi xuống và vòng tay Hanamaki qua vai mình. Em đã nhẹ đi nhiều, nhưng cơ thể của họ vẫn thân thuộc với nhau đến vậy.

"Mattsun~"

"Ừm?"

Hanamaki khẽ nghiêng đầu, và dưới ánh đèn đường, mái tóc của em dường như đổi thành màu cam nhạt.

"Tại sao anh không nói với em rằng anh đã về?"

"Anh đã gửi ảnh trong nhóm chat. Anh chắc rằng Oikawa đã nói cho em rồi."

"Ừ, nhưng anh không nói với em."

Issei nhìn con đường vắng lặng trước mặt. Hanamaki say xỉn từng khiến gã thích thú. Hanamaki say xỉn thành thật hơn Hanamaki tỉnh táo, nhưng Hanamaki say xỉn trở nên thu mình hơn rất nhiều. Gã lặng lẽ đáp, "Anh không nghĩ mình cần phải nói cho em."

Hanamaki nâng mắt nhìn gã. Gò má em ửng hồng, nhưng ngọn lửa trong đôi mắt ấy, than ôi, mới thân thuộc làm sao. Issei chùn chân trong giây lát. "Anh chẳng," Hanamaki lên tiếng, "nói cho em điều gì nữa."

Thật không công bằng, Issei nghĩ. Em cũng không nói cho anh điều gì nữa.

"Xin lỗi," Issei đáp, dù gã không thực sự có ý vậy.

Hanamaki biết. Em khẽ bật cười. "Tại sao anh lại tới đón em, Issei?"

"Tại sao em lại gọi cho anh, Takahiro?" Issei đáp trả.

"Không công bằng."

"Em không công bằng ấy."

Hanamaki mỉm cười với Issei, và đôi mắt nọ ánh lên tia nước đáng ngờ. "Vậy là chúng ta đều đối xử bất công với nhau nhỉ?"

Issei thở dài. "Cả hai đều là kẻ tệ bạc."

Và nếu con đường phía trước nhòe đi, người duy nhất Issei có thể đổ tội là chính bản thân gã.







Có những đêm, Issei chẳng tài nào chợp mắt nổi.

Giường của gã quá chật, quá nhỏ cho hai người đàn ông trưởng thành, nhưng đã quá trễ để chuyển đi chỗ khác. Hanamaki vẫn nằm ngủ sau lưng gã, tiếng ngáy nhỏ lấp kín khoảng không tĩnh lặng trong phòng hệt như trong những giấc mơ của gã. Issei nương theo ánh đèn mờ nhạt để ngắm nhìn những đường nét thân thuộc của đối phương. Mọi thứ gần như quá tải, khi được ở gần em tới nhường này sau tất cả.

(Lạ lùng làm sao, khi mà bạn có thể nhớ thương một người đang ở ngay cạnh mình.)

Issei nuốt xuống những câu từ bỏ lửng giữa họ và nhắm mắt. Hanamaki vẫn sẽ ở đây vào sáng mai. Lúc đó họ có thể trò chuyện, nói với nhau về bất cứ điều gì cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net