01. ngày cuối tuần của cậu con trai nhà bhuwakul; bamlice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

t: hazelwyndiex

đến: @russi_08

———

[ NHT KÝ TI MT ]

"Hỡi kẻ đột nhập, hãy dừng bước lại khi chưa quá muộn, bằng không hậu quả sẽ khôn lường."

"Bố mẹ đừng buồn nếu cuốn sổ mọc gai và chích khi hai người đang cố gắng đọc nó nha.
Nó không biết lễ phép là gì đâu."

"Chỉ siêu nhân Downy mới được quyền sử dụng nó mà không bị tia laze chiếu lủng đầu."

Ch Nht; 15/04/2035

Nhật ký thân mến, lại là Downy đây. Bây giờ đang là tám giờ tối, khi tớ vừa rửa bát và lau nhà và gọt táo và xếp đĩa xong, thế nên nhân lúc rảnh tay tớ sẽ kể chuyện một chút cho cậu vậy. Đừng có mà cười tớ đấy nhé...à mà có khi cậu cũng chẳng cười nổi đâu, mấy bạn gái trong lớp mẫu giáo lúc nào cũng bảo là tớ nhạt toẹt à.

Từ tận tầm một, hai giờ sáng thì phải, tớ nằm mơ thấy ma, nên sợ quá giật dậy và chạy bay qua phòng bố mẹ. Nhưng mà cửa khóa rồi, tớ đẩy đẩy mãi mà không được, ngay bên trái còn là tấm gương to đùng nhập nhòe giữa cái hành lang tối om, eo ôi thật là khiếp...

Thế nên cuối cùng tớ cũng phải vọt lại về phòng riêng, tim đập lịch bịch và chân run lẩy bẩy, lấy khăn che kín mắt, trùm chăn lại chỉ chừa mỗi khuôn mặt xinh trai này mà ngủ tiếp. Khổ sở thật í, đã thế mà còn cứ nghe tiếng gì la hét ú ớ từ phòng bố mẹ, hình như hai người đang coi phim ma đêm khuya thì phải. Có vậy thôi mà cũng khoá cửa là sao chứ? Tớ đang bị tổn thương đấy nhé!

Mà chẳng hiểu sao mà tớ vẫn tiếp tục ngủ được mới giỏi chứ, cứ tưởng là sẽ thức trắng trong lúc sợ ma rồi, ai ngờ lại tít thò lò đến tận khi chuông báo thức reo luôn. Tám giờ sáng, và đó mới là lúc guồng xoay số phận trong ngày Chủ Nhật của tớ được bắt đầu.

Dĩ nhiên là sau khi chà răng rửa mặt, thì tớ - như thường lệ - xuống bếp làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Món Tom Yum Kung thơm nức mũi tớ làm chỉ cần ngó là muốn cạp liền, đúng là soái ca nấu ăn ngon vạn người mê mà, có điều trước khi vốc tôm lên ăn hết thì cũng phải đợi cho bố Bambam và mẹ Lalisa xuống đã.

Thường thì đến tầm chín giờ, hai người sẽ ôm nhau tụt xuống cầu thang...nhưng lần này thì bố bế mẹ xuống như hiệp sĩ bồng công chúa vậy. Không hiểu sao bố có sức làm điều đó nữa, nghe nói mẹ đã tăng trên dưới mười kí lô sau khi hai người rước nhau về...

À mà quên mất, bố cũng đâu có vừa, nếu không phải vì mấy tấm ảnh chứng thực thì tớ đã không tin là ngày xưa bố có sáu múi đâu, lấy cái bụng nước lèo bèo nhèo kia làm chứng. Có lẽ đó là lý do khiến bố mẹ vẫn chịu được sức nặng của nhau đến bây giờ.

Rồi này, bố mẹ ngồi xuống bàn ăn. Mẹ Lalisa là người mở miệng nói trước, nhưng hoàn toàn không phải lời chào buổi sáng với đứa con trai đã làm đồ ăn sáng cho mình hay gì hết, mà là:

"Anh có yêu em không?"

Mẹ hỏi bố.

Bố: "Bbo-bbo cái là biết liền nè."

Rồi bố lấy cái cằm đầy lởm chởm đầy râu nhọn hoắt cạ cạ vô má trái của mẹ. Ai da, chắc là mẹ đau lắm, tớ nhìn mà còn thấy xót thay, nhưng vẫn như thường lệ, tớ chỉ lặng lẽ húp thêm một ngụm canh Tom Yum như một cái bóng đèn chớp nháy và đếm...

5, 4, 3, 2, 1.

Mẹ: "Anh có yêu em không, hỏi sao không trả lời?"

Hỏi hoài ai chịu nổi? Ai chịu nổi???

Bố chịu nổi. Tại vì sau đó, bố quay sang bên má còn lại của mẹ và lại cọ cọ cái cằm đầy râu của mình vào làn da mịn màng tội nghiệp kia. Thế mà mẹ cứ cười cười như thể hay lắm và vui lắm, rồi nũng nịu thụi một phát vô lồng ngực bố.

Rõ ràng là bố Bambam đã giật thót lên vì đau (từ lúc tớ bắt đầu đi học thì bàn tay đó được luyện tập bằng cách cốc đầu mỗi khi thấy tớ làm Toán sai), nhưng ổng vẫn nín tiếng hét của mình lại, vừa cười hề hề vừa ôm ấp và xoa xoa lưng mẹ Lalisa. Mẹ vui vẻ dụi dụi mái đầu đen nhánh vào cái chỗ mình vừa đánh yêu bố. Mà này, xin nhấn mạnh là tớ vẫn đang ngồi đối diện hai người và húp canh Tom Yum đó, nhưng có lẽ hai người không quan tâm lắm đâu nhỉ. Thôi thì ăn nhanh lên, để còn rửa bát rồi chuồn đi sớm. Nghe nói ăn cẩu lương hoài thì cũng không được tốt cho lắm đâu, thế mà vẫn có khối người muốn được như thế, hổng hiểu nổi...

Nhiều lúc tớ tự hỏi, bộ khi người ta yêu nhau thì đều con nít vậy nhỉ? Nhưng tớ cũng nhanh chóng tự trả lời bằng bộ óc siêu phàm của Downy, rằng hình như chỉ có mỗi bố mẹ tớ là thế thôi, vì rõ ràng so với cặp vợ chồng già nhà này thì vụ yêu đương nhăng nhít của mấy đứa trong lớp mẫu giáo mà tớ đang học còn có vẻ trưởng thành hơn.

Nhưng mà ấy, thấy bố mẹ vẫn thương nhau vậy dù đã rước nhau về cũng lâu rồi, tớ cứ thấy thinh thích thế nào í, dù nó có hơi phiền chút xíu. Chắc chắn sau này tớ cũng sẽ cưới được một cô vợ xinh thiệt là xinh và đẻ ra một đứa con trai để cùng hành hạ nó, như bố mẹ đang làm vậy. Chắc là phải vui lắm, thế nên hai người mới làm vậy hoài ha.

. . . . .

Chiều hôm nay, mẹ tớ nấu ăn còn bố ở trên lầu ngủ. Chắc ổng đang dỗi vì oẳn tù tì thua và phải rửa bát tối nay; thường thì tớ mới là người làm thức ăn cũng như dọn dẹp sau cùng, nhưng do hôm nay nói xạo là có bài tập để làm nên bố mẹ mới nhượng bộ đó. Hơn nữa là hai người đang rảnh tay rảnh chân vì nghỉ dịch, chứ còn không là phải vi hành tới mấy chi nhánh khác nhau của hiệu thời trang do hai người làm chủ rồi, nghe nói làm việc đó cực như bò. Mấy bạn trong lớp của tớ lúc nào cũng trầm trồ là nhãn hàng đó rất là nổi ở Thái với Hàn đó, vậy nên bố mẹ chắc bận rộn lắm, phận làm con như tớ phải đỡ đần việc nhà một chút, hoàn cảnh gia đình khốn khó nên chẳng thuê được cô giúp việc nào kia mà.

Và nửa tiếng đó là thời điểm bình yên và thảnh thơi nhất của tớ, khi được ngồi một mình trong phòng học và chống cằm nhìn xa xa. Tớ không giống mấy bạn nam cùng tuổi hay náo động khác vì vốn đã được huấn luyện thành mỹ nam an tĩnh từ lâu, bằng quy tắc bất thành văn mà tớ luôn phải tuân theo từ bé: giữ yên lặng và không làm phiền khi bố mẹ hành sự với nhau. Mà nhật ký thân yêu biết rồi đó, cứ mỗi lần hai người ngồi chung một chỗ thì lúc đó sẽ có khối trò để hành sự. Và, cậu cũng tường tỏ luôn rồi, là ngoại trừ lúc đi toilet ra thì hai người lúc nào cũng ngồi chung một chỗ.

"Thằng nhóc này, ngồi đờ ra một chỗ mà bảo là làm bài á?"

Chết cha.

Thế là tớ phải xuống và tiếp tục nhiệm vụ nấu ăn của mẹ. Rồi sau khi ăn xong là rửa bát, vốn là nhiệm vụ của bố, trong lúc hai người đang rảnh rỗi và chơi rượt bắt nhau từ phòng ngủ lên đến tầng thượng, sau đó là từ tầng thượng ngược về bếp, vừa chạy vòng vòng vừa cười haha hihi hoho, đố anh bắt được em nè, đố em vờn được anh nè...

Tớ đang rửa bát trong lúc thực hiện theo phương châm mắt không thấy, tai cũng không nghe, thì vì một phút nông nổi hoặc lên hứng bất chợt gì đó, bố mẹ hăng hái kéo luôn cả tớ - với hai tay đang dính đầy xà bông rửa bát - lên trên lầu. Tớ bị lôi tuồn tuột suốt ba tầng cao chót vót mà mình vừa mất công lau dọn sáng nay, khổ thân lắm á, trong khi hai người lớn khỏe mạnh béo tốt kia chẳng hề có dấu hiệu muốn dừng lại, tiếp tục làm dơ hết cái cầu thang tớ đã làm cho sạch như lau như li.

"Dạ dạ dạ...?" - Lên tới vườn thượng, bố mẹ mới buông ra để tớ ngồi phịch xuống đất và thở hồng hộc vì căng thẳng. Sau khi thở như trâu xong thì ngay lập tức, Downy lễ phép hơn người đã nhanh chóng hỏi han, rồi mau mắn mở vòi xịt tưới cây mà rửa cái tay dơ. Chắc là do bố mẹ nghịch quá nên đất trồng hoa văng tung toé, thế nên mới gọi tớ lên đây dọn chứ gì, biết thế nên tớ với tay lấy chổi quét sân luôn chứ đâu cần chờ câu trả lời nữa.

"Ê ê quét chi zậy ông tướng? Bố mẹ thấy hôm nay trăng đẹp quá nên lôi mày lên ngó chung mà." - Bố nhướn mày khó hiểu rồi cười cười hài lòng - "Công nhận mày cũng lạ quá, bị ăn hiếp suốt mà hiền ghê, còn ngoan nữa chứ. Sau này, lúc có bồ á, đừng có zậy nha, mất công nó lại ăn hiếp mày thì bố mẹ xót không kể đâu cho hết."

Vừa tấm tắc khen con, bố Bambam vừa ngồi xổm xuống rồi lấy cái cằm lởm chởm râu cọ cọ vào má tớ. Ui cha, đúng là đau như tớ từng nghĩ khi thấy mẹ phải hứng chịu điều này, nhưng cũng nhột nhột và vui vui khiến tớ cười hì hì hì khe khẽ trong miệng. Hôm nay hơi kì nha, nên tớ nói trước để lát nữa không bị chửi:

"Con còn mấy cái bát chưa rửa xong..."

"Ôi thôi thôi mệt quá, bữa nay mẹ miễn cho Downy rửa." - Mẹ xua xua tay, mặt nhăn nhó rồi bế bổng tớ lên - "Trăng đẹp quá kìa, to quá trời là to luôn, đẹp hông Downy?"

Tớ gật gật, vẫn còn ngờ ngợ. Nhưng rồi mẹ Lalisa thơm tớ một cái chụt lên trán và ôm tớ thật chặt, còn bố thì cười sang sảng dù nghe rõ ràng có mùi ghen tức, mà như thế là được rồi.

Kết luận: dù sao thì Downy đây cũng không phải là kẻ bị bạc đãi như tớ từng nghĩ, bố mẹ phải luôn thương con nhiều lắm chứ, có điều nhiều lúc cũng phải nhường chỗ cho người ta thương nhau, chịu khó bị đì xíu xíu thôi cũng được ha...

Mặc dù sau đó, khi xuống dưới nhà, tớ vẫn phải tiếp tục rửa bát và lau nhà và gọt táo và xếp đĩa, nhưng mà lần này là làm cùng với bố Bambam và mẹ Lalisa, thế nên á, là cho đến giờ thì tớ vẫn tin là mình có một gia đình hạnh phúc nhứt trên đời, có bố thương con, mẹ thương con và con thương cả nhà.

Bhuwakul, Downy.

based on a true story.

finished writing; 12/05/2020
written by wynniez?

a/n: cái "true story" chính là nói đến gia đình tớ đó, bố mẹ cưng tớ lắm nên trong nhà không có ai là bé Downy hết trơn, nhưng mà vụ rượt bắt nhau lên sân thượng hay hỏi đi hỏi lại anh có yêu em không đồ này kia thì đều là sự thật hết chứ hông có hề phóng đại gì đâu, mấy chuyện này cũng trở thành lẽ thường tình với tớ rồi 🤦‍♀️

huhu một lần nữa xin lỗi cậu, người bị tớ nhận đơn, vì lí do là cái này vừa xàm tró vừa kì cục huhuhu, đúng là tên càng dài thì shot càng ngộ á 🙎🏽‍♂️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net