06. moments; bamlice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

from beengie92

to @agn_chanrose



1.

Có hai yếu tố để có thể làm quen với Lisa, idol quốc dân. Thứ nhất là bầu trời đêm đen đặc lấm tấm sao của vùng ngoại ô. Thứ hai, bạn phải là Bambam.

Bambam đã gặp Lisa ngồi khóc dưới một gốc cây, dưới bầu trời đêm đen đặc lấm tấm sao của vùng ngoại ô. Lúc ấy em mặc chiếc đầm trắng đính kim cương lấp lánh, khiến Bambam có cảm giác rằng em còn lấp lánh hơn những ngôi sao trên trời.

Lisa ngồi khóc đến thảm thương nơi bóng đêm đặc quánh dưới gốc cây, đã tối lại còn tối thêm, chỉ có những viên kim cương trên chiếc đầm lộng lẫy thi thoảng hắt lại ánh sáng lấp lánh. Tại nơi đó, Bambam đã kéo em ra khỏi bóng đêm cô độc, chỉ cho em thấy ánh sáng lấp lánh đến từ những ngôi sao trên trời.

Bambam đã theo chân Lisa từ bữa tiệc cả hai cùng dự, theo em đến tận vùng ngoại ô và nhìn em khóc. Không ai là không biết chuyện tình như cổ tích của em và một vị tiền bối đáng kính. Đến cái ngày mà em nghĩ anh ta sẽ cầu hôn em với tình yêu đong đầy nơi đáy mắt thì những gì anh ta trao cho em chỉ là lời chia tay và xin lỗi. Nhiều người chỉ trỏ em, tội nghiệp em, vì vị tiền bối ấy đã có người con gái khác, còn em chẳng qua, chỉ là món đồ chơi anh ta chơi tạm trong một thời gian dài. Anh ta đã giúp đỡ em trong những năm em vừa chập chững tiến vào KPop, anh ta là mối tình đầu tinh khôi mà em nâng niu nhất.

Em ngồi thật lâu dưới bóng cây, lần đầu tiên suy nghĩ về chuyện rời KPop, thật nghiêm túc. Em không quan tâm muỗi đốt sưng cả chân, em không quan tâm người qua lại có nhận ra em hay không, em không quan tâm nước mắt làm cho gương mặt kiều diễm được tô vẽ cẩn thận trở nên nhem nhuốc như thế nào. Em chỉ biết niềm tin về tình yêu trong em đang vụn vỡ.

Vào khoảnh khắc em tưởng mình buông bỏ tất cả, buông bỏ lớp mặt nạ, buông bỏ sự kiêu kỳ, buông bỏ fan và tất cả, thì một bàn tay lại kéo em ra ngoài ánh sáng. Đó là một ca sĩ trẻ cũng xuất hiện ở bữa tiệc của em, Bambam. Bambam đã nhìn chằm chằm vào em suốt hơn hai tiếng đồng hồ từ khi bữa tiệc bắt đầu. Không ngờ cậu ta dám đi theo em đến tận vùng ngoại ô.

Ánh trăng sáng lờ nhờ chiếu rõ sự thảm hại của em và gương mặt điển trai của người ấy.

"Chị định làm gì vậy, tiền bối?" Bambam buông tay ra, nhìn một lượt toàn thân Lisa, rốt cuộc là ăn phải gì mà nửa chừng bữa tiệc đã bỏ đi mất, chưa kể trước đó gương mặt cũng đã cau có khó chịu.

"Sao cậu không ở lại bữa tiệc?" Lisa điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng không thể chỉnh lại lớp trang điểm loang lổ, "Tại sao lại đi theo tôi, hậu bối?"

"Em là fan của chị nên trong bữa tiệc hôm nay, người em chú ý nhất là chị. Em thấy chị rời đi nên muốn đi theo hỏi chuyện gì đã xảy ra." Bambam từ tốn giải thích, xót xa nhìn vào đôi chân sưng vù do muỗi đốt của Lisa.

Lại một ca sĩ mới nổi muốn cọ nhiệt em nữa rồi. Em đã quá chán nản với việc cứ phải cười cười và tỏ ra mình thân thiện, vả lại, em cũng quyết định mình sẽ buông bỏ tất cả, nên việc đầu tiên em làm, sẽ là quát vào mặt cậu ca sĩ mới nổi thân thiện này, đuổi cậu ta đi. Rồi ngày mai em sẽ lên trang nhất với tiêu đề "Lalisa giả tạo, dọa nạt hậu bối", nhưng đó chẳng phải cách nhanh nhất sao.

"Tôi biết loại người như các cậu, loại ca sĩ không có tài năng muốn cọ nhiệt tôi để nổi tiếng. Tôi nói cho cậu hay, tôi chán nản về cái thế giới idol này lắm rồi."

"Có chuyện gì vậy Lisa? Chị chia sẻ nó với em được không?" Bambam nhìn chiếc váy đính kim cương của Lisa, chúng lấp lánh như những vì sao trên trời, mà Lisa thậm chí còn lấp lánh hơn.

"Tôi sẽ rời KPop." Lisa nhìn vào mắt cậu ta. Mắt em đỏ ngầu vì vừa mới khóc một trận ra hồn. Em muốn rút tay mình ra khỏi tay người kia, nhưng lại không thể. Bambam siết chặt lấy tay em, như thể chỉ cần buông ra là em sẽ chạy đi mất.

"Chị định rời KPop?" Ánh mắt Bambam lần tìm ánh mắt em trong ánh sáng lờ nhờ của ánh trăng, rồi cuối cùng em nghe thấy tiếng cậu ấy thở dài, "Chị say rồi, em đưa chị về."

Em say gì chứ, có mà say giả dối. Rượu thì không được phép uống, tình thì tự bỏ mình đi, coi như em say màn đêm mất rồi, cô đơn hóa ra là mật ngọt. Thế mà em cũng ngồi yên để Bambam đưa về.

2.

"Lis, có bạn em đến này." Anh quản lý với gương mặt đỏ gay gõ cửa phòng em một cách mất kiên nhẫn. Anh ta đang không vui vì chuyện hôm qua em tự tiện bỏ về trước, để lại anh ta say mèm nhếch nhác ở bữa tiệc.

Lisa hơi chần chừ, bạn nào lại đến vào ngày hôm nay vậy. Vừa nghĩ, em vừa ló đầu ra, hỏi quản lý một câu ai vậy. Anh ta đáp lại không biết rồi bỏ đi.

Em khó chịu bước ra phòng khách. Áo ngủ thì xộc xệch, mắt thì sưng húp, tóc tai rũ rượi, gương mặt trông rất rất thảm hại. Bambam ngồi giữa nhà em, khoanh tay nhìn em đầy yêu thương.

"Cậu đến nhà tôi làm gì? Chúng ta đâu có quen nhau?"

"Chưa quen thì giờ quen, do em biết nhà chị rồi, và thấy cái bản mặt mộc kinh khủng của chị, nên được thăng cấp lên mức bạn thân." Nhanh như cắt, cậu ta dùng điện thoại chụp em đang đứng chống nạnh, ra vẻ hả hê.

"Rồi giờ cậu đến đây làm gì?" Lisa vẫn chống nạnh, cố giữ mình bình tĩnh. Em biết lúc này không thể tỏ ra hoang mang. Mặc dù em nói muốn rời KPop thật, nhưng em không muốn tấm ảnh thảm hại ấy lên trang nhất của Dispatch.

"Hôm nay chị không có lịch trình, nên em đưa chị đi tẩy não."

Sau khi để stylist và thợ trang điểm của bên Bambam làm cho bộ dạng của mình không trở nên quá khó coi, em miễn cưỡng cùng Bambam xuất phát đi tẩy não.

"Đi đâu? Thẩm mỹ viện hả?" Lisa vừa cài dây an toàn vừa hỏi, câu hỏi không khó khiến Bambam cười nhẹ, nhưng cậu hậu bối ấy không trả lời. Tẩy não chứ có phải tẩy da chết đâu mà đòi đến thẩm mỹ viện.

Bambam lái xe đến khu ngoại ô hôm trước, đi sâu hơn vào khu vực Lisa chưa từng bước đến. Cuối cùng dừng trước một ngôi nhà trông giống một viện dưỡng lão. Lisa không khỏi hoang mang, vào viện dưỡng lão để làm gì?

"Em dẫn chị đến gặp fan của mình, các bạn ấy muốn nghe chị hát."

Lisa tò mò theo sau Bambam, cậu ấy dẫn em đến một chiếc bục cao hơn dùng để làm sân khấu, trước mặt hai người đang có rất nhiều bạn trẻ, tuy không nhiều bằng lượng người đến concert của em nhưng cũng là nhiều, có nam có nữ, ngồi ngay ngắn trên ghế và ở kế bên mỗi người đều có cây gậy xinh xinh.

"Đây là những người fan của chị, họ yêu thích chị chân thật nhất, vì họ chỉ có thể cảm nhận chị bằng trái tim. Họ không thể biết hình ảnh chị ra sao, gương mặt chị xinh đẹp thế nào, vì họ không thể nhìn, họ chỉ dùng đôi tai và trái tim để cảm nhận và yêu thích chị thật lòng."

Lisa đánh mắt nhìn xuống, nơi những bạn trẻ không thể nhìn đang ngồi ngay ngắn chờ đợi.

"Họ đã đợi ở đây từ sáng đến giờ. Chắc chị chưa bao giờ biểu diễn cho fan khiếm thị nghe."

Sau đó Bambam bước ra phía trước, nắm lấy micro và nói thật rõ ràng rành mạch, "Lisa của các bạn đang ở đây, hôm nay cô ấy sẽ trình diễn tất cả các ca khúc từ lúc debut đến giờ, và cả những ca khúc mà mọi người yêu cầu nữa."

Suốt mấy tiếng đồng hồ sau, Lisa chỉ có thể hát và hát. Lần đầu tiên em trình diễn mà không cần nhảy nhót, em chỉ cần ngồi hoặc đứng tùy thích, và dồn sức ca hát thật hay, để bù đắp cho những người không thể nhìn thấy được em. Cứ thế em hát hết tất cả những bài hát từ lúc debut đến hiện tại, những bài hát mà em chỉ nhớ lời mang máng do fan đề xuất, em chăm chú nhìn bọn họ trìu mến, cố gắng hát thật ngọt ngào để họ cảm nhận được rằng em thật lòng muốn họ nghe được.

Bên cạnh em, Bambam như muốn thu hết hình ảnh em vào đáy mắt. Nếu em khát khô cổ họng thì cậu ấy sẽ chuyển cho em một chai nước, nếu em quên lời thì cậu ấy sẽ nhắc cho em, nếu em cần có một người hát đôi thì cậu ấy sẽ cùng em trình diễn.

Em hỏi cậu ấy, vì sao lại muốn em hát cho fan khiếm thị nghe. Cậu ấy chỉ dịu dàng bảo em, "Nếu thật sự muốn rời bỏ KPop, thì hãy nói cho những người ngồi dưới nghe."

Nhìn em chần chừ, Bambam chỉ thở dài, "Không nỡ đúng không. Đến việc đơn giản vậy chị cũng không làm được, hãy ở lại đi, Lalisa à."

3.

Sau ngày hôm ấy, Lisa bắt đầu một mối quan hệ tốt đẹp với Bambam. Sau đó mới vỡ lẽ Bambam bằng tuổi mình, thế mà cậu ấy cứ xưng chị chị em em làm Lisa tưởng Bambam là thằng nhóc nào đó muốn dạy đời em.

Cả hai dính nhau như sam, chuyện thân nhau nhanh chóng được đồng nghiệp và fan biết rõ. Để tẩy não em, mỗi tuần sẽ có một ngày cậu ấy dẫn em đi làm từ thiện, làm nhiều chuyện mà em cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ làm. Em nhớ mãi khoảnh khắc cả hai lóng ngóng ôm những bạn khiếm thị, khoảnh khắc hát và ở bên cạnh những người già ở viện dưỡng lão.

Cứ mỗi lần em muốn rời đi, Bambam sẽ kéo em ở lại và chứng minh cho em thấy em không thể nào rũ bỏ thế giới KPop này. Thế nhưng em hỏi vì sao Bambam lại luôn tìm cách níu em lại thì cậu ấy không trả lời.

Có một hôm Lisa tìm được một khối đủ sắc màu trong mớ đồ dùng cá nhân của Bambam, em tò mò lấy ra để nhận một cái cốc đầu vì tội không xin phép. Sau khi xoay xoay cái khối lập phương ấy, Lisa đã biến nó trở thành một khối màu sắc lẫn lộn, nhìn không được đẹp như lúc đầu nữa. Bambam gọi nó là rubik, Bambam ví nó như cuộc đời em.

Bambam bảo khối rubik ấy như cuộc đời em, có đủ màu sắc, nhưng hỗn loạn, nhìn vào khiến cho người khác cảm thấy thật nhức mắt, và khiến cả em mệt mỏi trong việc giải nó. Nhưng đối với Bambam, những vấn đề của em, cậu ấy có thể dễ dàng xoay sở, như là dễ dàng xoay khối rubik về lại các màu của nó, mỗi mặt một màu.

Khi đã phân loại cuộc đời đâu vào đó, việc con người ta cần làm chỉ là lựa chọn, lựa chọn mặt đen tối hay mặt màu hồng?

Bambam khẽ hát một câu hát trong lúc tay cậu ấy mân mê khối lập phương sắc màu.

"Please don't say a word
Xin em đừng nói gì cả

Cuz they all have been said now
Vì những gì cần nói đều đã nói ra cả rồi

Like a journey coming to an end
Tựa như một cuộc hành trình đã đi đến hồi kết

You say
Em nói

Let it run like a river
Hãy để mọi thứ trôi đi như dòng sông

Wild and without a care
Tự do và chẳng chút bận tâm

Just like the days
Giống như những ngày

We were young, and fumbling
Chúng ta còn trẻ dại và vụng về."

Cuối cùng Bambam trả về cho em khối rubik hỗn loạn, bảo em tự giải, sau đó tự chọn màu sắc cho riêng mình. Giống như cậu ấy trả cuộc đời về cho em giải quyết, và bảo em chọn lấy cách mà em nên sống.

4.

Vào một buổi sáng nọ, lúc ba giờ mấy phút sáng, Bambam sang nhà em gõ cửa, phá hỏng giấc ngủ hiếm hoi, rồi lôi em lên máy bay bay về Thái trong tình trạng không hành lý, không chuẩn bị. Giống như Bambam vậy, cậu ấy đến bên em không chút chuẩn bị nào, cứ tự nhiên tiến vào thế giới của em và ngang nhiên thay đổi nó.

Hai đứa bay sang thái vào tờ mờ sáng, rồi khi trời sẩm tối lại mệt lả người bay về Hàn để chuẩn bị cho lịch trình ngày hôm sau. Hôm đó Bambam dẫn em đến một cô nhi viện lớn.

Em ngồi trò chuyện cũng các bạn nhỏ ở đó. Vì không còn ai trên thế giới này là người thân ruột thịt của mình nên các bạn ấy rất có tinh thần tự giác, như thể trưởng thành nhanh hơn các bạn cùng trang lứa. Em nhảy nhót, em hát, em rap, em dạy các bạn ấy cách nháy mắt. Em và Bambam đã cười đùa rất vui cùng đám nhóc.

Em dạy các bạn nhỏ cách viết chữ, Bambam kể cho các bạn ấy nghe về thuở nhỏ cậu ấy lơ là việc học và bị đánh ra sao để nghe các bạn ấy nghiêm túc bảo rằng làm như vậy không ngoan tí nào. Đến trưa thì Bambam và Lisa cùng nhau phát từng khay cơm ngon lành cho các bạn, còn bản thân hai người không cần ăn cũng thấy no, không cần nghỉ cũng thấy tràn đầy năng lượng. Các bạn nhỏ có vẻ không muốn ngủ trưa, hại Lisa và Bambam cứ phải đi dỗ từng bạn ngủ ngoan, sau đó Lisa hát một khúc hát, các bạn nhỏ cũng chịu ngoan ngoãn thiếp đi.

Lisa và Bambam nhìn các bạn ngủ ngoan, rồi nhón chân bước ra ngoài, ngồi cạnh nhau ngoài ban công, lúng túng không nói gì. Bỗng nhớ lại một giai điệu trong đầu, mặc kệ Bambam ngồi cạnh, Lsa ngâm nga rồi hát khe khẽ một vài câu hát, và Bambam cũng hát theo.

"Everything fades away
Mọi thứ rồi cũng sẽ phai nhạt dần

Let it go by with a flow
Hãy để chúng cứ thế trôi qua

Really wish i could stay,
Tận sâu trong lòng mong rằng em có thể ở lại,

But you know me
Nhưng anh biết mà"

Bambam nhìn Lisa trìu mến, cô gái hôm nào tự đẩy mình về phía bóng tối, nay đã chịu đứng dưới ánh mặt trời, khe khẽ hát một khúc hát thanh xuân. Lisa còn chói hơn cả mặt trời, em đã chiếu rọi một quãng đường của Bambam, và cả của rất nhiều người khác nữa.

"All the moments we shared
Những khoảnh khắc ta cùng chia sẻ

Are not going anywhere
Vẫn vẹn nguyên như ban đầu

Never quite understood it
Anh chưa bao giờ thật sự hiểu được những điều đó

When you told me

Khi em nói với anh"

Tiếng lẹt xẹt làm cả hai dừng lại, Bambam và Lisa cùng quay người lại nhìn, một cô bé đứng khép nép ở đó, có lẽ đã bỏ ngủ trưa chạy đến. Cô bé ấy đen nhẻm, cao gầy nhưng có nét xinh xắn trên gương mặt. Cô bé ấy muốn nói chuyện với Lisa, Bambam tỏ ý muốn rời đi thì Lisa ngăn lại, như sợ khi Bambam đi thì sẽ không còn ai kiểm soát bản thân em nữa.

"Em thích chị lắm, thật ra em muốn theo đuổi hình tượng của chị, em muốn trở thành một idol. em sẽ cố gắng hết sức."

Lisa chỉ biết nhìn cô bé đó, hẳn là phải lấy hết can đảm của mình ra nói chuyện với em, hai tay cứ xoắn vào nhau và mặt thì cắm xuống đất. Em khẽ nâng mặt cô bé lên, mỉm cười, "Vậy chị sẽ luôn ủng hộ em."

Lisa nói cười một chút với cô bé rồi nhìn cô bé ấy chạy đi, bây giờ chắc cô bé sẽ ngủ yên giấc. Em đã tỏa sáng như vậy đối với cuộc đời người khác, như cách em chiếu sáng cuộc đời Bambam.

Sau khi cô bé ấy rời đi, Bambam lại tiếp tục ngồi cạnh Lisa, cả hai chìm vào suy tư, không hát hò, cũng không nói gì với nhau. Ánh nắng vàng xao xuyến bao trùm lên những căn nhà xập xệ, còn trên cao là bầu trời.

Cả hai đã ở cạnh nhau, từ bầu trời Thái Lan mùa hạ đến bầu trời Hàn Quốc mùa đông.

5.

Anh quản lý giật mình khi thấy Lisa ngồi thu mình thành một nắm ở phòng khách, tv đang chiếu cách chơi rubik, còn em thì đang xoay xoay vặn vặn trông đến vật vã.

"Làm gì đấy tiểu thư?"

"Học chơi rubik ạ."

"Để làm gì?"

"Để chọn màu cho cuộc sống của em."

"..." Có phải làm việc nhiều quá nên ngáo luôn rồi không?

Không quan tâm đến anh quản lý, em tiếp tục chú tâm vào khối lập phương rắc rối, mải xoay, Lisa không nhận ra tv đã chuyển sang bài hát em hay lẩm nhẩm trong vô thức, bài hát mà chỉ vô tình nghe Bambam hát, em cũng say mê theo.

"Just close your eyes
Chỉ cần khép mi lại

And i be right by your side
Và anh sẽ đến bên cạnh em

Cuz memories don't say goodbye
Vì những ký ức ấy chẳng nói lời tạm biệt đâu"

Hình như, lúc cả hai ngồi cạnh nhau nơi ban công của cô nhi viện, cùng hát bài hát này trong cái nóng hầm hập ban trưa, Bambam đã chuẩn bị hát câu đó mà, nhưng em không được nghe rồi.

Đến lúc Lisa chân chính giải được khối rubik màu mè rắc rối ấy cũng mất một khoảng thời gian.

Đến khi Bambam tận mắt nhìn thấy Lisa cầm khối rubik trả về cho mình, cũng phải giật mình suy nghĩ cũng đã lâu hai người không còn đi chơi với nhau. Bambam bận rộn với lịch trình comeback của cậu ấy, còn em bận rộn với cuộc sống của riêng em.

"Cảm giác tự mình giải được như thế nào?" Cậu ấy nói vội với em, trước khi vội vã đi lịch trình, thế là không kịp nghe câu trả lời của em rồi.

"Lạnh, chỉ cảm thấy lạnh." Em thật sự muốn hét vào mặt anh như thế. Thật sự rất lạnh, nhiều đêm em ngồi ngoài phòng khách mày mò cách xoay khối lập phương màu mè ấy, quên đi cả cái lạnh của buổi đêm Hàn Quốc. Vì không có Bambam nên chẳng có ai nhắc nhở em đi ngủ, vì không có Bambam nên chẳng có ai bảo em mặc áo ấm vào.

Bambam bước đến cuộc đời em với mục đích khiến em thay đổi suy nghĩ tiêu cực và ở lại KPop. Em đối với cậu ấy trước đây là một idol, là một tượng đài. Còn bây giờ, sau khi cậu ấy chấn chỉnh lại cuộc sống của em, em chẳng là gì trong lòng cậu ấy cả. Cậu ấy vứt lại cho em khối rubik, bảo em mò cách giải, khi em giải ra rồi thì không thèm quan tâm đến kết quả.

Lisa bắt đầu siêng đi show, bất cứ show nào có Bambam, em nhất định đòi quản lý đi cho bằng được. Lisa bắt đầu siêng quan tâm đến Bambam, nếu như trước đây, chỉ có Bambam quan tâm em thì bây giờ đêm nào Lisa cũng gọi điện làm phiền bất chấp nắng mưa. Bambam đang trong đợt tập luyện cho đợt comeback mới. Mỗi đêm, vừa xách cái thân tàn về nhà, còn bị Lisa gọi điện thăm hỏi đủ chuyện, Bambam cũng rất khó chịu, nhưng ai nỡ gắt với crush bao giờ.

"Cậu biết vì sao tớ luôn tìm cách níu giữ cậu lại không Lis?"

"..."

"Vì cậu là người rất đặc biệt trong cuộc đời tớ. Trước đây là idol, bây giờ còn hơn cả idol nữa."

"..."

"Tớ không phải dạng thích chơi đùa với cuộc đời người khác, nên tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu."

"..." Khoan khoan, đã ai nói gì cậu đâu Bam...

"Chờ tớ một chút nữa nhé, để tớ giàu hơn đã rồi cậu muốn rời KPop thì tớ cũng chiều."

Everywhere I go

You are always there with me

And I was always scared to face the truth

Now I'm still

Waiting right here for you

To hold you in my arms again

Just like the days

We were young and fumbling.

finished writting;
11/04/2020
én.

hmm, xin lỗi cậu vì cái kết dẩm dở :) tớ viết quả đơn này trải qua bao mùa deadline dí sml nên nếu không hay thì cậu cứ thỏa mái ném đá huhu =((( mong cậu sẽ đến đặt lần sau hjhj

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net