hai mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phạm tội? Phạm tội là sao?

Sarang dịch người ra một chút, ngơ ngác hỏi. Nhìn biểu cảm của em, gã không dám vấy bẩn tâm hồn em vào thời điểm này. Cố gắng điềm tĩnh lại.

Taehyung buông người em ra, ngồi thẳng lại, nói.

- Không có gì, ăn kem đi. Sắp tan hết rồi.

Gã múc một muỗng trong hủ nhỏ ra rồi ăn, bản thân đã gần ăn hết một hủ. Vẫn thấy người kia bên cạnh nhìn mình.

- Em nhìn cái gì?

- Hả?

- Định để tôi ăn hết chỗ này sao?

- Đâu có, em ăn cùng chú!

Sarang mỉm cười, nhanh nhẹn cũng lấy một hủ vị vani cho mình.

- Chú thích vị dâu hả?

- Không hẳn.

- Ồ.

Taehyung bình tĩnh ngã ra sau ghế nghịch điện thoại, nói.

- Thích ăn dâu, sinh tố dâu, một lát sandwitch phết mứt dâu. Cái gì đó ăn kèm với dâu, chứ không thích đồ ăn có vị dâu.

Sarang bên cạnh vui vẻ gật đầu.

- Em cũng thích ăn dâu đó! Nhìn cái màu đo đỏ của nó thôi là đã muốn chảy nước miếng. Thật không ngờ, chúng ta giống nhau điểm này đó nha.

Gã ngừng hành động bấm điện thoại vài giây, sau khi nghe em nói chỉ bật cười nhẹ.

- Nếu chú thích tới vậy, sáng mai em sẽ đi mua cho chú một hộp to như vầy nè.

Sarang vừa nói vừa diễn tả, gã ngước mắt lên nhìn. Cũng chỉ vô thức cười.

- Em mắc công như vậy làm cái gì?

- Mắc công gì chứ? Chỉ mua dâu cho chú thôi mà. Cũng không phải mò ngọc trai dưới đáy biển.

Taehyung nhìn em ngậm muỗng kem trong miệng, phồng phồng hai má chấn vấn. Chồm người tới lấy cái muỗng ra từ miệng em bỏ xuống, nói.

- Không cần, ngày mai chúng ta cùng đi.

- Cùng đi? Đi đâu?

Taehyung búng trán em một cái.

- Ngốc, chứ em vừa nói sẽ làm gì?

- Đi mua dâu cho chú.

- Ừ, thế đấy. Nhưng đổi lại, tôi đi cùng em.

- ...

Gã nựng cằm em một cái.

- Em ngơ ra làm cái gì?

- À? Không có, vậy... ngày mai đi mấy giờ?

- Rạng chiều, lúc đó thời tiết không quá lạnh, lại có chút nắng. Phù hợp cho em ra ngoài chơi.

Sarang thấy được ánh mắt ôn nhu của gã cùng lời nói đều đều bên tai. Không khỏi vui vẻ mà đáp lại  "Dạ được!"

_

Tối hôm đó.

Bên trong một quán cà phê nhỏ, không gian ấm cúng mà bình yên. Dáng người Jung Hoseok điềm tĩnh nhăm nhi tách trà nóng, đợi phục vụ mang đồ uống đem ra.

Bản thân tạm lấy xuống một cuốn sách màu xanh dương trên giá sách bên cạnh, bắt chéo chân ngồi đọc.

Đến khi phục vụ trở lại, đặt nhẹ nhàng ly capochino coffee lên mặt bàn sau đó rời đi. Hoseok đưa mắt nhìn làn khói bốc lên nghi ngút, tự cảm thấy chắc chắn uống thứ này vào sẽ rất ngon và ấm bụng, rất phù hợp cho thời tiết bây giờ.

- Jung tiên sinh, đã đến lâu chưa?

Hoseok vừa định đọc tiếp cuốn sách thì bất chợt nghe được giọng nói đồng thời âm thanh đế giày cao gót bước tới, đành dở dang mà gấp lại để qua một bên.

- Không lâu lắm, ngồi xuống đi.

Dáng người mảnh khảnh yên vị trên ghế, liền có phục vụ chạy tới cho gọi thức uống.

_

- Ngày hôm qua, em vừa làm được một chuyện tốt.

Giọng nói trong trẻo cất lên cũng không khiến cho Hoseok rời khỏi quyển sách.

- Chuyện gì?

- Heo II Chong, anh biết người này chứ?

- Ừa biết.

- Một tuần trước, ông ta muốn hợp tác với KT, tiềm đủ mọi cách để lấy lòng được Chủ tịch Kim Joon Jae, rốt cuộc thì bất thành. Nhưng ông ta không biết, công ty nhà em đang hợp tác với KT. Gan trời dám sai người lẻn vào KT để cướp lấy hợp đồng mảnh đất lớn nhất nhì ở Seoul. Vô tình bị em phát hiện, đã đánh rơi giấy tờ xuống đất rồi chạy thục mạng. Anh xem, có phải ông ta quá hồ đồ rồi không.

Hoseok ưu nhã để lại cốc nước lên bàn, ngước mặt nhìn người kia, nói.

- KT có thể dễ dàng cho người lạ ra vào như vậy?

- Tất nhiên là không, đó giờ chưa hề có tay trong hay bị ám sát gì. Vốn an ninh rất nghiêm ngặt, chuyện này là do đánh ngất nhân viên tiếp tân vào lúc gần khuya. Em lúc đó vẫn đang ở KT, đang đứng đợi máy phô tô thì nghe tiếng cậy cửa ở phòng Chủ tịch. Lại thấy bóng người gấp gáp chạy nhanh ra ngoài, người thanh niên đó bắt gặp em đang đứng nhìn liền hoảng hốt làm rơi tờ giấy có chữ kí mà ôm vỏ bao bỏ chạy.

Hoseok gật gật mấy cái, thở hắt ra rồi nói.

- Coi như KT lần này là nhờ em giúp đỡ, chắc hẳn sẽ cảm kích dữ lắm.

- Em thấy không hẳn như lời của Jung tiên sinh, đúng là Chủ tịch có mời gia đình em một bữa cơm. Nhưng con trai ông ấy vẫn không nghe điện thoại của em suốt 3 ngày.

Hoseok khẽ nhăn mày.

- Ý em là Kim Taehyung?

- Đúng, không biết làm cái gì. Từ cái hôm nhậu nhẹt ở nhà anh ấy thì đã không nghe máy lẫn trả lời tin nhắn. Điên mất thôi. Jung tiên sinh, anh hãy mau nghĩ cách giúp em.

- Tự dưng hôm nay xưng hô khách sáo làm cái gì vậy?

- Cái này không quan trọng, quan trọng là bây giờ Taehyung đang lơ em. Thật là, ai đời lại bỏ mặc bạn gái mình như thế chứ?

- Bạn gái? Bae Ai, em hãy thôi tự nhận mình là bạn gái của cậu ấy đi.

Bae Ai để cái ly xuống bàn, vì dùng lực nên tạo ra âm thanh hơi chói.

- Cái gì mà tự nhận? Chúng em là hôn thê, trước sau gì cũng về chung một nhà. Em muốn thân mật với anh ấy trước...

- Taehyung không yêu em.

- Anh...

- Cậu ấy sẽ không làm vậy.

- Anh lấy chứng cứ gì mà nói? Anh không hiểu gì đâu Hoseok.

Hoseok bình thản nói tiếp.

- Nhìn đi, đến cái chức Giám Đốc mà cậu ấy cũng không thèm ngó. Thì nghĩ xem, cậu ấy sẽ chấp nhận nghe lời Chủ tịch Kim mà cưới em sao Bae Ai?

Móng tay sơn màu đỏ thẫm đã ghim chặt vào da tay, Bae Ai tới thở cũng không thông. Cô ta thích Taehyung, yêu gã họ Kim đấy đến điên cuồng. Không bao giờ chấp nhận rời xa gã, cũng không muốn nghe người khác bắt cô ta rời xa gã.

Cô ta tức giận đứng bật dậy, tông giọng nhẽ nhàng mà run rẫy phát ra. Đôi mắt chực chờ ngấn nước. Cố tình muốn Jung Hoseok nghe cho rõ.

- Không ai có quyền tạo khoảng cách cho em với anh ấy. Không ai có thể cắt đứt được tình cảm của em dành cho anh ấy.

_

- Và cũng không ai có thể khiến em dừng lại.

- ...

- Vốn dĩ em hẹn anh ra đây là vì cần anh góp ý để chinh phục Taehyung, nhưng không. Jung Hoseok, anh quả thật rất quá đáng.

Dứt câu liền cầm lên cái túi bên cạnh, một khắc quay lưng bỏ đi. Rất nhanh đã biến mất sau cánh cửa.

Hoseok buông quyển sách xuống, đau đầu bóp trán. Thở dài một cái liền ngẩn đầu lên, ngã hẳn người ra sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC