4. Hoàng đế là hồ tiên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. warning: cổ trang, song tính
(là lsh có lôz đó). ai ko nuốt dc kiểu thô tục loz cak thì click back nhs

. tui ko đọc cổ trang nhìu, chủ yếu là iu thít nên ngôn ngữ trog chap này sẽ cringe idk nma đại khái là ko như mấy fic cổ trang mng đọc=)))
. t ko bt t viết gì nữa lun í mong mng đọc hiểu=))) sếch th mà ko nhân văn đến thế đâu

. này chia ra 2 chap


Trịnh Chí Huân đứng giữa trận địa cánh Nam, khuôn mặt ngập sát khí bị dính lên vài giọt máu tanh tưởi. Thanh kiếm trên tay nhuộm đỏ thứ chất lỏng nhơ nhuốc, cả đôi giày sờn rách cũng không biết đã dẫm đạp lên những thứ gì.

Hắn đang đứng giữa một biển xác người.

Toà thành khổng lồ của triều Lý sừng sững, tấp nập người bỗng dưng rẽ thành hai luồng, để ra một đường đi cho viên cận thần cưỡi ngựa phi như bay về phía toà chính. Người dân đồng loạt hô hào, đồng thời quỳ rạp xuống trước đại hỉ chiến thắng:

"Cấp báo, Trịnh tướng quân dẹp tan quân xâm lược, đế chế bình yên, Lý triều toàn thắng!"

Cả đội quân vỡ oà, đồng loạt hô khẩu hiệu. Hoàng đế triều Lý Lý Tương Hách cũng không giấu nổi sự vui mừng, trên khuôn mặt vốn xa cách bây giờ lại rạng rỡ hơn nhiều. Các cận thần trong triều tập hợp tại đại điện trong vòng chưa tới hai canh giờ để tổ chức yến tiệc mừng chiến thắng, bao gồm cả chiến tướng Trịnh Chí Huân. Không quản thể chất kiệt quệ lẫn đường xa cách trở, dù đã được đặc cách khai trương một cung yến riêng trong phủ Trịnh sau ba ngày để có thêm thời gian bình phục sau đại trận, Trịnh Chí Huân đặc biệt muốn ăn mừng cùng triều thần và hoàng đế nên đã từ chiến trường về thẳng kinh đô, vết thương không nặng nên chỉ sơ cứu một chút là ổn.

Lang y thật sự có chút kinh ngạc, một trận đánh lớn như thế, Trịnh Chí Huân lại không sứt mẻ gì, cũng không bị trọng thương như mọi người tưởng tượng. Hắn lành lặn một cách đáng nghi ngờ, cùng lắm chỉ tìm ra ba vết thương hở trông có vẻ không nặng lắm, băng bó hai tháng là sẽ khỏi. Lang y bắt mạch, nhận thấy phần mềm bên trong cũng không bị tổn thương quá nhiều.

"Trịnh tướng quân quỳ xuống nhận lệnh"

Thái giám hất mặt lên trời, lập tức có một bản lệnh được cung nữ dâng lên. Y cứng nhắc tháo cuộn chỉ, dõng dạc đọc:

"Vì đã có công đánh tan quân xâm lược, Thánh thượng ban thưởng cho Trịnh tướng quân và Trịnh phủ hai ngàn chiến mã, hai cửu trùng lầu, hai trường săn bắn, năm vạn nhuệ binh. Trịnh tướng quân lãnh chỉ"

"Hạ thần cảm tạ công đức vô lượng của Hoàng đế"

Trịnh Chí Huân phát biểu mở tiệc, lập tức cả đại điện ngập tràn thanh âm náo nhiệt. Một số cận thần nghiêm túc bàn chuyện triều chinh tham ô, một số thần thì chỉ tập trung hưởng lạc trước mắt, đưa đẩy với mấy cô cung nữ vận xiêm y rực rỡ uyển chuyển bay nhảy trước mặt. Trịnh Chí Huân nhíu mày khi ngửi thấy mùi hoa đào quanh quẩn gần mình. Hắn khá thích hoa đào, bình thường mùi hương hoa đào khá nhẹ, nhưng không hiểu sao hôm nay lại gắt mũi đến thế.

"Trịnh tướng quân.."

Trịnh Chí Huân nhìn sang bên phải mình. Biết ngay mà.

Nói qua một chút, Trịnh Chí Huân là con trai ruột của huynh đệ kết nghĩa của Cựu hoàng Lý Tương Hi, sau trận đánh quân phản nghịch phía Nam hai mươi năm trước, cha ruột của hắn đã hi sinh anh dũng cho đại lục được tái sinh, hắn mồ côi được Cựu hoàng nhận làm con nuôi, xem như một đại hoàng tử mà đối xử. Cựu hoàng có tổng cộng một Hoàng hậu, tám vương phi, hậu sinh ra năm hoàng tử và bảy công chúa, thêm Trịnh Chí Huân cũng được coi như Lục hoàng tử.

Cựu hoàng Lý Tương Hi thực hiện đúng lời hứa năm xưa với Trịnh đại tướng, nuôi dạy và thương yêu Trịnh Chí Huân không kém gì các hoàng tử. Hắn từ nhỏ đã sáng dạ, thông minh, học một biết mười. Năm mười hai tuổi đã có thể tham mưu chiến lược, năm mười bốn tuổi đã thông thạo cưỡi ngựa, bắn cung, võ thuật, thậm chí vì quá xuất chúng mà không ít lần bị các phi tần trong triều ghen ghét, cướp mất sủng vị của các hoàng tử, công chúa khác. Hắn cũng không để tâm lắm, dù sao mục đích của hắn cũng không phải là những hư vinh này.

"Trịnh tướng quân...mừng ngài đại thắng trở về"

Trịnh Chí Huân mỉm cười đáp lễ, khách sáo nâng ly rượu trong tay mình lên uống. Là tam công chúa, người thương nhớ hắn đã tròn 7 năm.

"Đa tạ tam công chúa"

"Không biết đêm nay Trịnh tướng..."

Trịnh Chí Huân nhàm chán đến buồn nôn, đặt mạnh chén rượu xuống bàn gỗ lim, câu nói được công chúa thốt ra được nửa chừng liền im bặt. Nàng ra víu gấu váy, mắt hết liếc ngang lại liếc dọc, không dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Chí Huân.

"Tối nay tại hạ bận việc triều, xin công chúa thứ lỗi cho sự vô dụng của thần"

"Kh-không sao đâu, có thể để hôm khác"

Tam công chúa biết điều nhưng vẫn tiếc nuối xách bạch xiêm y rời đi, hộ vệ Thôi Huyền Tuấn ở bên cạnh níu áo hắn, mở mồm hóng chuyện:

"Đại nhân, tam công chúa đem lòng cảm kích ngài lâu như vậy, công chúa thật sự không có cơ hội sao?"

"Mày thích thì cứ cưới tam công chúa"

"Thần..."

Hộ vệ biết điều mà lui xuống. Ở bên cạnh hắn từ lúc hắn chỉ mới mười tuổi, đi theo làm chân sai vặt lâu như vậy cũng đủ biết từ lúc tam công chúa công khai mến mộ Trịnh Chí Huân, công chúa đã bày ra bao nhiêu trò, hi sinh bao nhiêu điều, cuối cùng trong 7 năm qua, Trịnh Chí Huân với công chúa chẳng có một tí tiến triển nào ngoại trừ mối quan hệ thân thích kết nghĩa kia. Nếu không phải Tam công chúa là hoàng nhi của Cựu hoàng, hắn chắc chắn sẽ chẳng để hình bóng của cô vào mắt, làm sao có thể nói đến chuyện tiến triển ái tình.

Hoàng đế Lý Tương Hách đứng trên lầu cao, chắp tay ra sau lưng, ngón tay thon dài xoay tròn vài vòng trong không trung, ngay lập tức hương anh đào tinh chế nhân tạo gắt mũi được xua đi hết, Trịnh Chí Huân ngồi ở dưới liền hít thở mạnh một hơi. Sự thoải mái làm các hộ vệ bên cạnh cũng theo đó giãn nở cơ mặt, tích cực tháo vát rót rượu.

Đã nhiều lần Cựu hoàng hỏi hắn về việc thành thân, dù sao cũng đã hai mươi tuổi, nên thành gia lập thất. Vốn dĩ Cựu hoàng cũng đã nhiều lần hùa theo tam công chúa bày trò tác hợp nhưng ngài lại thấy Trịnh Chí Huân không mấy yêu thích công chúa nên cứ để con gái làm gì thì làm mặc cho nàng cứ mỗi ba ngày lại vào cung phòng nài nỉ phụ hoàng gây sức ép cho Trịnh tướng quân.

"Phụ hoàng, phụ hoàng không tác hợp nghĩa là người không thương nhi thần!"

"Nếu con làm cho Trịnh Chí Huân nó thật lòng yêu thích con, ta sẽ một tay lo cho con hỉ sự lớn nhất kinh thành!"

Tam công chúa bực tức rời đi. Cô biết rõ trong lòng Trịnh Chí Huân đã có người khác, có điều chẳng thể nhìn ra đó là cô nương nhà nào, và trên cơ sở mù tịt về tình địch của mình, cô vẫn cứ tin nếu mình kiên trì, Trịnh Chí Huân nhất định sẽ là của cô.

Đúng như cô nghĩ, Trịnh Chí Huân đã có người trong lòng. Chắc chắn cả Lý triều nghe xong cũng phải chao đảo - là Đương kim Hoàng đế Lý Tương Hách.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net