Chương 4 [ Viết lại ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hẻm Xéo vẫn luôn đông đúc phù thủy qua lại, nhưng đông đúc nhất vẫn thường là ngày khai giảng. Khi đến tháng chín, đường sá của hẻm Xéo không còn dùng từ "đông đúc" để hình dung nữa, mà là "chật ních" người, thường là những phù thủy nhỏ đến tuổi học đi cùng người giám hộ hoặc những phù thủy vị thành niên đi cùng bạn bè. Tuy nhiên hẻm Xéo vào những dịp đặc biệt đấy mới nườm nượp người qua lại, còn đâu ngày thường thì có chút vắng vẻ.

Một người mặc áo chùng đen che kín từ đầu đến chân, mũ chùm kín nửa khuôn mặt, thậm chí nửa mặt dưới cũng bị che đi bởi phần cổ áo. Phải biết rằng thời tiết bây giờ mới là tháng sáu, có chút nóng nực mặc dù thời tiết thường thấy vào mùa này thường sẽ mưa rả rích, nhưng cơn mưa đó cũng chẳng thể rửa sạch được cái cảm giác nóng nảy đang thấm dần vào trong da thịt của mỗi người. Tuy rằng phù thủy ăn mặc như này không hiếm nhưng vào một ngày nắng nóng hiếm hoi thế này cũng làm người nhìn cảm thấy bức bối thay cho đối phương.

Đối phương tiến vào trong quán rượu duy nhất của hẻm Xéo, bên trong mặc dù không có mấy người nhưng tiếng nói chuyện vẫn rất náo nhiệt không kém những ngày đặc biệt. Nhanh chóng lướt qua vài phù thủy say sưa nói chuyện với nhau, cũng có vài tên ca thán gu ăn mặc nóng nực muốn chết của đối phương và có ý định mời hắn uống cùng nhưng lại bị đối phương lạnh nhạt từ chối, sau đó thì nhanh nhẹn lủi đi trước khi bị người khác gây khó dễ. Hắn đi đến quầy rượu rồi gõ nhẹ lên mặt bàn, thu hút sự chú ý của chủ quán.

"Ông còn phòng trống nào không ?" hắn hỏi chủ quán, giọng nói rất trầm và nhỏ, gần như là thì thầm. Mà trong quán rượu ồn ào này nếu như không đứng đối diện lắng tai nghe thì chẳng kẻ nào nghe thấy được đối phương đang nói cái gì.

Chủ quán Tom nhìn đối phương bằng ánh mắt ngờ vực và xoi mói nhưng ông vẫn đáp lại "Quán chúng tôi vẫn còn phòng trống, không biết ngài muốn thuê mấy phòng ?" đừng trách ông đa nghi hay xoi mói người khác, chỉ là mấy ngày nay Bộ pháp thuật kêu gọi người dân chú ý đến những kẻ khả nghi sử dụng pháp thuật hắc ám, hoặc những phù thủy có dấu hiệu khả nghi nên ông mới nhìn đối phương bằng ánh mắt như vậy. Ăn mặc kín mít không chừa nổi con mắt, vừa nhìn là biết hành tung bất định, quá khả nghi.

Đối phương đáp lại "Một phòng thôi." rồi đưa tay kéo phần cổ áo chùm kín mít nửa mặt dưới xuống, để lộ chiếc cằm gầy và làn da trắng bệch thiếu máu "Xin lỗi nhưng không biết ông có phòng nào không có cửa sổ hay phòng trong góc khuất ánh nắng không ?" đối phương dường như đang cố kéo ra một nụ ngại ngùng, nhưng trông lại càng méo mó bất đắc dĩ hơn bao giờ hết "Da tôi mẫn cảm với ánh sáng mặt trời nên mới phải chùm kín mít như này, nếu như chỗ ông không có thì cũng không sao."

Tom à lên một tiếng bừng tỉnh, dường như đã hiểu ra việc gì đó mà cả hai đang ngầm hiểu "Chúng tôi có dạng phòng đấy thưa ngài, có cửa sổ nhưng khuất ánh nắng, đảm bảo mát mẻ." ông thả lỏng người rồi nở nụ cười niềm nở với đối phương. Sau khi nghe kĩ giọng thì Tom đoán đây là một cậu trai trẻ hiền lành, chỉ là da hơi mẫn cảm nên mới trùm kín mít như vậy. Ông thở dài đầy kín đáo, trời nóng như này, cậu trai đây lại chạy ra ngoài làm gì không biết. Ở nhà tránh nóng có phải tốt hơn không.

Đối phương gật đầu rồi nói "Tôi lấy phòng đấy, cảm ơn ông." nói xong hắn liền mò trong túi áo chùng lấy ra một túi da nhỏ đặt lên mặt bàn "Tôi không rõ giá thuê phòng một đêm là bao nhiêu. Thú thật với ông là tôi nghe người khác nói nếu muốn thuê phòng thì đến quán Cái vạc lủng, tìm ông chủ tên Tom là được." Hắn kín đáo xoa tay vào nhau, tỏ vẻ bồn chồn "Bên trong túi có mười galleon, không biết thuê được mấy đêm vậy ?"

"Thuê được năm đêm thưa ngài." Tom đáp lại.

Đối phương gật gù, dường như rất hài lòng với giá cả của phòng, hắn nói "Vậy tôi thuê năm đêm, ông có thể dẫn tôi lên được không ?".

"Được chứ, chìa khóa của ngài đây." ông đưa chìa khóa phòng cho đối phương rồi dẫn hắn đi lên cầu thang bên cạnh quầy rượu, sau đó đẩy một cánh cửa ở cuối hành lang để lộ căn phòng có chút âm u, hơi lạnh từ trong phòng tràn ra bên ngoài, rất mát mẻ "Vì phòng khuất mặt trời nên có phần âm u, nhưng mùa hè lại rất mát nên cũng có kha khá người thuê. Chủ thuê trước vừa rời đi hai ngày, giường tủ và bàn ăn đều rất sạch sẽ, tuy nhiên đêm xuống thì phòng rất lạnh. Lò sưởi cũng có kết nối với floo nên rất tiện lợi." đúng như lời ông chủ nói, vừa bước chân vào căn phòng thì đã có cảm giác rất mát mẻ và thoáng khí. Đồ dùng vẫn còn rất mới, cửa sổ lớn có rèm che đảm bảo riêng tư, giường đơn, một cái bàn gỗ với hai cái ghế và một chiếc tủ cỡ vừa.

"Căn phòng rất vừa ý tôi, cảm ơn ông." hắn nói với ông chủ, Tom nghe thấy vậy cũng vui vẻ nói với đối phương vài câu rồi rời đi.

Sau khi khuất bóng người, hắn liền đóng cửa, sau đó đến cửa sổ rồi đưa tay khép tấm rèm màu be lại. Sau khi xác nhận xung quanh đã đủ an toàn, hắn liền cởi áo chùng rồi đặt lên giường, để lộ một mái tóc đen rối bời vì đội mũ trùm quá lâu.

Không sai, cái kẻ giữa trời nắng nóng mà vẫn trùm kín mít này không ai khác ngoài Harry Potter danh tiếng lẫy lừng đang làm mưa làm gió trên các trang báo với hành tung bí ẩn của mình. Hầu như mọi người đều đang thắc mắc rốt cuộc Cứu thế chủ đang ở đâu sau lần "tấn công" đẫm máu của tàn dư Tử thần thực tử với ngôi nhà của mình, có lẽ Cứu thế chủ đang bị thương rất nặng nên tạm thời vẫn chưa xuất hiện, hoặc có kẻ lớn gan hơn nói rằng có khi Cứu thế chủ đã chết mất xác trong cơn hỏa hoạn kia rồi. Và cũng có rất nhiều suy đoán khác nhau, người dân thì thầm bàn tán, các quan chức Bộ pháp thuật thì đứng ngồi không yên như đang ngồi trên một chiếc chảo nóng có thể nướng chín họ bất cứ lúc nào, nhưng ai cũng không ngờ rằng Cứu thế chủ trong lời của họ không những không bị thương hay là hóa thành tro cùng ngôi nhà của mình mà lại tự tại xuất hiện trong hẻm Xéo và đến quán Cái vạc lủng thuê một phòng trọ.

Harry đặt túi không gian lên chiếc bàn gỗ duy nhất trong căn phòng, sau đó lôi từ trong túi không gian ra một chiếc gương cầm tay nhỏ bằng gỗ, hiển nhiên là gương hai mặt. Nhưng cậu không liên lạc cho ai cả, cậu không dám chắc chuyện đặt niềm tin vào ai ngoài bản thân mình và các sinh vật bị trói buộc bằng khế ước pháp thuật khác liệu có bị phản bội hay không. Harry không muốn mạo hiểm vào chuyện có thể xen ngang kế hoạch của cậu.

Vuốt ve mặt kính phản chiếu khuôn mặt của mình, đôi mắt đỏ bình thản nhìn vào màu sắc của bản thân ánh lên mặt gương.

Phải rồi, mắt đỏ.

Harry nheo mắt lại nhìn sắc máu lạnh lùng phản chiếu trên tấm kính, chiếc kính cũ đã bị vất đi, thay vào sắc xanh dịu dàng lại là một màu đỏ diễm lệ chói mắt.

Ngoại trừ con gia tinh Joe, thậm chí đến Harry cũng phải giật mình khi nhìn bản thân trong gương. Cậu cười khổ, quả nhiên Muggle vẫn có những cách phù hợp hơn nhiều thay vì phải phí sức thay đổi màu mắt bằng pháp thuật, chẳng hạn như thứ mà bọn họ gọi là "kính áp tròng".

Nhiều năm đã trôi qua, muggle đã đi trước phù thủy rất nhiều về mọi mặt. Còn thế giới phù thủy vẫn luôn gìn giữ nét cổ kính và cả lạc hậu, cho dù hiện tại đã tiếp thu vài thứ "trông có vẻ vô cùng mới mẻ" của muggle nhưng với tốc độ này thì vẫn luôn chỉ là muối bỏ biển.

Muggle đâu còn là giống loài nhỏ bé yếu ớt cần phải bảo vệ nữa đâu.

Harry cất tấm gương vào túi không gian, sau đó thì lôi vài lọ độc dược ra rồi nhăn nhó uống cạn. Trong túi vẫn còn vài lọ đủ cho cậu duy trì trạng thái khỏe mạnh trong vài ngày, nhưng cũng coi như là đủ dùng.

Một tiếng động lớn vang lên cắt ngang suy nghĩ của cậu, Harry bình tĩnh dùng bùa biến mất với đám lọ thủy tinh còn thừa rồi chuyển sự chú ý lên thứ gây ra tiếng động nọ.

"Thưa ngài, Joe đã mang về thứ mà ngài cần." con gia tinh cung kính dâng cho Harry hai bàn tay không biết làm bằng cách gì mà lại biến mất. Nương theo ánh sáng hiếm hoi trong căn phòng, ở vị trí đáng lẽ phải là hai bàn tay nhỏ thó gầy guộc và nhăn nheo thì lại phát ra vài ánh sáng lấp lánh khả nghi.

"Tốt lắm Joe." Harry chạm tay vào thứ ánh sáng nọ, từ chỗ đó truyền đến cảm giác mát lạnh quen thuộc "Luna có nói gì không ?" cậu hỏi nó bằng giọng nói đầy ngờ vực.

Con gia tinh gật đầu "Thưa ngài, tiểu thư Lovegood nói rằng cô ấy rất lo lắng cho ngài vì sự việc hai ngày trước. Cô ấy có hỏi Joe rằng ngài đang ở đâu, nhưng Joe rất nghe lời nên không nói bất cứ điều gì với tiểu thư Lovegood." con gia tinh nói bằng giọng nói đầy tự hào "Tiểu thư Lovegood còn nói rằng mấy tiếng trước ngài Weasley và cô Granger đã đến và hỏi cô ấy về tung tích của ngài."

Harry trầm ngâm "Luna có biểu hiện gì khác thường không ?" cậu nheo mắt hỏi nó. Mấy bữa trước Luna có đến mượn cậu áo choàng tàng hình, cô ấy nói rằng muốn mượn áo choàng để phục vụ cho việc nghiên cứu một sinh vật tàng hình chỉ hiện diện vào đêm trăng tròn, và chiếc áo tàng hình đó đóng vai trò không dọa sợ sinh vật không tên đấy. Sau khi đêm trăng tròn kết thúc, cậu cũng không có lý do gì đòi lại nên cứ để cho Luna cầm đến giờ.

"Tiểu thư Lovegood không có biểu hiện gì khác thường thưa ngài." con gia tinh ngập ngừng nói tiếp "Nhưng cô ấy có nói một câu và kêu Joe chuyển lời cho ngài."

Trái tim đang bình thản bỗng nhiên đập một cái lạc nhịp rất mạnh. Harry bình tĩnh nhìn nó bằng ánh mắt đầy thúc giục, nhưng trong lòng bỗng dưng nhuốm đầy mùi chua chát, và cả bình thản lạ thường.

Con gia tinh Joe thấy ánh mắt thúc giục của cậu, nó liền nói "Tiểu thư Lovegood nói rằng "Chuyển lời đến với anh Harry, nói với anh ấy rằng tôi tin anh ấy, chỉ có vậy thôi"".

Cậu nắm chặt tay, cảm giác như trái tim đang đập đầy rộn ràng lo sợ lại quay trở về đập từng nhịp bình thản đầy vui sướng, và cả nỗi chua xót lấp đầy dạ dày rất khó chịu. Bỗng dưng Harry cảm thấy rất ngộp thở, có cảm giác như ai đó đang siết chặt cổ, bịt hết các đường dẫn khí lại, Harry vội vã đứng bật dậy rồi mở toang cánh cửa sổ ra. Từng giọt nắng hiếm hoi xuyên qua kẽ hở của bức tường chắn trước mặt, cố gắng chảy lên gò má đầy trắng bệch. Hắt lên từng giọt nước thầm lặng chảy trên má cậu trai, không cam tâm rơi xuống mặt đất.

---

#.14/07/2018.

#.20/03/2022.

Bỏ qua phần spoil ở mục bình luận chương trước đi, tạm thời chương này chưa đến đoạn cao trào đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net