6. Đảo Mặt Trời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huệ..."

Cự Giải nhanh chóng lao tới ôm một cái cây ngay khi vừa bước chân lên đảo, trong cơn mê màng, mừng vui đến bật khóc huhu. "Tớ không đi thuyền nữa đâu, không đi thuyền nữa đâu..."

Kim Ngưu cũng rụt rè tới bên cạnh Cự Giải, cầm một nhành cây gần đó chọc chọc, xác định đối tượng không nguy hiểm, mới tiến đến ngồi xuống đưa cho cậu ta một lon nước ép cam. Nhưng thấy Cự Giải chần chừ mãi không chịu cầm, Kim Ngưu đột nhiên hiểu ra, liền lấy một bịch giấy ướt hương đào cô mua trước khi đi, mùi cực thơm, đảm bảo khử mùi tốt, đưa cho cậu, và nhận được một lời cảm ơn be bé

Lau tay lau miệng xong, Cự Giải nhận lon nước làm một hơi hết quá nửa, đến khi trả cho Kim Ngưu, cái lon nhẹ bẫng.

Trong khi đó, mọi người giúp ông Lưu chất hàng lên xe tải con.

Bỗng, ông Lưu từ đâu nhảy tới kéo Song Tử ra một bên, trước ánh mắt lạ lùng của mọi người. Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, nhất là khi ông quay sang gắt với bọn không liên quan. "Nhìn gì, nhanh tay lên!"

Tất cả cúi đầu xuống bê hàng tiếp, còn Song Tử, sợ toát mồ hôi hột, lắp ba lắp bắp. "Ông...ơi...có chuyện gì...?"

"Cậu!" Ông Lưu kéo tai Song Tử để bắt cậu cúi xuống ngang tầm với mình. "Mua trà đó ở đâu thế"

"....?" Cả lũ mặt đực ra như cái mo.

Còn Song Tử, đương nhiên là phải đưa tay lên vuốt ngực sương sương cho thần trí trở về, vừa vuốt vừa hít thở sâu theo một bài tập yoga nào đó mà mẹ cậu hay tập.

"Trà này thơm mùi sâm rất dịu, thơm như này rất hợp khẩu vị bà nhà tôi" mắt ông Lưu long lanh long lanh. "Chuyến này tôi đi lâu hơn mọi lần, mang quà này về, nhất định bà ấy sẽ không giận a~"

Sau đó, thì đương nhiên là sẽ có sau đó rồi, Song Tử bảo ông Lưu đọc cho cậu ấy địa chỉ nhà, càng chi tiết càng tốt, ông Lưu có vẻ khó hiểu nhưng vẫn làm theo, Song Tử giải thích nhẹ nhàng, rằng cậu sẽ nhắn với mẹ ở nhà dùng dịch vụ chuyển phát nhanh giao tới trước cửa nhà ông Lưu 3 bịch trà lớn, ông không cần lo lắng về bất kì điều gì cả.

Mọi người bàn với nhau, định gửi ông một số nho nhỏ gọi là lộ phí, nhưng ông kiên quyết không nhận, nhìn Bạch Dương, ông nói:

"Bạch Tịnh năm đó giúp ta rất nhiều, nhưng ta chỉ có thể trả ơn bằng cách này thôi"

Bạch Dương ngẫm một lúc lâu, sau đó cúi đầu 90 độ, rõng rạc nói to."Chúng cháu cảm ơn ông nhiều"

Như bàn nhau từ trước, mấy đứa còn lại cũng răm rắp làm theo.

Ông Lưu đánh thuyền rời đi, lúc đó đã là chiều rồi.

"Mọi người ơi, chúng ta tranh thủ kiếm chỗ nghỉ chân trước khi trời tối có được không?"

Bảo Bình vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý, kinh nghiệm của phượt thủ mách bảo cô rằng, ở những nơi mình càng ít kiến thức về nó, càng sớm kiếm được chỗ qua đêm càng tốt.

"Nghe nói cậu tìm được chỗ nghỉ rồi hả?" Bạch Dương đồng tình với bạn mình, quay sang nhìn Song Ngư.

Song Ngư gật đầu, sau đó mở thư ra xem, địa chỉ được ghi rất rõ ràng.

Nhưng, địa chỉ này là ở đâu?

7 bạn trẻ tần ngần nhìn nhau.

"Chúng ta đi vào khu dân cư đi, dù sao cũng phải mua gì đó cho tối nay mà, hơn nữa đường xá thì nên hỏi người dân địa phương, chắc chắn họ sẽ biết"

Đột nhiên mọi sự tín nhiệm đều hướng về Bảo Bình, Bảo Bình đang phát sáng trong mắt những đứa trẻ ngáo ngơ.

Nhưng, khu dân cư là ở đâu?

Lần này, thay vì nhìn nhau, chúng đồng loạt nhìn Bảo Bình, chớp chớp, chờ cao kiến.

"Ban nãy xe tải đi theo đường này, hơn nữa đây là đường mòn, thế thì xung quanh đây chắc là không có con đường nào khác đâu, chúng ta cứ men theo đường này mà đi"

Bảo Bình còn sáng hơn cả ban nãy.

Tất cả xách hành lí lên, hừng hực khí thế tiến về phía trước, theo con đường mòn.

15 phút sau, một cái chợ hiện ra trước mắt họ, Xử Nữ phấn khích lên tới đỉnh đầu, liên tục thúc giục. "Mau, nhanh chân lên!"

Trước cổng khu chợ có dòng chữ đã bị mưa gió làm cho tàn tạ, tạm thời đọc được là "Trấn Mặt Trời" tuy nhiên đúng không thì không dám chắc.

Tổng quan khu chợ là như này, nhà dân san sát đối diện nhau thành một dãy dài tít tắp, chủ yếu là nhà 2 tầng, tầng dưới bày bán hàng hoá, tầng trên là chỗ phơi phóng, nhà nào nhà nấy quần áo đung đa đung đưa. Có thể nhìn thấy hai hoạt động chủ yếu khi đó là mua và bán. Khá tấp nập.

Xử Nữ và Song Tử đã nhanh chóng tạt vào một tiệm tạp hoá, bởi vì một loạt kẹo đa sắc màu bày ra trong tủ kính nhìn rất thích mắt.

"Kẹo này lạ quá!"

"Đương nhiên, đây là kẹo tôi tự làm, không phải hàng nhập" Một ông chú từ trong tiệm bước ra, tay đang cầm một chiếc khăn mùi xoa lau lau kính, nom mập mạp, chiếc tạo dề trắng, áo trắng, đầu đội khăn trắng, trông vô cùng uy tín, sạch sẽ. Nhìn lâu còn có cảm giác giống ông Bụt.

Bác lấy ra hai chiếc kẹo, cho Xử Nữ và Song Tử thử.

Hẳn là kẹo mê người lắm, lát sau thấy Xử Nữ và Song Tử mỗi người xách 3 túi to bự.

Bảo Bình nhanh chóng tìm được bác lái xe tải con lúc nãy, đưa cho bác xem lá thư, nhưng bác nhanh chóng từ chối:

"Cô đọc tôi nghe cái địa chỉ đi, tôi không biết chữ!"

Bạch Dương đớ người ra, còn Bảo Bình nhanh trí hơn, đọc cho bác nghe như yêu cầu.

Đọc chưa dứt, bác đã vỗ đùi tét một cái. "Đây là cháu bà Trương sao?"

Gần như người trong khu chợ ai nghe thấy cũng đều hướng về phía bác lái xe tải con bằng ánh mặt hết sức bất ngờ.

"Trời ơi!! Thản nào tôi nhìn con bé thấy quen quá, đúng cháu bà Trương rồi, giờ đã là thiếu nữ xinh xắn đáng yêu như này rồi sao? Trời ơi là trời, này, làm con dâu bác đi! Xinh quá là xinh"

" 😀 !? "

Cả lũ mặt mũi méo xệch vì nhịn cười, còn Bảo Bình hai má hồng lên trông thấy vì những lời khen không ngớt của bác gái vừa từ đâu ra đang không ngừng xoay vần cô.

"Bình tĩnh dì ơi, đây không phải!"

Bạch Dương nhẹ nhàng gỡ tay bác gái nào đó khỏi má Bảo Bình, rồi kéo cô bạn mặt mũi hồng hào ra sau lưng.

"Bác ơi! Lá thư này gửi cho cháu, bác nói là cháu bà Trương sao?" Song Ngư bước tới lấy lá thư trong tay Bảo Bình.

Bác gái quê một cục quay sang nói với mọi người "Ha ha, hoá ra cháu bà Trương là nam nhi..."

"Mấy đứa muốn đến đó sao, được, ta đưa đi!" Bác lái xe con hào sảng nói, đồng thời lấy mũ lưỡi trai đeo lủng lẳng ở thắt lưng đội lên đầu, khẳng định rằng bây giờ có thể xuất phát. "Còn bà? Nấu cơm chưa? Hóng hớt gì ở đây?"

"Cơm...Thôi chết tôi!! Chảo cá!!!"

"Con tắt rồi!"

Từ trong nhà xuất hiện thêm một người nữa, cậu ta nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cản bác gái đang ba chân bốn cẳng định phi vào bếp.

"Boong!"

"Bảo Bình, mặt cậu sao lại hồng thêm vậy? Ốm sao?" Xử Nữ chạm một tay lên má Bảo Bình. "Nóng quá?"

"Hả? Sao?" Bạch Dương đang mải xem nhà bác lái xe tấu kịch, nghe Xử Nữ nói vậy, lo lắng quay đầu lại xem người đang bám dính lấy tay mình có vấn đề gì.

"Không sao!" Bảo Bình cười toe cho mọi người yên tâm, sau đó cô thu ánh nhìn xuống đất.

Kim Ngưu nhíu mày quan sát người vừa xuất hiện, vì cô thấy người này trông có vẻ không ăn nhập gì với phong thái của dân trên đảo. Người trên đảo chủ yếu đều là da cháy nắng, phụ nữ thì khá hơn, tuy nhiên sắc tố da rất tối, mà người con trai trạc tuổi bọn họ vừa mới xuất hiện kia, trông trắng trẻo hồng hào, lại còn đeo kính gọng bạc, mặc sơ mi trắng, giày thể thao trắng, vô cùng nghiêm chỉnh đó chứ. Và ?? Sơ Mi?? Kính?? Để làm gì ở cái vùng lao động này cơ??

Càng nghĩ, hai bên mày Kim Ngưu càng sát lại gần nhau, cho tới khi Xử Nữ huých vào tay cô một cái mới thả lỏng một chút.

"Lạy trời, cảm ơn con, ủa, giờ đi dạy hả? Mấy giờ rồi?"

"Còn sớm mẹ ạ, mấy đứa trẻ muốn trang trí lại lớp nên chắc con sẽ đến sớm chuẩn bị" Nhân Mã dịu dàng trả lời mẹ, sau đó quay sang nhìn một đám lạ hoắc đứng trước cửa nhà mình.

"Đây là cháu bà Trương này, còn lại...mấy đứa là bạn của nhau nhỉ? Ừ!" Bác gái cứ hi ha hỏi rồi trả lời, khiến mấy đứa chỉ biết cười cười rồi gật đầu hưởng ứng như giã gạo.

"Ồ, chắc cũng san sát tuổi nhau thôi nhỉ. Mình là Nhân Mã" Nhân Mã cười híp mắt đưa tay ra bắt, vừa nhã nhặn lại vô cùng thân thiện.

"Kim Ngưu ạ!"

Song Ngư phải mất 5 giây mới xác định được cậu vừa nghe cái gì, vội sửng sốt quay ra nhìn xem chuyện có thật hay không, quả nhiên thấy Kim Ngưu và Nhân Mã đang bắt tay nhau, cười xã giao hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net