Chap 2 : Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiềm năng? _ cậu ngơ ra.

- Cái Học viện này, chà, phải nói là xới tung cái đất Seren này lên chỉ để tìm những người có nguồn ma lực cơ thể lớn sau chiến tranh để đào tạo, rồi cấp học bổng cho người đó rồi lại nói ứng trước tiền phí ở kí túc xá. Bởi vậy một phần cậu may mắn đấy _ cô nói.

Đôi mắt Nhân Mã lại dáo dát nhìn xung quanh như thể đang đề phòng gì đó, hay cũng có thể là để tìm ai đó.

- Tìm ai à?

Nhân Mã lắc đầu.

- Ngồi im nhé. Cậu mà động đậy một li nào thì nhớ ghi danh sách đồ cúng!

- Lại vật thể lạ sao? _ cậu nuốt nước bọt, lo lắng hỏi.

- Ừ, vật thể lạ. Và tôi lại chuẩn bị thổi bay nó đây. Không biết hôm nay là cái ngày gì mà may mắn ghê, nhiều người ghé thăm dễ sợ!

Cô lẩm bẩm với giọng điệu vui vẻ, hào hứng.

Sư Tử "..." hôm nay sẽ là ngày tôi nhọ nhất vì cúp tiết gặp cô đấy!!!

Tay trái cô đưa vào chiếc túi da nhỏ vắt ở bên hông phải, rút ra một thanh kim loại bé xíu, nhọn hoắt. Thật sự, đó là một cây kim, không khác gì ban nãy.

- Cô chặn cái thứ bay tới bằng cây kim bé tí thế à?

- Đúng. Nhỏ không có nghĩa là vô dụng. Xem kĩ cái thứ bay tới của cậu này, chẳng kém gì cái này đâu. Ngồi im đó!

Môi cô lại mấp máy những Thần ngôn khó hiểu, thật nhanh gọn, lập tức kết thúc và cây kim nhỏ xíu kia lại sáng lên, toả ra thứ ánh sáng trắng chói loá dưới nắng.

- Hỡi lưỡi gươm của Hiệp sĩ quả cảm, hãy chém đứt đi. The Slicer!

Cây kim nhỏ rời tay người phóng, bay đi với tốc độ kinh ngạc, chẻ đôi cái vật thể cũng bé xíu cũng vừa bay tới với đường đi vuông góc. Tia lửa bắn tung toé khi hai vật đâm qua nhau, và trong tích tắc đã tách ra, mỗi thứ một hướng. Và vô tình cái vật thể lạ kia đang nhắm tới cậu mà bay đi như xé toạc không khí xung quanh.

Sư Tử nhắm tịt mắt lại, sau một cái vỗ vai của người đối diện thì chần chừ mở đôi mắt ra, vừa hỏi một cách lo sợ, nhưng lại có phần bình thản.

- Chết chưa?!

- Nếu tôi không chém bay đầu được cậu thì tức là cậu chết rồi _ Nhân Mã nhìn cậu trai đối diện với ánh mắt kì dị _ nhìn đi.

Cậu quay qua hướng vật thể đáng lí phải bay đến, giờ đang nằm dưới bãi cỏ xanh. Đó là một vật có đầu hình thoi, ở cuối phần đầu nhọn hoắt như mũi kim. Phần thân dài gấp rưỡi phần đầu, hình trụ. Vật mang một màu vàng đồng sáng, trên thân còn thấy rõ một vết cứa vào bằng một lực mạnh của một thứ khác có đầu nhọn.

Một viên đạn. Chỉ khác là nó đã bị chẻ làm đôi ở giữa phân thân, bằng một cây kim bé tí có một sức mạnh lớn được cho vào. Lớn mạnh đến mức đã làm viên đạn đứt đôi.

- Khiếp!

Cậu thốt lên kinh ngạc, lòng thán phục. Nhân Mã cười lớn, nói to lên.

- Kết hợp The Speed, The Target, The Chase, The BounceThe Strength là một cách hay đấy chứ! Nhưng mà nó cũ lắm rồi! Nói thật đó!!

- Sao cậu biết nó cũ?! _ một giọng nói khác đáp lại, là của một người con trai.

- Đây có Đạn hợp nhất của cái Hợp thể ma pháp đó mà! Lấy nó trên bàn tớ khoảng vài tiếng trước đúng không? Hèn gì cứ thấy có gì đó thiêu thiếu...

Một người bỗng xuất hiện từ lùm cây nơi Sư Tử vừa trốn, trùm kín mặt bằng một cái áo trùm đầu nâu sẫm. Dưới vành mũ trùm của áo, có thể thấy được người đó đang nhếch môi.

- A!! Còn nữa còn nữa...! _ cô nhìn chằm chằm vào người đằng sau Sư Tử, trên môi vẫn là nụ cười đùa cợt _ em cậu có giả kiểu gì cũng chẳng thể giống em tớ được đâu Futa-kun à! Đời nào con nhóc đó chịu tập hay thậm chí súng ở bên ngoài!! À, The Bounce không thể phát huy hết tiềm lực của nó khi được giải phóng quá gần mục tiêu, nên lần sau có muốn giả ai để ám sát bằng cái đó thì nên bắn góc xéo như thế này, nhích ra xa tớ một chút nữa là được. Mà sau này nhớ thêm The Silence nữa đi, tớ vẫn còn nghe được tiếng súng.

Cô nhận xét một cách vui vẻ, sắc bén và chi tiết.

- A~~ _ Song Tử mở mũ trùm, để lộ mái đầu vàng đất và đôi mắt lém lỉnh mang màu cỏ xanh, kêu lên _ cậu là cái gì mà tấn công kiểu gì cũng nhận ra thế hả?!!

- Thành phần nguy hiểm.

- Song Tử!! Mày đó sao!? Dạo này tao chả thấy mày đâu cả!! _ Sư Tử bỗng nói lớn lên, làm người tàng hình vừa hiện hữu tên Song Tử kia bịt mồm.

- Im lặng nào! Mày mà hét lên là tao xẻ mày lấy máu làm mồi dụ bọn Sói xám đấy!! _ Song Tử buông một câu đe doạ thường ngày làm Sư Tử chán ngấy.

Tuy nhiên, Song Tử cậu biết là đứa nếu nói thì sẽ làm, lời đe doạ này cũng vậy, và Sư Tử biết điều đó, lập tức nhỏ giọng.

- Mày ở đâu sau khi thi xong đấy?

- Bận việc gia đình _ một cô gái có ngoại hình nhỏ nhắn, tay ôm một khẩu súng tỉa lớn, mái tóc vàng đất dài chấm thắt lưng được bó lại bằng dải đăng ten trùm đầu _ cậu chẳng thay đổi gì hết, Sư Tử à!! Còn cậu nữa Ite, bảo cậu đi canh chừng nhà với mấy người kia mà sao lại đi ra đây dụ dỗ thằng bạn tội nghiệp của tớ!?

Nhân Mã "..." tội nghiệp lắm!!!!

- Tên ngốc này tự mò tới, không phải tớ! _ cô nhún vai.

- Tại cô quá kì cục nên tôi mới mò tới! Ai lại đi đốt lửa giữa vườn rồi ngồi nói chuyện chứ! _ Sư Tử phản bác.

3 người kia "..." sai quá sai!

- Uo-chan, Futa-kun, ban nãy có người ném lựu đạn vào đây đấy. Chắc không phải hai người nhỉ? _ Nhân Mã hỏi, rồi thêm vào _ cất khẩu súng vào đúng chỗ đi, nó về mà không thấy là rồi đó!

- Ừ đúng. Bọn tớ chỉ bắn cậu thôi, không có ném lựu đạn. Có ai muốn đem cậu đi chôn à? _ Song Ngư nói.

Nhân Mã lại suy tư, gương mặt vẫn không giấu nỗi vẻ cảnh giác cao độ kèm theo những thắc mắc to đùng nổi lên.

Sư Tử giơ tay hỏi.

- Nãy giờ mọi người đang nói gì thế? Cách xưng hô lạ lùng nữa?

Cả ba người nhìn nhau, từng ánh mắt biểu lộ rõ sự đùn đẩy trách nhiệm, như thể đang nói "tớ không liên quan, cậu là đứa giải thích, không phải tớ!".

- Với lại này, Nhân Mã cô vừa hỏi tôi về việc có cảm thấy như bị theo dõi không ấy?

Lập tức hai anh em nhà nọ liền đưa cái nhìn đùn đẩy sang người vừa giật mình vì nghe rằng khoảng vài phút trước mình đã hỏi như vậy.

- Mừng thay! Cậu tạm thời an toàn _ cô thở hắt ra _ nhưng mà "tạm thời" không có nghĩa là "hoàn toàn". Cậu muốn ở lại với bọn cú mèo bọn tớ không? Chúng tớ sẽ bảo vệ cậu hết mức có thể cho đến khi an toàn.

- Ai là cú mèo thế? _ Song Ngư ngơ ngác hỏi.

- Khoan khoan khoan!! Trả lời tôi trước _ Sư Tử cố gắng khơi dậy câu chuyện _ mọi người đang nói về cái gì vậy?

Cả ba người lại nhìn nhau, và lại một cuộc chiến tranh với vũ khí là ánh nhìn đùn đẩy.

- Mày biết đấy, dạo này có một vài học viên được nhận vào bằng học bổng đột nhiên mất tích. Tụi tao nghi là có mày nên mới dàn xếp cái vụ gặp mặt này đây _ Song Tử nói _ không ngờ màu lọt tròng y như dự tính!

- Đang có hàm ý gì trong câu đó thế? _ Sư Tử gắt.

- Bỏ qua bỏ qua!! _ cô em gái Song Ngư xua tay, tiếp lời, hỏi _ cậu còn nhớ ai là người đầu tiên mất tích không?

- Ưmmm... _ Sư Tử suy tư _ Frenica Clavis đúng không?

Song Ngư gật đầu.

- Bọn tớ tìm thấy cô học viên cấp B đó rồi. Giờ phiền cậu theo bọn tớ về để gia nhập Nocte Lupus*!

Lần này đến lượt Sư Tử ngơ ngác. Trước khi cậu kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cả ba người kia đã dẫn cậu đi khỏi khu vườn thoảng hương hoa cỏ của trường.

—————

Trước mắt cậu là một ngôi nhà vòm nho nhỏ được xây chắc chắn, khoác lên mình một bộ áo màu vàng nhạt. Xung quanh là một khu vườn nhỏ và một cái cây anh đào lớn ở sau nhà. Dù nơi này chẳng thể nào có thể so sánh với Học viện bởi nó quá giản đơn, tuy vậy lại cho cảm giác ấm cúng.

- Không ngờ lại có chỗ này trong nhà kho của Học viện _ Sư Tử trầm trồ.

- Ừ. Lúc mới vào đây tao cũng không ngờ đâu, ai ngờ lại có người đủ khả năng tạo được cả một không gian khác.

Cánh cửa ra vào bằng gỗ, trên có một cái tay nắm sáng bóng bằng kim loại. Song Ngư đưa tay lên, toan định xoay nắm cửa thì ở phía bên kia đã xoay trước, kèm theo một tiếng cảnh báo thất thanh.

- Nếu có ai bên kia thì ngay và luôn, tránh đường!!!!

Cửa mở toang, một cô gái với mái tóc hạt dẻ cùng với đôi tai dựng đứng và một cái đuôi cáo khá lớn - ngoại hình của một Thú nhân - lập tức phóng nhanh ra ngoài, chẳng màng ai đứng ngoài cửa, theo sau là một chú sói tuyết với bộ lông trắng muốt đuổi theo. Cô gái đó chạy vòng vào vườn, leo tót lên ngọn anh đào ở sân sau, vẻ mặt không kém phần hoảng hốt. Chú sói đứng ngước lên từ gốc cây, không ngừng gào thét.

- Mizu, cậu lại phạm tội tày trời gì vậy hả?! _ Song Tử hỏi với điệu bộ chán nản _ lần thứ mấy rồi?!

- Lần thứ ba trong tháng này! _ cô gái được gọi là Mizu kia đáp lớn với chất giọng ngấn đầy nước mắt _ có bằng cậu là 4 lần một tháng đâu!! Toàn mấy chuyện lặt vặt!

Song Tử cứng họng ngay lập tức. Cô em gái lập tức vỗ vai, bồi thêm vào.

- Nii-san à! Anh hãy cố gắng lập kỉ lục sao mà qua được 5, 6 lần một tuần ấy! Dạo này cô ấy đang ngứa tay vì không được ra ngoài làm.

- Không cần đâu... Xin lỗi nhé mày, Nocte Lupus bọn tao lúc nào cũng ồn ào như vậy.

Sư Tử nhìn theo bóng người tiếp theo vừa bước ra với mái tóc dài đen nhánh của người phương Đông, đôi mắt cũng đen nốt, ẩn chứa trong đó là một tia tội nghiệp người đang đu bám trên cây và hàng loạt tia đùa cợt. Đôi môi anh đào nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ, cô gái cười lớn.

- Mizu-chan, cố lên nhé! _ cô gái đó hô to.

- Sasori-san, đồ đồng đội tồi! Chị bỏ em như thế à?!

- Tại em thôi! Chị có làm gì đâu cơ chứ! Em bày trò mà!!

- Chị là người khơi mào vụ đó đấy! Em chưa xử chị đâu, Sasori-san ạ!

Cô gái được gọi là Sasori ấy đứng hình, chậm chạp quay ra phía sau. Đây là một giọng khác, thuộc về một người khác. Một cô gái với ngoại hình nhỏ nhắn, có vẻ chỉ cao hơn Song Ngư một chút, mái tóc được cột đuôi ngựa mang một màu nâu gỗ mộc mạc cùng với đôi đồng tử xanh biếc như da trời. Trong tay cô là một sợi dây roi da dài, nằm lê dưới đất như một con rắn chuẩn bị vồ lấy con mồi phía trước.

- Oto-chan, bình tĩnh nào cậu! Bình tĩnh nào! _ Nhân Mã còn xanh mặt, nhanh nhẹn đến vuốt vuốt đôi vai gầy của cô bạn và ngay lập tức lấy lại sự tồn tại của bản thân _ chúng mình có người mới này!

- Ai thế? _ cô lập tức thu roi, ánh mắt tò mò nhìn người lạ _ cậu này à?

- Đúng. Sư Tử Viribus, nếu tớ đoán đúng thì đây là nạn nhân xấu số tiếp theo của vụ mất tích. Tuyển thẳng nhé! Cậu ta mà choảng nhau với tớ thì thôi rồi luôn! Có Đại tỷ trong đó không?

- Có đấy. Giờ thì xê ra một bên để tớ xử lí hai người này!

Cô gái lại rút cây roi, làm người đang khựng lại như rô bốt hết pin kia lập tức co chân chạy ra sau vườn.

- Ai vậy? _ Sư Tử hỏi.

- Bà chằn lửa vừa cầm roi là Xử Nữ Verona, còn bà chị tóc đen kia là Thiên Yết Solum và cô Thú nhân đuôi cáo vừa leo cây kia là Bảo Bình Influunt.

- Họ ở đây cả sao?

- Đúng rồi. Rồi mày sẽ là một phần của cái nhà này thôi Sư à!

Sư Tử lại tiếp túc ngơ ngác, và trong lúc đó ba người kia đã kéo cậu vào trong ngôi nhà đầy ắp ánh nắng và tiếng ồn. Bên trong có một gian phòng lớn với một cái bàn tròn ở chính giữa nhà và những cái ghế tựa phủ lên lớp da thú. Xung quanh thì đầy rẫy những tủ sách to tướng. Dọc những bức tường có những cánh cửa, treo lên tấm bảng ghi tên từng phòng. Ở phía bên phải góc nhà có một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn có một cái đèn bàn còn bật sáng và những phụ tùng, phụ kiện kim loại như ốc vít, cờ lê để lung tung. Trần nhà là một mái vòm kính lớn, ở giữa mái vòm ấy là một cái đèn chùm treo lủng lẳng và dọc theo đường kim loại cuối cùng của vòm kính, men theo bức tường, có một cái thang bắc lên một cái gác, và cái gác đó, nhìn chung lại giống như một bãi phế liệu, chỉ thấy có vẻ chiếc kính thiên văn kia là còn có thể sử dụng được.

Ở ngay phía bên kia chiếc bàn tròn, có một người ngồi ở đó. Một người phụ nữ trẻ với mái tóc vàng hoe như màu nắng được búi lên gọn gàng bằng một cây trâm cài hoa mẫu đơn đạm chất phương Đông. Không thể thấy rõ ràng gương mặt kia, vì hiện tại cô gái đó đang cắm cúi viết lên một mảnh giấy nhỏ, ngòi bút lông ngỗng lướt nhanh trên mặt giấy. Nhưng cách cô tập trung cao độ viết từng dòng chữ nhỏ chi chít kia đã cho Sư Tử hình dung được gương mặt cô sẽ nghiêm nghị đến chừng nào.

- Đại tỷ!! _ Nhân Mã không phép tắc hô lớn.

- Ite, em đưa cái này cho Sei gửi cho nhóm dò thám ngoài trường.

Cô gái ngẩng đầu lên, cẩn thận cuộn mảnh giấy đầy những dòng chữ nhỏ lại đưa cho Nhân Mã. Đôi mắt xám trắng pha vào chút đỏ làm cho cô thêm phần đáng sợ, cộng thêm biểu cảm không cảm xúc hiện giờ của cô nữa thì đã thành một con người sinh ra để lãnh đạo lạnh lùng, quyền lực.

- Cấm mở ra xem dưới mọi hình thức! _ cô gằn từng từ, đôi đồng tử đỏ nhạt chiếm trọn thân ảnh người đang chuẩn bị hí hửng mở cuộn giấy ra xem.

- Rồi rồi _ Nhân Mã nhận cuộn giấy bé bằng ngón tay út, quay lưng đi ra cửa _ chị cho tên này vào nhóm nhé. Tuyển-thẳng!

- Để xem xét.

Tay phải cho chiếc bút vào lọ mực bên cạnh. Cô đứng dậy, ra hiệu hai anh em Song Tử, Song Ngư đưa cậu theo vào một căn phòng ở bên trái cái thang dây đi lên gác. Chẳng ai nói một lời nào.

Căn phòng nhỏ được soi sáng bởi ánh mặt trời dìu dịu của giữa xuân chiếu vào qua cửa sổ lớn chiếm gần trọn bức tường đối diện cửa ra vào. Chiếc bàn làm việc ngay đối diện bằng gỗ đen nhánh, trên có một chồng sách tầm 5, 6 quyển dày và một lọ mực, trong đó là một cây bút lông ngỗng. Cạnh bàn làm việc là một chiếc ghế tựa bọc da cũng đen nốt, và ở phía bên kia bàn là một chiếc ghế gỗ không có gì quá đặc biệt. Căn phòng không lấy nỗi một tiếng động, cả tiếng giày nện lên sàn cũng đã bị chặn lại bởi lớp thảm lông dày êm ái.

Cô ra hiệu mời cậu ngồi, rồi chính mình cũng yên vị trên chiếc ghế làm việc yêu thích. Khẽ hắng giọng, ánh nhìn nghiêm nghị của cô vẫn chưa có dấu hiệu dời khỏi "người lạ".

Hai anh em vẫn không nói nửa lời, làm căn phòng đóng kín cửa thêm u ám. Sư Tử có cảm giác như mình đang đi lấy lời khai với cảnh sát vậy.

- Cậu là Viribus? _ cô hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu. Chất giọng trưởng thành, cứng rắn và vô cảm đi qua tai cậu khá nặng nề.

- Vâng, Sư Tử Viribus. _ cậu cố gắng trả lời trôi chảy dù trong lòng đang run sợ vì người ngồi đối diện.

- Tôi là Sherena Scarlet, người lãnh đạo của Nocte Lupus. Nghe Ite bảo cậu là nạn nhân tiếp theo?

- Cô ấy nói thế và hỏi rằng tôi muốn ở lại với mọi người đây không.

- Vậy ý cậu thế nào?

- Tôi không thể quyết định khi chưa biết chuyện gì, dù có ép thì khi tôi không biết đó là gì, tôi không thể đồng ý.

- Tốt. Nên giữ như thế _ cô cụp mắt và tiếp tục _ vì là thông tin mật nên tôi chỉ nói ngắn gọn.

- Thế cũng không sao, chỉ cần nó hữu ích.

- Nocte Lupus là một nhóm người chuyên đi giải quyết những rắc rối liên quan đến ma thuật. Chúng tôi có thể đột nhập, trộm cắp, lừa lọc hay thậm chí là giết người. Đó là công việc của những người thuộc tuyến trên và những người đó hành động vào ban đêm, trong đó có tôi. Sau làm việc, xoá hết mọi thứ về chuyện vừa xảy ra vào đêm đó. Chúng tôi có thể trong bất cứ chủng người nào, chỉ cần có thể dùng được ít nhất ba loại vũ khí.

- Nghe không hợp với tôi lắm _ cậu nói, nở nụ cười châm biếm.

- Những người ở tuyến dưới sẽ hỗ trợ về vật chất như hai người bạn của cậu, họ chuyên về chế tạo; ngoài ra họ còn tìm thông tin, chỉ huy và đánh giá tình hình, cả trị thương. Không nhất thiết phải thạo tới ba loại vũ khí nhưng phải biết ứng biến khi có bất trắc xảy ra.

- ...

- Và toàn bộ phải trong một trong hai nhóm làm việc về ban ngày. Ở lại đây tìm thông tin, hỗ trợ người ở tuyến dưới; hoặc ra ngoài dò thám, có thể trong Học viện hoặc ngoài Học viện. Tuỳ cậu chọn.

- Tôi được trả công không?

- Tất nhiên. Tuỳ theo năng suất làm việc của cậu và trong hai tháng đầu tiên cậu sẽ có mức lương bằng một phần ba người huấn luyện cậu. Thế nào?

- Vậy tôi có bị truy tố khi bị phát hiện không?

- Chúng tôi, chính xác là người huấn luyện cậu sẽ đảm bảo điều đó.

- Vậy thì... _ cậu hơi siết tay _ tôi sẽ làm ở tuyến dưới và nhóm dòi thám bên trong Học viện.

Sherena Scarlet khẽ nhếch môi, đó là một nụ cười hiếm hoi trong ngày hôm nay.

- Vì chúng tôi hiếm khi có người đề cử như thế này nên luôn sẵn sàng nhận thêm thành viên. Ở đây chúng tôi không dùng tên thật mà dùng mật danh. Chúng tôi nên gọi cậu là gì?

- À...

- Shishi.

Giọng nói phát ra từ cửa ra vào. Một người với mái tóc trắng cột vắt qua một bên vai và một con mắt phải xám bạc, vận trên mình bộ váy tay dài màu hồng cam chói mắt, trên hông là một cái đai da không quá dày, trên chiếc đai đó, lệch về bên hông phải là một chiếc túi da nhỏ vừa đủ để nhét vào đó một lọ mực viết. Là Nhân Mã.

- Gọi thế cũng được mà Đại tỷ _ cô tỉnh bơ nói _ dù gì tên này cũng già hơn em vài tháng.*

- Cô đấy...! _ cậu gằn lên.

- Vậy chúng tôi sẽ gọi cậu như thế. Chào mừng đến Nocte Lupus, Shishi. Cậu sẽ được làm nhiệm vụ ban ngày đầu tiên của cậu vào ngày mai, hôm nay tôi sẽ sửa danh sách và đem nộp cho Hiệu trưởng. Cậu hôm nay sẽ làm quen với mọi người và Ite sẽ là người huấn luyện cậu.

- Ô _ cả hai người bỗng thốt lên rồi Sư Tử bỗng nhìn Nhân Mã với ánh mắt khó chịu, kiểu như "tại sao tôi phải làm đệ tử cô? Thôi, tôi đi chết đây!" vậy.

Xong cô quay sang Nhân Mã.

- Rồi chưa đấy Ite? Có phản hồi không?

- Hiện giờ chưa đâu. Xa lắm mà! Sei là Thiên thú nhưng cũng phải biết mệt chứ! Đi xe tới đó còn mất đến ba ngày đường!

Cả bốn người, Sherena Scarlet, hai anh em Song Tử, Song Ngư và Sư Tử bỗng nhìn chằm chằm vào Nhân Mã.

- Gì?

- Trừ tháng lương đã chia của em xuống một nửa, Ite _ Sherena lạnh lùng nói, đứng dậy và mời mọi người ra ngoài.

- Cái gì cơ?! _ Nhân Mã lầm tưởng mình nghe nhầm.

- Thế còn tôi thì sao? _ Sư Tử vừa nghe đến từ "trừ lương" thì giật mình, hoảng hồn hỏi thì cậu bạn Song Tử vỗ vỗ vai.

- Chớ lo mày à! Tháng này đáng lí Ite nhận kha khá hơn so với mọi khi đấy, và mày sẽ nhận một phần ba, hời quá còn gì?!

Cậu cười.

- Ý nii-san là lương của Ite sẽ bị chia làm ba, cậu nhận một phần, hai phần sẽ là của Ite. Và nếu Đại tỷ nói "trừ tháng lương đã chia" tức là cậu vẫn nhận một phần lương trước khi chia, còn Ite sẽ nhận hai phần lương đã bị chia đôi. Vậy đấy _ Song Ngư giải thích, đồng thời nhìn Nhân Mã, cười tươi _ chúc mừng cậu, Ite à!

- Tức là tớ và cô ta nhận bằng nhau?

- Đúng. Lần đầu tao thấy mày thông minh! _ Song Tử trêu.

- Đáng lí bây giờ tao sẽ băm vằm mày ra, nhưng vì hiện tại tao đang khá hả hê nên sẽ tạm bỏ qua cho mày!

Sư Tử cười chế giễu nhìn cô gái với miếng băng y tế che đi mắt trái đang khóc thét cầu xin người lãnh đạo đừng trừ lương, theo hai người bạn ra khỏi căn phòng.

————————-—

* Nocte Lupus (tiếng Latinh) : sói đêm
* Mã đặt là Shishi vì một phần có nghĩa là Sư Tử (trong tiếng Nhật, Shishi là sư tử. Nguyên văn HTT : Shishiza), một phần vì khi đọc giống như Jiji (ông già. Trong tiếng Nhật, "ji" () là ảo âm của "shi" () sau khi thêm hai vạch gì đấy Gin không nhớ rõ, quan sát hai chữ Hiragana để phân biệt)

——————————

Chap 2 đây bà con ạ, hơn 4000 chữ và có vẻ đây là kỉ lục mới của Gin rồi!! Nhưng mà lại tiếp tục cảm thấy sao sao...

Thật sự chap 2 dài hơn Gin tưởng rất nhiều, phần vì thêm ý tưởng, phần vì chỉnh lại độ hợp lí của nó và một phần cốt truyện, không biết chap sau thế nào đây...

Tiếp tục ủng hộ Gin nhé!! Vote và cmt vào!!

Yêu bà con!!!𗀃❤️𗀃❤️

#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net