Quyển I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng tròn toả ra ánh sáng nhàn nhạt, soi sáng khung cảnh đêm tĩnh mịch.

Soi cả người đang ở phía dưới, trên mái của một ngôi nhà bỏ hoang.

Người đó trùm kín cả đầu, nằm ngược sáng, trước mặt là một vật thể lớn màu đen, bóng loáng phản chiếu ánh trăng lạnh lùng, thuôn dài dần về phía trước. Ngay điểm kết của thanh kim loại dài, có một cái hộp nhỏ trông như một cái loa, và cắm thẳng vào cái loa bao bọc đó có một lưỡi lê nhỏ, sắc bén, sáng loá dưới trăng đêm. Vật to tướng đó được để trên hai cái chống nằm xéo và vừa tầm mắt với người đang nằm.

Một khẩu súng trường tỉa.

Phía bên tay trái của người đang chăm chú nhìn qua ống ngắm của khẩu súng, có một vật dài, hơi cong, cán được bó với vải trắng tạo nên hàng hình thoi thẳng tắp. Chuôi được làm kim loại vàng, một kim loại khá hiếm trong việc đúc rèn. Lớp vỏ mang màu xanh biển, toả ra cùng một khí chất giống với chủ nhân.

Một thanh katana dùng ma thuật.

- Xong rồi.

Người đó nói, giọng nói ồm ồm có vẻ là của một người đàn ông.

"Chỉnh giọng lại đi con ngốc, rảnh rỗi quá!!"

- Đang rảnh thấy mồ đây. Nhanh lên!!!

"Xong rồi đấy. Cố gắng đừng trượt nhá!!"

- Đây mà trượt thì giải nghệ. Đừng có trù...

Người đó dừng lại một chút.

- Hình như có người tới đấy.

"Ờ, bên kia cẩn thận phía sau. Cơ mà nhanh lên đi chứ!!!"

Ngón tay đã đặt lên cò súng, chuẩn bị kéo cò.

Người đó mấp máy môi, thì thầm những từ ngữ kì lạ, khó hiểu. Xung quanh thân súng hiện lên một vòng tròn ma thuật màu xám bạc với chi tiết hoạ tiết và chữ viết, kí hiệu trông như những hình vẽ nghệch ngoạc. Vòng tròn xoay quanh thân súng, xoay đều đều, tốc độ ngày càng nhanh. Khi người đó đoạn Thần ngôn của chú thuật, tâm vòng thụt vào trong, rồi các phần vòng liền kề, dần dà tạo thành một cái loa hình nón, như ai đó kéo căng dây cung chuẩn bị bắn ra mũi tên xé gió.

Đến đoạn kết thúc của câu thần chú, người đó bình tĩnh nói lên từ cuối cùng, không chút do dự.

- Xoá đi, xoá đi, hỡi những gì thừa thãi. The Eraser!

Người đó bóp cò, vòng tròn lại vươn lên như lúc đầu rồi biến mất, thay vào đó, có một viên đạn đồng lao đi như tên bắn đến cửa sổ mở toang của toà nhà phía xa.

Tiếp tục theo dõi diễn biến và đường đi của viên đạn qua ống ngắm, người đó khẽ đứng dậy sau khi kéo chốt lên đạn, tạo nên âm thanh của kim loại đanh gọn. Người đó thở hắt ra, tay trái cầm thanh katana từ nãy tới giờ chưa đụng đến.

"Xong rồi. Đi thôi. Đã lấy được."

Gió lại phảng phất thổi qua những hơi lạnh buốt, người đó biến mất.


Chap 1 : Thiếu nữ lập dị độc thoại với ngọn lửa

Sư Tử tản bộ dọc khu vườn của Học viện, trong miệng là cây kẹo mút với vị ngọt của đường. Tay để ra sau đầu, cậu bước đi từng bước chán nản, chốc chốc lại thở dài một tiếng mệt mỏi.

- Chán thế không biết.

Cậu buột miệng thốt lên rồi lại trút một tiếng thở dài.

Gió thoảng đưa hương hoa của khu vườn Học viện đi ra khắp nơi, đậu trên mọi ngóc ngách của nơi này : trên bức tường của những lớp học, trên tán lá của những cành cây, trên đôi cánh của bướm, của chim, trên làn nước êm đềm của dòng sông uốn khúc gần đây. Và trên cả mái tóc của cậu. Quả đầu tổ quạ rối tung của một tên lười biếng đến mức chả thèm chải lại tóc mỗi sáng thức giấc.

Đây là một nơi vắng vẻ, yên tĩnh và vô cùng dễ chịu, còn là một nơi thích hợp để cúp tiết mỗi sáng.

Vừa khi ấy thì một mùi hương thoang thoảng qua mũi cậu.

Không phải mùi hương của hoa lá cỏ trong vườn, mà là một mùi khác, chưa bao giờ có từ khi cậu lần đầu tiên bước chân vào đây cùng thằng bạn bao năm nối khố của mình, Song Tử.

Mùi khét, như thể có ai đang đốt cái gì đó...

Sư Tử "..." đốt nhà à?!!

Đôi mắt màu hổ phách nhanh chóng thấy được một cột khói đen ngòm bốc lên ngùn ngụt từ đằng kia, kèm theo tiếng lửa lách tách cháy. Có vẻ không phải ai đó rỗi hơi chán đời như cậu đến mức đi đốt nhà mà là ai đó đang nhóm lửa trong khu vườn này.

Đối với một tên lười tẩy chay như Sư Tử đây, cháy Học viện là một ước mơ mãnh liệt mà nhỏ nhoi không bao giờ thành hiện thực. Và giờ đây có vẻ như một người nào đó đã giúp những người như cậu thực hiện ước mơ đó.

Hay đó là do cậu nghĩ thế.

Sư Tử rùng mình khi nghe thấy tiếng lách tách của ngọn lửa trong không gian tĩnh lặng kèm theo tiếng người nói chuyện một mình. Tiếng nói hình như của một cô gái, vừa nói, chốc chốc lại vừa cười khúc khích, làm cậu nghĩ rằng mình đang gặp ma hoặc đang bị ảo tưởng.

Tiếng cười nói rất rõ, làm những ý nghĩ trong đầu cậu đấu tranh tư tưởng với nhau dữ dội, một là chôn chân tại chỗ, hai là tiến tới xem và ba là chạy đi ngay lập tức.

Cuối cùng, chẳng biết vì lí do gì mà cậu chọn cách thứ hai.

---

Ánh lửa đỏ cam dần hiện ra sau lùm cây, bập bùng cháy. Bên cạnh là một cô gái với mái tóc trắng xám, cột vắt qua một bên vai. Cô không hề mặc đồng phục của trường mà thay vào đó là một chiếc váy tay dài mang một màu hồng cam chói mắt. Đôi mắt mang một màu xám bạc thường thấy và một điều kì lạ hơn, mắt trái được che lại bởi một miếng băng che mắt dùng trong y tế. Cô gái cười nói với đốm lửa trước mặt rất vui vẻ đến lạ thường.

Một cô gái lập dị, khác người và có vẻ như hơi tự kỉ. Ít ra theo Sư Tử là vậy.

Cố gắng để không gây ra bất kì tiếng động nào, cậu nín thở xem việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, vô tình nghe được câu chuyện kì lạ kia.

- Sakki này, cậu biết đấy, tớ rất thích chơi với người khác. Tớ muốn được làm bạn với họ, nhưng họ không ưa tớ gì cả. Cậu biết tại sao không? Họ chỉ nói rằng vì tớ chỉ có một mắt, thế đấy. Đã thế còn nói tớ nhìn như một con cướp biển!!! Trời ạ!! Tớ đâu có ác thế đâu chứ!! Nhưng từ khi tớ biết rằng mình có cậu, có mọi người, chị em tớ đã không còn cô đơn nữa rồi. Tớ nghĩ mình nên cảm ơn họ. Cả cậu nữa, Sakki à!!

Sư Tử "..." điên thật đấy!! Tự kỉ giai đoạn cuối!!

Ngọn lửa vẫn bập bùng lách tách, như thể im lặng đồng tình, tiếp tục nghe câu chuyện kèm theo nỗi uất ức của cô gái.

- Mà họ còn nói vì tớ khác họ. Họ nói "mày là búp bê, con ngu ạ! Mày bị chi phối, điều khiển bởi chính đầu óc mày! Mày sinh ra trong gia cảnh khác bọn tao!!". Đó là nhu cầu thôi mà, tớ sinh ra ở đó thì có gì sai cơ chứ! Em tớ cũng thế mà! Sinh ra trong giới quý tộc và ẩn tộc trong thời chiến thì có gì sai chứ?! Chỉ cần vẫn sống là được thôi mà!!!

Sư Tử "..." nghe quen quen, hình như đã từng nghe ai đó kể rồi thì phải...

- Họ còn nói "mày không bình thường! Không bình thường ở mọi mặt!! Từ thể lực, đầu óc đến tinh thần, sức mạnh, mày hơn bọn tao! Bọn tao khinh đấy!!". Vô duyên vừa thôi chứ!! Không bình thường có ảnh hưởng gì đến người ta không? Có ăn bớt ăn xén đồng nào không? Có đụng chạm gì vào người ta không? Thế tự nhiên đánh đập người ta làm gì, chỉ vì ganh tị thôi sao?!!

Cô gái nói với giọng pha chút tức giận, bức xúc và buồn bã. Có vẻ đối với cô đây, khu vườn này và đốm lửa này là nơi để cô chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Một người bị cô lập hoàn toàn trong Học viện.

Sau đó Sư Tử không còn nghe gì nữa, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách vui tai.

"Vút!"

Một vật nhọn, dài như một cây kim khâu khẽ bay đi với tốc độ đáng kinh ngạc, cắm phập xuống nền đất xốp. Nơi vật cắm xuống chỉ còn cách mũi giày Sư Tử khoảng một, hai mili.

Đó thật sự là một cây kim, sáng loá lên một đường nhỏ thẳng tắp, sắc bén dưới ánh mặt trời, và thời khắc nó bay đến, cậu còn chẳng để ý và khi định hình được cái gì vừa bay tới, tim cậu đã muốn nhảy luôn ra ngoài.

- Sư Tử Viribus, một học viên năm 2 học chương trình của Pháp sư, lớp S4, hiện tại thuộc cấp S, ma thuật gia tốc, không dùng bất cứ vũ khí nào ngoài bom hay đạn khói. 15 tuổi, con của một gia đình nghệ sĩ tại thị trấn Araceli. Không có mẹ vì đã bị giết vào khoảng hai tuần trước khi chiến tranh kết thúc vì bị nghi ngờ là gián điệp của phiến quân cách mạng khởi nghĩa...

Cô gái bỗng nhiên nói ra tất cả với một giọng điệu khác hẳn lúc tự kỉ ban nãy. Một chất giọng trong trẻo pha vào sự điềm tĩnh, cảnh giác và đề phòng, nhưng cũng có cả sự chế giễu, châm biếm và khinh thường người nghe, và lại có phần tự tin, đắc ý.

Thiếu nữ kì lạ bỗng khai ra toàn bộ những gì ghi trong sơ yếu lí lịch của Sư Tử, từ tên, học ở đâu, lớp nào, sức mạnh là gì. Đến cả tuổi, gia cảnh như thế nào, bố mẹ ra sao, sống hay chết.

...cả điều mà cậu không hề muốn nhắc lại nhất.

- Làm ơn, đừng nói nữa! _ cậu bất giác nói, không khỏi ngạc nhiên.

- ...Cha sau này làm nghệ sĩ kịch tại dinh thự Lãnh chúa Arrow Lancelot, gửi cậu vào cô nhi viện, hằng tháng vẫn gửi tiền vào. Khi nghe tin cậu được tuyển vào Học viện Kiseki để theo học chương trình Pháp sư, ông dốc hết sức kiếm tiền để đủ kinh phí đi học, và đã ngã bệnh, qua đời vào đầu tháng 4 mới đây. Chà...cũng đã được hơn 2 tuần rồi.

- ĐỪNG NÓI NỮA!!! _ cậu hét lên, thở gấp _ làm ơn đấy...

- Thế ra đi ông nội! Núp ở đó làm gì để rồi bị côn trùng cắn! _ cô đáp, lại vẻ mặt và chất giọng chế giễu.

Cậu giật bắn cả mình, lủi thủi bước ra ngoài. Trong lòng không khỏi sợ hãi, sợ rằng cậu sẽ bị "áp giải" lên phòng Hội đồng và bị đuổi học, sức cha mình bỏ ra sẽ công cốc và cậu sẽ ăn mày. Cũng có thể đang sợ rằng cô gái trước mặt này là một thành phần nguy hiểm ở một tổ chức ngầm nào đó, tới đây toan giết cậu. Hiện tại sợ gì, cậu cũng chẳng rõ, cũng có thể là một trong hai, hay có thể là cả hai.

- Ôi dào _ cô gái bật cười _ cậu sợ sẽ bị đuổi học ăn mày và sợ bị giết sao? Yên tâm đi, cậu sẽ chẳng bị đạp khỏi nơi này hay bị chôn dưới ba tất đất đâu. Dù tôi là thành phần khá nguy hiểm...

Sư Tử "..." thế mới sợ nữa đấy!!!

- Im lặng thế!! Nói gì đi chứ!!

Sư Tử "..." nói gì bây giờ?!!! Cô giành hết rồi còn gì?!!

Cô gái khẽ niệm chú, tạo ra một bóng nước dập tắt đốm lửa cháy. Xong việc, cô lại nói, nói rất nhiều.

- Nếu cậu hỏi tôi nói gì nãy giờ và nói với ai thì tôi trả lời đây : một phần quá khứ của chị em tôi, nói với chính đầu óc của tôi. Tôi tự đặt là Sakki.

- Trông tôi có vẻ hiểu không? _ cậu nhăn mặt, gắt gỏng nói _ cơ mà cô biết hết mọi thứ của tôi rồi mà không cho tôi biết gì về cô sao?

Thiếu nữ chợt mở to con mắt phải màu xám bạc, đôi mày khẽ nhíu lại. Cô chợt hít thật sâu và bất ngờ hoảng hồn.

- Suỵt!!!

- Này, sao lại...

- Im lặng cái nào!!! Có vật lạ đến!!

Cả hai im lặng, chỉ còn nghe tiếng gió len lỏi qua cành lá và ánh nắng khẽ đáp xuống cánh hoa.

Thiếu nữ nhẹ nhàng nhắm con mắt phải lại, tay trái nắm vào không khí, như thể đang cầm một vật gì đó, tay phải vòng qua hông trái, tạo thế ngay phía trước tay trái một khoảng, cô khẽ cúi người. Đó là tư thế của một người học kiếm đạo. Tuy thế, chẳng có thanh kiếm nào ở đây cả.

- Tròn, bằng kim loại, nặng, hơi mùi thuốc nổ, di chuyển trong không khí với tốc độ khá, cách khoảng 7 mét...

Cô khẽ lẩm bẩm, rồi thật bình tĩnh, cô nói.

- Tránh ra xa, mau! Là lựu đạn!

Sư Tử nghe đến từ "lựu đạn" ngay lập tức lùi lại, gương mặt không thể không lo lắng dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngước lên trời, cậu thấy một vật tròn, màu đen, có vẻ đang rơi xuống đây và việc đó đã làm cậu khá hoảng. Tuy nhiên, biểu hiện của cậu hoàn toàn trái ngước với vẻ mặt của cô gái bí ẩn hiện giờ. Đôi môi cô mấp máy, lẩm bẩm những từ ngữ lạ lùng. Rồi cũng đến đoạn kết của chuỗi những ngôn từ trong thần chú.

- Bao bọc, giữ lấy và thu gọn. The Wrapper!

Xung quanh trái lựu đạn đang rơi bỗng xuất hiện một màng trong suốt, lơ lửng làm nó giảm tốc độ rơi. Màng bao thu nhỏ dần dần, rồi khoảng khắc khi quả lựu đạn nổ, màng bao thu nhỏ đến mức nhỏ nhất, mang theo vụ nổ trong màng biến mất.

Cô gái đứng thẳng dậy, trút tiếng thở dài. Cô quay lại và nói.

- A, cậu chưa biết tên tôi nhỉ? Tôi là Nhân Mã, tôi tự nguyện thôi học khoảng 2 năm trước cùng với em gái vì bị cô lập.

- Thế sao? _ cậu bình tĩnh lấy lại tinh thần _ thế sao giờ cô lại ở đây?

- Tôi nói tôi thôi học đâu có nghĩa là tôi không được phép ở trường. Đúng là những người nộp đơn thôi học sẽ đi kèm với đơn chuyển trường, nhưng tụi tôi sẽ ăn mày hoặc làm lính đánh thuê kiếm sống nếu không xin được ở lại.

- Tôi thấy tư thế của cô lúc nãy cũng hợp để đi làm lính đánh thuê mà, không được sao?! _ cậu hỏi, nhớ lại tư thế của một người học kiếm của cô gái tên Nhân Mã ban nãy, không khỏi cảm phục.

Nhân Mã lại trưng ra bộ mặt khinh bỉ, lắc đầu.

- Bộ cậu không biết rằng công dân dưới 17 không được phép làm lính đánh thuê à?!! Làm cho ăn bụi ngoài đường và hưởng cơm Triều đình nuôi qua song sắt sao?!! A, sẵn tiện đây, cậu ngồi đây nói chuyện cho vui! Cậu đang cúp tiết mà nhỉ!! Ngồi cạnh tôi đây không ai nhìn thấy đâu.

Cô nói, và lại cái điệu bộ xoay một cách ngoạn mục như ban nãy.

Sư Tử nhìn Nhân Mã với vẻ chần chừ, cuối cùng ngồi phịch xuống tại chỗ.

- Thế sao cô biết tôi đang cúp tiết?

Nhân Mã cười lớn.

- Đang đùa tôi sao?!! Bây giờ đang hết học kì đấy nhé!!!

Cậu lại nhìn cô gái đối diện, khó hiểu.

- Đừng bắt tôi chửi cậu! Nghiêm túc đấy! _ cô nói, lần này là một vẻ mặt nghiêm trọng.

Sư Tử "..." thế thì đừng bắt tôi phải đập cô tại chỗ!!!

- Đập chẳng nỗi đâu. Tôi mà đấu đá bằng tay chân thì sẽ "vô tình" giết luôn cậu mất! _ cô lại cười, nói giễu cợt.

- Cô đọc được suy nghĩ của tôi à? _ cậu chồm tới, hỏi.

- Cũng không hẳn... Mà cậu học ở đây 2 năm trời mà lại chẳng biết quy tắc sắp xếp thời khoá biểu sao?! Dở quá đi mất!

- Thế cô biết? _ cậu cố nén cơn tức, một phần là để bảo tồn cái mạng nhỏ nhoi.

- Dĩ nhiên, tôi biết tôi mới nói nhé. Theo quy tắc thường, bất cứ chương trình học nào của cả 5 chủng người đều phải học như một Con người bình thường vào 4 hoặc 5 tiết buổi sáng. Buổi chiều thì sẽ theo chương trình được phân ra theo chủng người. Bây giờ đang là cuối học kì, chương trình sáng đã thi cử xong cả rồi, ngồi chơi, cúp tiết là chuyện thường như cơm bữa... Nhưng chẳng ai thấy tôi ở đây cả, đơn thuần là do tôi không đốt lửa.

Sư Tử "ồ" lên một cái rồi hỏi với giọng cau có.

- Thế đầu hè mà lại đi đốt lửa à? Mà sao cô lại biết hết tất tần tật về tôi?

Nhân Mã im lặng. Một sự im lặng hiếm hoi so với những lời nói rôm rả dễ khiến người ta vả cho một cái ban nãy.

- Dạo gần đây, cậu có cảm thấy như bị theo dõi không? Trả lời thành thật!!

Có vẻ cô cố gắng lảng sang một chủ đề khác.

- Nếu cô muốn nhắc đến việc dạo đây học viên nhập học bằng học bổng mất tích thì tôi biết rồi, không cần vòng vo đâu. _ cậu thở dài _ chẳng ai theo dõi tôi cả. Mà sao cô biết tôi vào đây học bằng học bổng?

- Gia cảnh và tiềm năng của cậu _ cô điềm tĩnh trả lời, kèm theo một nụ cười chắc chắn.

—————————

Chap đầu tiên đây!!! Lẽ ra còn cả một đoạn dài nữa, nhưng tại vì thấy dài quá rồi, sợ mọi người ngán nên ngắt tại đây. Hẹn chap 2 sẽ tiếp tục.

Cơ mà thoại quá trời luôn, cảm thấy nó thế nào ấy! Mọi người cmt cho ý kiến nhé! Nhớ vote nữa nha 😘

*Chỉ chỉ lên trên*
Bài hát phía trên là nhạc đầu phim của một trong những bộ phim gợi ý tưởng cho Gin viết bộ này đó. Đố mọi người đoán được tên phim, cả tiếng Nhật lẫn tiếng Việt. Cứ 4 chap Gin sẽ tiết lộ tên phim :))

Cảm ơn những ai đang đọc những dòng này vì đã ủng hộ. Nhớ vote cho nhé!!!

Nghỉ lễ 30/4 - 1/5 vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net