Băn khoăn;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngồi hàn huyên với bố mẹ Bảo Bình một lúc, thuận tiện hỏi thăm về tình hình của cô em gái bé bỏng, Đoàn Xử Nam xin phép ra về. Tuy mẹ Bảo Bình có cố gắng giữ anh lại ăn bữa cơm đến mức nào, Xử Nam vẫn chẳng hề lay động, dưới ánh nhìn hình viên đạn của Bảo Bình, Xử Nam đành lấy cớ gặp mặt thân chủ rồi rời đi mất.

Gia đình Bảo Bình cũng thuộc dạng có của ăn của để, bọn họ sống trong một khu dân cư biệt lập cách trung tâm thành phố khá xa. Dẫu rằng đây không phải là nơi dành cho những người nằm trên đỉnh kim tự tháp của hệ thống xã hội, thì âu cũng là nơi tập trung những gia đình có văn hoá và có đóng góp cao cả cho đất nước. Lúc Xử Nam đi ra còn bắt gặp vài người hàng xóm mình từng quen lúc trước đang tản bộ gần đó, dù sao thì gia đình anh cũng từng sống ở đây, vậy nên Xử Nam vẫn nhớ mặt kha khá người, anh lễ phép gật đầu chào hỏi rồi mới quay lưng bước về phía cổng.

Bầu trời trưa ánh lên những tia nắng vàng ruộm, chúng rơi rác xuống các tán lá, tạo thành những phiến mỏng lấp lánh. Trời đã dần bước vào hè, nên trong không khí còn vương vấn chút hơi nước không dễ nhận ra.

Đoàn Xử Nam vươn vai rồi hít một hơi thật lâu, đã lâu rồi anh mới được tận hưởng một cơn nắng ấm ấp như vậy, bởi Anh Quốc - nơi mà anh sinh sống trường kì - lại là một vùng đất nổi tiếng với những trận mưa bão kéo dài dằng dặc. Đương lúc tản bộ một cách thong thả, anh bỗng cảm nhận được chiếc điện thoại trong túi áo khoác mình rung lên từng hồi. Xử Nam chậm rãi lấy điện thoại ra khỏi túi, khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, anh vội vã bắt máy.

"...Xử Nam?"

"Hạ Uyển." Xử Nam nói rất khẽ, dường như anh đang sợ người ở đầu dây còn lại nghe thấy sự run rẩy trong giọng mình. "Cậu vẫn khoẻ chứ?"

Người kia không đáp mà chỉ hỏi: "Cậu quay lại thành phố Z rồi à?"

"...Phải." Xử Nam thở dài, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong vắt. "Tớ về rồi."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới mở lời, trong tông giọng có chứa sự bất đắc dĩ không thể che giấu.

"Đừng để cậu ấy tìm được cậu, không thì... cậu biết hậu quả rồi đấy."

Làn gió chợt thổi đến một tiếng than thở, nhẹ bẫng như tan vào bên trong không khí.

"Biết chứ."

---

Màn đêm buông xuống.

Bạn bé Bảo Bình trằn trọc mãi mà không sao chìm được vào giấc ngủ. Trong cơn dằn vặt, lời nói của Xử Nam ban chiều vô thức hiện lên trong tâm trí nhỏ, câu nói bâng quơ là vậy, ấy thế mà lại lằn lên những vết sâu hoắm trong lòng Bảo Bình.

Trong hai sự lựa chọn đó, em có thể cam lòng từ bỏ thứ gì?

Bảo Bình lại nhớ đến điều thầy hiệu trưởng từng nói với mình. Xét theo sức học của nhỏ, nhà trường đề nghị Bảo Bình xem xét đến việc tốt nghiệp sớm, với điều kiện là hoàn thành các bài thi cuối cấp sớm hơn bạn bè đồng trang lứa.

Không cần phải nói, đây đúng là một cơ hội quá đỗi tuyệt vời đối với những tinh anh như Bảo Bình. Việc tốt nghiệp sớm là một bước đệm hoàn hảo, và có thể tiết kiệm cho Bảo Bình rất nhiều thời gian so với những đối thủ cạnh tranh trong tương lai.

Nếu là trước đây, đối với một Bảo Bình luôn giữ một cái đầu lạnh, thì đáp án cho lựa chọn này đã là hiển nhiên.

Thế nhưng bây giờ, vượt qua cả những băn khoăn về thực tại, về tương lai, về một sự nghiệp hoàn mĩ của mình, Bảo Bình lại thoáng nhớ đến nụ cười tươi rói của Song Tử.

Lần đầu tiên trong đời, ánh mắt Bảo Bình lại đăm chiêu trông thấy. Ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên gương mặt xinh như tạc tượng của nhỏ, như một ảo giác, lớp đèn dìu dịu bỗng chốc khiến biểu tình của nhỏ nhu hoà đi rất nhiều.

—-

Sáng hôm sau, tại lớp 11A1.

Ở một góc lớp, hai đôi chim cu Thiên Bình - Nhân Mã, Cự Giải - Song Ngư đang quấn quít với nhau không rời. Cả tuần nay, bọn họ là đối tượng bị ghen ghét hội đồng của toàn bộ tập thể lớp, dù không làm gì quá phận hay không phù hợp với thuần phong mỹ tục, nhưng chỉ cần bọn họ ngồi xuống cạnh nhau là bầu không khí xung quanh đã tự động phát ra những bong bóng màu hồng vô hình, khiến những người chứng kiến không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà bỏ ra khỏi lớp.

Ngoài lí do đó, một nguyên nhân khác khiến các bạn nhỏ lớp 11A1 phải vội vàng chạy ra ngoài là vì Hội trưởng Hội học sinh và Phu nhân của cậu.

Kể từ cuộc hội ngộ với Đoàn Xử Nam, bầu không khí giữa Ma Kết và Sư Tử đột nhiên trở nên vô cùng kì lạ. Tuy hai người bọn họ không hề tỏ vẻ gì ra ngoài mặt, thế nhưng rõ ràng trong lòng mỗi người đều có những khúc mắc riêng. Sự giằng co vô hình khiến bầu không khí hoà hợp ngày thường của cặp đôi quyền lực số một của trường Vạn Nhất trở nên đứt đoạn, tương tự như lúc bấy giờ, hai người đang ngồi cạnh nhau mà chẳng ừ hử điều gì, cả hai đều đang đắm chìm trong những suy tư riêng.

Sư Tử chống cằm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào túi áo mình, nơi đó vẫn còn giữ lại tấm danh thiếp sạch sẽ của Xử Nam mà cô nhóc đã nhận mấy hôm trước. Thật ra cô mèo hoang này chẳng nghĩ gì nhiều, việc cô nhóc giữ lại tấm danh thiếp cũng không có liên quan trực tiếp đến Xử Nam. Nói đúng hơn, việc này không khỏi có liên quan đến Xử Nam, nhưng là về công việc của anh thì chính xác hơn.

Đúng là ban đầu Sư Tử cảm thấy anh có phần thú vị, nhưng điều khiến nhỏ thấy có hứng thú hơn cả là nghề nghiệp nằm chễm chệ trên tấm danh thiếp của anh - Luật sư.

Phải biết, đối với một người mạnh mẽ và đam mê chính nghĩa như Sư Tử thì ngành Luật là một ngành có sức hút vô cùng ghê gớm. Thuở cấp ba là những chuỗi ngày tháng mơ mộng, Nguyễn Sư Tử cũng như bao thiếu nữ khác, mơ ước mình sẽ trở thành một anh hùng đứng lên vì nhân dân, bảo vệ cho những người yếu thế trong xã hội. Trong mắt nhỏ, những người hành nghề Luật không khác gì những siêu anh hùng ngoài đời thật!

Sau khi thăm dò với Bảo Bình, Sư Tử mới biết được rằng khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Đoàn Xử Nam cũng là một nhân vật đáng gờm, anh tốt nghiệp trung học sớm, thi vào một trường đại học có tiếng ở Anh Quốc rồi hành nghề Luật ở đó. Sự chú ý của Sư Tử chỉ dừng lại ở những thành tích đáng ngưỡng mộ của anh, đối với nhỏ, anh là một vị tiền bối rất đáng học hỏi. Vì lẽ đó mà nhỏ mới giữ lại tấm danh thiếp nọ, lăn tăn mãi mà không biết có nên liên lạc với anh để xin kinh nghiệm học tập hay không.

Nhưng về phía Ma Kết, cậu chỉ cảm nhận được sự lơ đãng của Sư Tử kể từ khi hai người họ gặp gỡ anh trai của Xử Nữ. Cậu không khỏi nhớ đến người đàn ông nọ, anh khoác trên mình một chiếc áo măng tô dài, cặp da đắt đỏ, gọng kính vàng ánh lên vẻ tri thức của dân tinh anh. Cả nụ cười dịu dàng và phong thái điềm tĩnh của anh, dường như tất cả đều trái ngược với con người của Ma Kết: Một người lạnh lùng, ù lì, một thằng nhóc trẻ trâu vẫn chưa có sự nghiệp của riêng mình. Cậu hoàn toàn bỏ mặc lí trí và hoàn cảnh thực tế mà để mặc cho sự tự ti dần gặm nhấm lòng tự tôn của mình.

Lần đầu tiên trong đời, một người kiêu ngạo như Phạm Ma Kết lại cảm thấy yếu thế hơn ai đó.

Mà tất cả là vì Nguyễn Sư Tử - người con gái mà cậu thương.

Hết chương 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net